Type: Trang Hàn
[4]
Ba thiếu nữ dạo bước dưới ánh trăng và trên sương mù.
So với hai mùa hè và đông thì bầu trời mùa xuân lại khá trống trải tịch mịch.
Tiếng côn trùng kêu rầm rì hoà cùng bước chân của ba người, nhưng chẳng thể ngân lên thành một giai điệu.
Sau khi vụ thảm án xảy ra, ba năm trước Quân Vô Dật chuyển cả gia tộc tới một hẻm núi sâu hơn. Mọi người quây quần ở cùng nhua, mùa đông thì đơt lửa trong sân, ông lại lệnh cho người trong tộc đều phải học cách dùng nỏ để chống lại thú dữ những lúc xuống núi đi săn, từ đó trở đi, chỉ còn lại một con đường duy nhất để xuống núi.
Tuy nhiên nếu có tuyết lớn hay mưa dầm thì con đường này cũng bị chặn lại.
Quỳ không rõ gia tộc họ Quan duy trì kế sinh nhai thế nào, buổi chiều nàng từng hỏi Lộ Thân, nhưng Lộ Thân cũng không biết.
Quý đoán rằng, có lẽ do gia tộc họ Quan còn một số sản nghiệp ở ngoài núi do tổ tiên để lại, tuy uỷ thác cho người khác kinh doanh quản lý, có điều phần lớn lợi tức đều sẽ được tới chỗ Quan Vô Dật. Còn về nguyên do khiến giá tộc Quan vào núi ẩn cư, Lộ thân nói là vì tổ tiên theo đuổi tư tưởng “lánh đời”, không muốn vào triều Tần làm quan, liền ẩn cư trong núi rừng. Tới đời con cháu thì thực ra đã không còn lý do để ẩn cư nữa, nhưng dù sao hậu duệ quý tộc của nước Sở cũng không có đất dung thân giữa thời Hán, kết quả là hơn trăm năm nay, tuy chi trưởng liên tục chuyển nhà, song chung quy vẫn ngày một rời xa hồng trần ồn ã. Còn những chi nhỏ thì lại không ngừng rời khỏi Vân Mộng.
“Ta nghe nói thời trẻ lệnh tôn là một thiếu hiệp khách phiêu bạt, hẳn là ông ấy cũng từng nói tới rất nhiều chốn đô hội phồn hoa.” Quỳ nói, “Nhưng con gái ông ấy đã sống mười bảy năm rồi mà đến đất Giang lăng cũng chưa từng bước qua, điều này đúng là hơi quá đáng. Cho dù ta thích đọc sách Nho song cũng không muốn thấy người vì một khái niệm trừu tượng như ‘hiếu’ mà hi sinh hạnh phúc của chính mình.”
“Thế nên ngươi mới ra tay đánh ta sao?”
“Đúng vậy, bây giờ không có trưởng bối ở đây, ta đã có thể thích nói gì thì nói rồi. Lộ Thân à, ta trưởng nữ sinh ra tại gia tộc Vu lăng, thực ra ta đã có được rất nhiều thứ mà người khác không thể tưởng tượng, cũng không dám ước ao, bởi vậy nếu mất đi một số niềm hạnh phúc bìnht hường thì ta cũng sẽ không thấy quá nuối tiếc. Những thứ mà người bình thường coi như xa xỉ thì với ta đều chẳng đáng gì. Học tập với những nhà Nho lớn, học âm luật cùng các vị quan trong Nhạc phủ, du ngoạn cùng đội buôn của gia tộc Vu lăng, đó đều là đặc quyền của ta. Nếu muốn khoát khỏi cấm kị để theo đuổi hạnh phúc của một người bình thường, nghĩa là bắt buộc phải vứt bỏ những hạnh phúc chỉ thuộc về riêng ta. Bởi vậy mới nói, ta cũng đã suy xét rất kỹ mới lựa chọn cách sống hiện giờ. Có điều ta lén cho ngươi biết nhé, nếu một ngày nào đó ta mất hết hứng thú với những thứ này, có khi ta sẽ phản bội lại gia tộc của mình ấy chứ.”
“Tiểu thư nghĩ vậy thật ư?”
Tiểu Hưu đi phía sau hai người nói xen vào.
“Hừ, ta có nghĩ vậy thật không thì Tiểu Hưu vốn không có quyền hỏi dến. Cho dù sau này ta có làm gì đi chăng nữa, dù ta có bỏ tốt theo xấu, tội lỗi đầy mình thì chỉ có em là nhất định phải đứng về phía ta, đây là bổn phận của một tỳ nữ như em.”
“Nhưng tiểu thư cũng chớ quên bổn phận của một Vu nữ.”
“Em muốn bị đánh đòn ư?”
“...”
Quỳ vừa nói vừa xoa xoa tay. Thực ra trong lòng nàng cũng biết, Tiểu Hưu chỉ lo lắng cho mình nên mới nói vậy, dù sao Tiểu Hưu cũng sinh ra ở đất Tề, có lẽ cũng tin vào truyền thuyết nếu Vu nữ phá vỡ cấm kị thì sẽ gặp bất hạnh tai ương.
“Tiểu thư, em không hiểu.” Tiểu Hưu nghiêm túc nói, “Thường ngày huynh đệ của ngài luôn miệng ní ‘trung thần hiếu tử’, nhịe tiểu thư cũng tự xưng là ‘thục nữ’, khi nãy tiểu thư lại được mô tả như ‘pháp sư tài đức’, tức là mọi người đều có đối tượng để noi theo. Còn em, em vẫn không biết nên làm thế nào mới tốt. Em từng đọc Hiếu kinh, Luận ngữ theo lời dặn của ngài, tuy nhiên em không thấy trong đó ghi chép về những người có thân phận như mình, em cũng không biết trong những sách khác có nhắc tới hay không. Nhưng em luôn nghĩ, thân phận thấp hèn như tỳ nữ thì không thể được ghi vào trong sách thánh hiền. Vậy nên, vậy nên...”
“Vậy nên?”
“Vậy nên xin hãy cho em biết phải làm thế nào. Nếu ngài làm chuyện không nên thì rốt cuộc em phải làm sao, em nên ủng hộ ngài vô điều kiện hay nên bất chấp roi vọt mà thẳng thắn khuyên bảo ngàu đây?”
“Thế thì phải do em tự phán đoán rồi.”
“Thực ra ta cũng chưa biết.” Lộ Thân nói, “Rốt cuộc bản thân ta nên trở thành người như thế nào...”
“Chuyện kiểu này ngươi phải tự suy xét.”
“Tiểu Quỳ, ngươi kỳ vọng điều gì ở bản thân?”
“Ta không thể dùng lời nói để hồi đáp cho câu hỏi này.” Quỳ nghiêm túc nói, “Ta sẽ làm cho ngươi xem. Ngươi hãy chăm chú theo dõi ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi xem. Thực ra từ khoảnh khắc đầu tiên ngươi gặp ta thì mọi hành động của ta đều đang trả lời cho câu hỏi này của ngươi. Lộ Thân, ngươi đã hiểu chưa, có rất nhiều chuyện, thay vì nói những lời dài dòng sáo rỗng, chi bằng biến nó thành hành động.”
“Nhưng mà...”
“Nếu ngươi đồng ý, chúng ta có thể rời khỏi nơi này ngay bây giờ. Trước nay chưa từng có ai dám sai bảo ta, chỉ có ta sai bảo người khác mà thôi. Ngày hôm nay, ta đặc biệt cho ngươi cái quyền được sai bảo ta, chỉ có một cơ hội thôi, hơn nữa nội dung cũng giới hạn là ‘Xin hãy đãy đưa ta rời khỏi Vân Mộng trạch ngay lập tức’, ngoài điều này ta không chấp nhận bất cứ điều gì khác. Nếu sợ đi đêm thì chờ đến sáng mai cũng được. Tóm lại nếu ngươi yêu cầu như vậy thì ta nhất định sẽ làm vì ngươi.”
Trong giọng nói của Quỳ lộ ra sự quyết đoán.
“Cũng để cho em góp thêm chút sức mọn.” Tiểu Hưu nói theo.
“Xin lỗi, hãy để ta cân nhắc cái đã.”
“Ta sẽ không cho ngươi thời gian để cân nhắc, hãy trả lời ta ngay. Chỉ có vậy thì ta mới biết mong ước thực sự của ngươi là gì.”
“Vậy ta đành phải từ chối thôi.” Lộ Thân rầu rĩ nói, “Tuy đúng là ta rất hâm mộ thế giới bên ngoài Vân Mộng nhưng nơi này cũng có rất nhiều thứ mà ta không thể rời xa, bởi vậy ta vẫn ở lại đây thôi. Hơn nữa, nếu chúng ta làm vạy thì danh tiếng của Tiểu Quỳ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng xấu. Nếu thế, có lẽ ngươi sẽ không thể dùng hành động để hồi đáp cho câu hỏi khi nãy của ta. Do đó, cứ thế này là đủ rồi, tới khi Giang Ly tỷ và Nhã Anh tỷ đều rời đi, ta sẽ ở lại nơi này kế tục huyết mạch cho gia tộc họ Quan.”
“Có lẽ đây là một lựa chọn không tồi. Ít nhất thì cũng không có gì nguy hiểm. Đôi khi ta thấy sống trên đời đúng là một chuyện phiền phức. Thời trẻ nếu làm những việc chẳng thể cứu vãn, sau này sẽ hối hận; mà nếu không làm thì e rằng vẫn cứ hối hận. Bởi vậy lựa chọn nào cũng có cái được cái mất.”
“Xin lỗi vì đã từ chối ngươi như vậy.”
“Ừm, ta đùa vậy thôi.” Quỳ cười nói, “Ta sẽ không tàn nhẫn tới mức chỉ cho ngươi một cơ hội. Trước lễ tế ta vẫn ở Vân Mộng, nếu ngươi hồi tâm chuyển ý, ta sẽ chấp nhận. Thế nhưng ngươi vẫn phải mau mau quyết định đi, ta và Tiểu Hưu còn biết mà chuẩn bị sớm.”
“Đưa ta đi cũng không có lợi gì cho Tiểu Quỳ hết. Một kẻ kém cỏi như ta chỉ làm ngươi thêm phiền phức mà thôi.”
“Vậy ta kể cho ngươi một bí mật nhé.” Quỳ nói rồi giấu mặt vào nơi ánh trăng chẳng thể chiếu tới. “Thực ra thuở ban đầu, gia tộc Vu Lăng lập nghiệp bằng việc buôn người. Bởi vậy tới nay con cái gia tộc Vu Lăng đều phải gánh vác trách nhiệm dụ dỗ các thiếu nữ ngốc nghếch, năm nào cũng phải hoàn thành chỉ tiêu mới được. Ta nghe nói người Sở thời xưa thường coi tháng Tư là đầu năm mà gia tộc Vu Lăng cũng tiến hành chốt sổ vào tháng Tư hằng năm. Không giấu gì ngươi, nhiệm vụ năm nay của ta vẫn chưa hoàn thành, còn phải lừa một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ ngốc nghếch như Lộ Thân tới Trường An để bán đi. Thế nên ngươi nhất định phải theo ta về Trường An đấy nhé.”
“Tiểu Hưu cũng bị lừa đến gia tộc Vu Lăng như vậy sao?” Lộ Thân cố tình phớt lờ Quỳ, hỏi Tiểu Hưu.
“Tiểu thư hẳn là đang nói đùa. Từ nhỏ em đã sống ở gia tộc Vu Lăng. Em rất hạnh phúc vì gặp được tiểu thư, tuy nghiêm khắc nhưng tiểu thư đã dạy cho em rất nhiều điều, rất nhiều kiến thức mà người bình thường cả đời cũng không được tiếp xúc. Ở bên tiểu thư, dù ngày nào cũng phải sống trong lo âu sợ hãi thì em vẫn thấy không sao.” Tiểu Hưu nói, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Vậy nên em nghĩ, có lẽ bị tiểu thư bán đi cũng không tồi, xin Lộ Thân tỷ tỷ đừng phụ tấm chân tình của tiểu thư.”
“Ừm, em nói vậy thì ta cũng yên tâm. Bởi vì ta nghĩ em là một cô bé thành thật, không giống một số người...”
Khi Lộ Thân nói tới đây thì ba người đã tới nơi cần tới.
Nhã Anh và Giang Ly cùng ở trong một viện nhỏ tách biệt. Ở phía Tây ngoài tường viện có một cái giếng nước.
Khi chuyển nhà, viện nhỏ này được xây riêng cho Nhã Anh. Gian chính nằm ở ngoài cùng của viện, là nơi hai người sinh hoạt hàng ngày. Qua gian chính là một mảnh vườn nhỏ vuông vắn rộng khoảng ba trượng, trong vườn trồng rất nhiều thảo dược thường thấy trên đất đất Sở. Một con đường nhỏ rải đá vắt ngang vườn cây, dẫn vào phòng ngủ ở nơi sâu nhất của viện. Khi chuyển tới đây, Ký Y đã bị bệnh rồi. Để chăm sóc đường tỷ thân yêu, Nhã Anh đã xin cho Ký Y ở nơi này rồi cùng Giang Ly thay phiên chăm sóc, ngày đêm trông nom bên người Ký Y. Sau khi Ký Y qua đời, Nhã Anh không chịu được đau khổ, cũng mắc bệnh nặng một đợt. Từ đó trở đi, Giang Ly bèn chuyển tới sống ở đây. Ngày ngày hai người ngồi đối diện trong gian chính, Nhã Anh đọc sách còn Giang Ly chơi đàn, rời xa phàm trần, nhưng cũng không cảm thấy quạnh quẽ.
Ánh đèn chiếu qua cửa sổ, vẽ nên đường nét của cỏ dại bên ngoài gian chính.
Tiểu Hưu thay chủ nhân khẽ gõ cửa phòng, người ra mở cửa là Giang Ly. Ngó quanh gian chính thì Nhã Anh không ở đây. Nhìn qua cửa sổ trên bức tường đối diện về phía sâu trong viện, cũng không thấy ánh sáng từ phòng trong rọi tới. Lộ Thân liền đoán Nhã Anh tỷ đã ngủ. Đúng lúc ấy, Quỳ giải thích ý đồ tới đây với Giang Ly.
“Thật không may, Nhã Anh vừa uống rượu, đã ngủ mất rồi.”
Giang Ly nói rồi gọi ba người vào trong phòng. Phía trong trải mấy chiếc chiếu cói mộc mạc. Quỳ và Lộ Thân ngồi trên sàn, còn Tiểu Hưu thì cung kính ngồi phía sau Quỳ. Giữa phòng có hai chiếc bàn nhỏ, phía trên bày bút, nghiên và sách. Kề bên tường phía Đông và phía Tây đều có một chiếc giá y phục, trên đó vắt y phục thường ngày của hai chị em. Dưới giá bên tường phía Tây là một chiếc đàn cầm và đàn sắt đặt song song.
“Không biết ở đây đốt loại hương gì, ta chưa ngửi thấy bao giờ.”
“Vu Lăng quân đúng là thích đùa, chỗ ta chưa bao giờ đốt hương, chỉ là hương thơm của hoa cỏ trong viện thôi.” Giang Ly cười nói.
“Gọi ta ‘Quỳ’ là được. Xin hỏi đây là loại cỏ hương gì vậy? Tuy ta rất thích Sở từ1, nhưng vẫn chưa có cơ hội nhận biết các loài hoa cỏ cây cối trên đất Sở. Bởi vậy có rất nhiều loại cỏ thơm ta chỉ biết tên, còn nếu đặt trước mặt thì ta cũng không nhận ra.”
1 Tuyển tập thơ ca đắt Sở lưu hành từ cuối thời Chiến Quốc đến thời Tây Hán. Có tổng cộng 16 quyển.
“Thực ra đây cũng không phải loài cây đặc thù của đất Sở là khung cùng. Khi chưa nở hoa thì có mùi thơm. Trừ điểm này ra cũng không có gì đặc biệt. Cuối hạ sẽ nở hoa nhỏ màu trắng, trông rất bình thường, không hề bắt mắt, khi người ta chưa kịp chú ý thì đã tàn mất rồi. Tuy loài cây này tầm thường vô vị nhưng Nhã Anh lại rất thích nó, cho nên ta và muội ấy cùng trồng trong sân vài cây.”
“Khung cùng có ý nghĩa đặc biệt gì với Nhã Anh ư?”
“Nếu nhất định phải nói thì có lẽ chính là tên của nó.” Giang Ly cười khổ, đáp: “Nó còn có tên khác là ‘Giang Ly’.”
“Tình cảm giữa hai người đúng là làm kẻ khác phải hâm mộ ước ao, nếu sau này ta và Lộ Thân cũng giống như vậy thì tốt biết mấy.”
“Tiểu Quỳ lại nói lung tung gì thế.”
Cuối cùng Lộ Thân không nhịn được mà nói chen vào.
“Ta nói sau này ta cũng phải trồng đầy thuỵ hương1 trong sân, khi nhớ ngươi thì chặt mấy cành...”
1 Lộ Thân tức là cây thuỵ hương.
“Được rồi, ta và ngươi mới quen nhau hôm nay, còn Giang Ly tỷ và Nhã Anh tỷ đã ở bên nhau từ nhỏ, vốn không thể so sánh được.”
“Lộ Thân, nói khẽ thôi, đừng đánh thức Nhã Anh.” Giang Ly nghiêm nghị nói, “Thực ra ngày xưa quan hệ giữa ta và Nhã Anh rất tồi tệ, gần như ngày nào cũng sỉ nhục, hãm hại nhau, sau rất nhiều biến cố quan hệ giữa chúng ta mới được như hiện tại. Hai cô gái cũng tuổi khó tránh được chuyện ganh đua hiếu thắng, ghen ghét lẫn nhau, không chịu nhường nhịn nhau bất cứ chuyện gì. Trước đây ta từng âm thầm nguyền rủa Nhã Anh không biết bao nhiêu lần, chỉ mong muội ấy gặp bất hạnh. Nhưng khi vụ thảm án xảy ra thì ta chỉ thấy sợ hãi mà thôi, bởi vì sợ hãi nên những cảm xúc u ám ngày trước dù chân thực nhưng cũng chẳng đáng là bao. Khi Nhã Anh thật sự mất đi tất cả, ta lại muốn tặng mọi thứ của mình cho muội ấy. Đôi khi ta nghĩ, nếu ta và Nhã Anh không lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mà gặp gỡ khi tâm trí của cả hai đều đã tương đối chín chắn thì biết đâu lại tốt hơn đối với đôi bên. Dù sao mấy năm trước ta đâu chỉ đối xử tàn nhẫn với Nhã Anh một lần, tất cả đều là những ký ức đau khổ mà suốt đời ta cũng không quên được.”
“Còn tâm trí Lộ Thân có thể coi như là chín chắn thật ư?”
Quỳ vừa dùng khuỷu tay đẩy đẩy vào mạn sườn Lộ Thân, vừa nói vậy.
“Tiểu Quỳ làm hành động này với người khác mới là con chứ?”
Lộ Thân quay sang thử phản kích, ai ngờ lại tự vấp ngã, loạng choạng nhào về phía bàn. Cũng may nghiên mực không bị đánh đổ, chỉ có bút lông thỏ và một tấm thẻ tre rơi xuống đất. Tiểu Hưu vội dìu Lộ Thân dậy, rồi cúi người nhặt bút và thẻ tre lên, sau đó giao cho chủ nhân theo thói quen. Quỳ lại đưa chúng cho Giang Ly. Ba thiếu nữ đều thoáng thấy chữ viết trên thẻ tre:
Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. (Dòng thứ ba)
Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm. 1 (Dòng thứ tư)
1 Dịch thơ (bản dịch của dịch giả Tạ Quang Phát trong cuốn Kinh Thi của NXB Đà Nẵng)
Áo thì màu lục rõ ràng, cớ sao trong lót màu vàng thế ni? (Dòng thứ nhất)
Lòng ta đau đớn sầu bi, bao giờ mới dứt nguyện đi nỗi buồn? (Dòng thứ hai)
Áo ngươi bâu vải xanh xanh, nhớ ngươi ta lại nghĩ quanh xa vời. (Dòng thứ ba)
Ví bằng ta chẳng đến chơi, sao ngươi không gửi vào lời viếng thăm? (Dòng thứ tư)
Hai dòng đầu bút pháp tương đồng, hai dòng sau nét chữ cùng kiểu, dường như do hai người viết nên. Giữa chữ “ngã” và chữ “tâm” của dòng thư ba có dấu vết bôi xoá, hẳn là viết nhầm, sua khi phát hiện ra liền xoá đi. Lộ Thân và Tiểu Hưu chưa đọc Kinh Thi nên không biết xuất xứ của những câu thơ này, còn Quỳ thì biết đây là thứ mà mình không nên thấy, cũng không nói gì cả. Giang Ly nhận lấy bút và thẻ tre, đặt chúng về trên bàn, rồi khẽ quở trách Lộ Thân một phen. Tuy Lộ Thân biết mình có lỗi nhưng vẫn thấy oan ức, trong lòng chỉ nghĩ xem nên trả thù Quỳ thế nào.
“Đã muộn rồi, chúng ta cũng nên về thôi.” Quỳ nói, “Ta vốn định tới đây để tạ lỗi với Nhã Anh tỷ, nhưng bây giờ ta còn muốn tak lỗi với Giang Ly tỷ hơn.”
“Vu Lăng quân... Quỳ quân không làm sai gì hết. Đều là Lộ Thân nhà ta không tốt, đã khiến ngươi chê cười. Thực ra ta lại có kiến nghị thế này, không biết các ngươi có đồng ý hay không. Ta nghĩ ngày mai nếu trời đẹp thì gọi cả Nhã Anh nữa, bốn ngươi chúng ta cùng tới bên suối gội đầu. Không biết Quỳ quân có hứng thú hay không?”
Giang Ly nói tới bốn người, đương nhiên không bao gồm Tiểu Hưu với thân phạn thấp kém.
“Ta thường nghe con gái đất Sở rất thích gội đầu vào sáng sớm, xem ra người ta không đồn bừa. Ta rất hứng thú, xin hãy cho ta cùng tham gia.”
“Nếu Giang Ly tỷ tỷ đã nói như vậy thì muội cũng không thể từ chối được.” Lộ Thân cũng tỏ vẻ tán đồng.
“Nhưng sáng sớm Nhã Anh rất thích ngủ nướng trên giường, đến ta cũng chưa chắc đã đánh thức được muội ấy. Ngày mai có lẽ Lộ Thân sẽ dẫn Quỳ quân tới bên suối trước, ta và Nhã Anh sẽ tới mượn hơn một chút.”
“Được thôi.”
Thế rồi ba người cùng ra khỏi gian chính, Giang Ly tiễn họ đến ngoài cửa.
“Xin hãy giữ bí mật chuyện thẻ tre giúp ta.” Cuối cùng Giang Ly dặn dò như vậy. Đương nhiên là Quỳ và Lộ Thân đều đồng ý.
Tuy nhiên trên đường trở về, hai nàng liền quên mất lời hứa khi nãy.
“Tiểu Quỳ Tiểu Quỳ, nội dung viết trên thẻ tre ban nãy có xuất xứ gì không?”
“Câu hỏi này dễ trả lời thôi, nhưng trước đó ngươi phải cho ta biết một chuyện.” Quỳ ra vẻ thần bí, “Ngươi có biết chữ viết trên thẻ tre, hai dòng trước và sau do những ai viết không?”
“Vì từ nhỏ tới lớn ta chỉ tiếp xúc với vài người đó thôi, nên hai nét chữ đó ta đều biết. ừm, hai dòng đầu tiên là chữ của biểu ca1 Triển Thi, còn hai dòng sau đó hẳn là do chính Giang Ly tỷ viết.”
1 Anh họ bên ngoại.
“Hoá ra là vậy. Ta hiểu rồi.”
Quỳ cười, không nói tiếp nữa.
“Bây giờ tới lượt ngươi trả lời câu hỏi của ta, nội dung ấy có xuất xứ gì? Mấy câu cổ xưa thâm ảo như vậy, lại còn là thơ nữa, chắc là không phải cho bọn họ tự nghĩ ra rồi...”
“Ngươi cũng thật lười biếng, chẳng chịu suy nghĩ gì cả.”
“Bằng không thì sao ta lại làm bạn với một kẻ thích làm thầy người khác như ngươi?”
“Đúng là hết cách với ngươi.” Quỳ vừa nói vừa lắc đầu, “Đây đều là những câu thơ trong Kinh Thi. Hai dòng đầu lấy từ Bội phong – Lục y, còn hai dòng sau lấy từ Trịnh phong – Từ khâm.”
“Vậy có nghĩa là gì, tại sao biểu ca Triển Thi và Giang ly tỷ phải viết mấy câu thơi này?”
“Sao ta biết được giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?” Quỳ nói với vẻ bất mãn, “Ta nghĩ có lẽ đó là thư từ giữa hai người họ. Hai dòng đầu là Chung Triển Thi viết gửi Giang Ly, còn hai dòng sau là hồi âm của Giang Ly. Khi chúng ta hồi âm thư của người khác, đôi lúc cũng viết thẳng phía dưới bức thư, rồi gửi thư về một thể, ta nghĩ thẻ tre mà chúng ta thấy nãy cũng giống vậy. Còn nội dung, tuy ta có thể thuộc lòng ba trăm bài trong Kinh Thi, nhưng hiện giờ giải thích của mọi người về các bài thơ vẫn không giống nhau, ta cũng thấy thơ rất khó giải thích, bởi vậy rất khó cho hai ngươi biết rốt cuộc hai bài thơ này có hàm nghĩa gì. Tuy nhiên nhắc tới Lục y, đúng là có chút liên quan đến Tiểu Hưu đấy.”
“Có liên quan gì thế?”
“Nho gia cho rằng màu vàng là màu chính, còn lục là màu trung gian không thuần, do đó người tôn quý thì không mặc lục y1, vừa hay phù hợp để mặc trên người Tiểu Hưu.”
1 Y phục màu xanh lục.
“Tiểu thư lại trêu em rồi.” Tiểu Hưu rầu rĩ nói.
“Nhưng bài thơ này không miêu tả về tỳ nữa. Bởi vì đoạn sau nó có nhắc tới ‘Lục y hoàng thường’1, màu vàng là màu sắc cao quý, tỳ nữ không được mặc. Có một cách giải thích thế này, ‘Lục y hoàng thường’ mang ý nghĩa màu sắc cao quý phía dưới, màu sắc thấp hèn ở phía trên, tức là địa vị của vợ bé còn cao hơn vợ cả. Ta thấy cách giải thích này hơi thiên vị. Chúng ta ở quá xa thời đại của các nhà thơ, bởi vậy e rằng các cách giải thích đều không thể tin hết được.”
1 Áo màu lục, xiêm (váy) màu vàng.
“Vậy Tiểu Quỳ cho rằng rốt cuộc bài thơ này có nghĩa là gì?”
“Trong thi học có một khái niệm gọi là ‘gợi hứng’, chính là việc nói về những thứ nhìn như không liên quan để gợi ra điều thức sự muốn nói. Ta nghĩ bài thơ này cũng có thể giải thích như vậy. Ta đoán điều Chúng Triển Thi thực sự muốn nói chỉ là ‘Tâm chi ưu hĩ, hạt duy kỳ dĩ’ mà thôi. Diễn giải ra ngươi nghe cũng hiểu, chính là ‘Lòng ta đau đớn sầu bi, bao giờ mới dứt tuyệt đi nỗi buồn’.”
“Vậy Tử khâm thì nói về điều gì?”
“Ừm, thức ra chắc Lộ Thân cũng chẳng mấy quan tâm tới vấn đề này. Với đầu óc của ngươi thì dù giờ ta có giải thích, ngày mai ngươi cũng sẽ quên sạch sành sanh, không đúng ư? Nếu ngươi thực sự muốn biết ý nghĩa của Tử khâm thì ngày mai có thể đi hỏi Bạch Chi Thuỷ tiên sinh ấy. Thế nhưng, ta có thể đoán được, ngày mai chắc chắn ngươi đã quyên mất bài thơ này rồi, cũng nhất định sẽ không đi hỏi ông ấy.”
Bị chọc trúng chỗ đau, Lộ thân nghe vậy chỉ im lặng. Đúng là nàng không dám cam đoan ngày mai mình còn nhớ phải đi thỉnh giáo Bạch Chi Thuỷ về ý nghĩa của Tử khâm. Dù sao nàng là người vô tư, chóng quên mà cũng bền lòng.
“Tiểu thư, chúng ta tới rồi.”
Đúng lúc ấy Tiểu Hưu lên tiếng, bóp chết từ trong trứng nước vụ tranh chấp sắp sửa bùng nổ giữa hai người.
Nhà họ Quan chuẩn bị cho Quỳ và Bạch Chi Thuỷ mỗi người một viện nhỏ, bố trí khá giống với nơi ở của Giang Ly và Nhã Anh, có điều giếng nước nằm giữa gian chính và phòng ngủ, sử dụng tiện lợi hơn một chút. Mấy viện khác của nhà họ Quan cũng thế. Hành lý của Quỳ chất tại nửa phía Tây của gian chính, nửa phía Đông thì để sinh hoạt. Tiểu Hưu ngủ trong gian chính. Đêm hôm ấy, Lộ Thân sẽ ngủ lại trong phòng Quỳ, cũng có thể biết trước trong quá trình tán gẫu Lộ Thân vẫn sẽ bị Quỳ trào phúng, chế giễu, nhưng chẳng có cơ hội đáp trả.
“Đêm nay Tiểu Hưu cũng ngủ ở phòng trong này đi.” Lộ Thân đề nghị, “Một mình ở cạnh chủ nhân của em, ta thấy hơi không yên tâm.”
“Không được.” Quỳ không đợi Tiểu Hưu khách sáo từ chối Lộ Thân đã nói thẳng, “Tiểu Hưu, đêm nay dù Lộ Thân có cầu cứu thế nào chăng nữa thì em cũng không được vào trong. Đây là mệnh lệnh đó.”
“Em biết rồi.”
Trước những lời đùa cợt của hai người, Tiểu Hưu vẫn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc.