Sau khi xuất hiện, đúng như Miên Dương nghĩ, A Thất đã lập tức chú ý đến Quỷ Tai và Si Mị.
Nói thế nào nhỉ? Cừu nhân gặp nhau, đôi bên gần như đều hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
A Thất vẫn còn nhớ rất rõ, lần trước, chính là vì có hai hung thần này góp sức, nên hắn mới bị phụ thân mình phong ấn vào trên đỉnh núi.
Trong nháy mắt, tất cả oán hận cùng tâm tình tiêu cực đều dâng trào, thậm chí không cần Miên Dương châm ngòi thổi gió, A Thất cũng đã trực tiếp động thủ.
Hành sự quả quyết, không hề nhiều lời, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội thở dốc.
Đêm tối tựa như một con quái vật khổng lồ, giương nanh múa vuốt lao về phía quỷ vực của Quỷ Tai.
Sương xám vẫn còn tốt, chỉ là bị chậm rãi thẩm thấu, ăn mòn, nhưng đám hồ điệp đang tung bay trong quỷ vực lại không may mắn như vậy.
Gần như chỉ vừa chạm phải bóng tối vô tận bên trong quỷ vực của A Thất, ánh sáng quỷ dị đang tỏa ra trên thân hồ điệp cũng đã lập tức bị dập tắt.
Tựa như gặp phải thiên địch, trong nháy mắt liền bị cắn nuốt không còn gì.
Con ngươi hơi sáng lên, Miên Dương hiển nhiên cũng sẽ không ngốc đến mức chỉ đứng ở một bên quan sát.
Biết rõ cơ hội đã đến, y liền lập tức hối thúc An Vũ Hiên và Tiểu Nhạc đi giúp đỡ A Thất.
Một mình A Thất đã có thể khiến Quỷ Tai và Si Mị phải đau đầu để tìm cách chống trả, hiện tại lại có thêm vị lệ quỷ nhúng tay vào, kết cục sẽ thế nào, gần như không cần nói cũng có thể đoán ra được.
Không chút huyền niệm, sương xám cùng hồ điệp rất nhanh cũng đã bị ba tầng quỷ vực hợp lực đánh tan.
Chỉ là, hung thần không giống với lệ quỷ bình thường, sẽ không thể dễ dàng bị lệ quỷ khác thôn phệ.
Đó cũng là một trong những lý do vì sao An Mạc Diễn lại chỉ phong ấn A Thất mà không trực tiếp diệt trừ hắn.
"Phu quân, nếu ba người các ngươi cùng hợp sức, thì phải mất bao lâu mới có thể thôn phệ bọn họ?"
Nhìn xem hai hung thần "nhỏ yếu đáng thương" đang bị ba quỷ vực vây quanh, chỉ có thể co ro trong một góc, Miên Dương quả thật còn gấp rút hơn mấy vị lệ quỷ bên cạnh mình.
Dù sao, nhìn được nhưng không ăn được, là một chuyện khiến đáy lòng người ta rất ngứa ngáy nha.
Thân là một phu quân dịu dàng lại hiểu chuyện, An Vũ Hiên là người đầu tiên đáp lời: "Nửa năm."
"........."
Đến lúc đó, xương cốt của y e rằng cũng đã lạnh mất rồi.
"Nếu biến bọn họ thành linh dị vật phẩm, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Nghe thấy cách mà An Vũ Hiên nói, như được khai sáng thế giới mới, Miên Dương đã không chút keo kiệt cho hắn một cái ôm.
Thời khắc này, không còn nguy hiểm cận kề, quan sát An Vũ Hiên ở khoảng cách gần, Miên Dương mới phát hiện...
Phu quân nhà mình, hình như lại đẹp trai hơn trước rồi.
Hắc y không chỉ tô điểm cho tuấn nhan thanh lãnh, mà còn tăng thêm cảm giác thần bí, nguy hiểm, khiến người ta vừa sợ hãi, lại không nhịn được mà muốn đến gần.
Khoan đã, Miên Dương, đây không phải là lúc bị sắc đẹp mê hoặc nha!
Cảm nhận được vài ánh mắt lạnh lẽo đang đồng loạt quăng về phía mình, Miên Dương liền vội vã thả tay ra.
Quả nhiên, vừa nâng mắt, liền đã đối diện với khuôn mặt lạnh băng của Tiểu Nhạc...
Không biết vì cớ gì, rõ ràng biểu cảm trên khuôn mặt hắn cũng không có thay đổi gì quá lớn so với bình thường, nhưng Miên Dương vẫn có thể từ bên trên, nhìn ra hai chữ "ấm ức".
Lại nhìn về phía A Thất, tuy rằng cách một lớp vải, nhưng Miên Dương vẫn có thể cảm nhận được, vị hung thần này, cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.
"........"
Tràng diện gì đây? Hình như có gì đó không thích hợp thì phải, đều nhìn y như vậy làm gì?
Thời khắc này, Miên Dương rốt cuộc mới phát hiện, việc mà bây giờ bản thân nên suy tính, cũng không phải là nên xử lý hai hung thần này thế nào...
Mà là phải làm sao để giải quyết tình hình trước mắt!
Vô thức nghiêng mắt nhìn về phía An Vũ Hiên, giây phút nhìn thấy đối phương đồng dạng cũng đang mặt không cảm xúc nhìn mình, trái tim Miên Dương liền không khỏi giật thót một chút.
Một bên âm thầm lau mồ hôi, một bên lại cố gắng mỉm cười, lảng tránh: "Mọi người đều nhìn ta như vậy làm gì... Mau tìm cách xử lý hai kẻ này đi."
Có cố gắng, nhưng kết quả dường như lại không mấy khả quan.
Hoàn toàn không thể dời đi sự chú ý của ba vị đại lão này!
Không thể làm gì khác hơn, Miên Dương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, lựa lời giải thích.
Mà người đầu tiên được y lựa chọn, chính là Tiểu Nhạc: "Đây là đệ đệ của ta, Tiểu Nhạc."
Sau đó lại chỉ tay về phía An Vũ Hiên: "Đây là phu quân của ta, An Vũ Hiên..."
"Còn đây..." Nhìn xem thân ảnh sừng sững, tựa như một pho tượng thần đang đứng trước mặt, ngập ngừng một lúc, Miên Dương lại không biết nên mở lời thế nào.
Y và A Thất, rốt cuộc nên gọi là quan hệ gì đây?
Chẳng lẽ nói đối phương là người cướp mất nụ hôn đầu của y à?
Ha hả, y còn chưa muốn trải nghiệm cảm giác bị tươi sống nhai đầu đâu.