Ngoại trừ nhà Hoa Miêu ra, tựa hồ tôi chẳng còn chỗ nào để đi cả, đương nhiên cũng có thể tới nhà Dương, nhưng cô ấy cũng đang thất tình, hai người thất tình ở cùng nhau, nghe nó cứ sai sai, chỗ Khương Quyền và Tôn Oánh thì hai người cả ngày anh anh em em, tôi cũng không muốn làm cái bóng đèn. Buổi tối kia, tôi một thân một mình đi không có mục đích, tay vẫn nắm chặt cái điện thoại trong túi, tuy rằng trái tim rất tổn thương, giận dỗi mà bỏ đi, nhưng kỳ thực tôi vẫn mong đợi chị ấy đi tìm tôi, lúc đi ngang qua cây đèn xanh đèn đỏ, tôi thậm chí còn dừng lại, dở hơi đi gọi cho một đồng nghiệp chỉ để kiểm tra xem di động của tôi có ai gọi đến không. Đương nhiên, điện thoại di động của tôi không có gì, mà ngọn đèn trên những tòa cao ốc xa xa kia cũng đã dần dần giảm bớt. Lòng tôi, so với gió đêm còn lạnh hơn gấp mấy lần, rạng sáng, tôi rốt cuộc cũng hạ quyết tâm quay người hướng đến nhà Hoa Miêu.
Giằng co như vậy một hồi, cả ngày tôi nằm cuộn tròn trong căn phòng cách vách phòng Hoa Miêu, ngồi chơi game cho quên sầu. Hoa Miêu phô bày hết cho tôi giới hạn ôn nhu cùng kiên nhẫn, tuy rằng mỗi ngày cô ấy vẫn ra ngoài đi làm như cũ, nhưng một ngày ba bữa, đúng giờ đưa cơm đến trước giường tôi, những thứ tôi có thể và không thể ăn được, được viết chi chít tràn ngập trong một cái quyển sổ nhỏ. Đó là một trong những hiệu ứng từ tai nạn của tôi, nó khiến cô ấy hoảng sợ không nhẹ.
Rèm che cửa sổ khá dày, trong phòng tối đến mức khó có thể phân biệt được ngày hay đêm, nơi đây chỉ có thứ ánh sáng xanh nhạt từ máy vi tính phát ra, tôi nghĩ, mặt của tôi bị thứ ánh sáng này chiếu lên, nhất định trông rất quỷ dị, sau khi phân tâm một chút, tôi tiếp tục gõ bàn phím, âm thanh lạch cạch trong căn phòng yên tĩnh nghe đặc biệt chói tai.
Cửa phòng chẳng biết từ lúc nào bị đẩy ra, một tia sáng xuyên vào trong căn phòng, chỉ là tôi vờ như không thấy, sau đó tôi nghe thấy một tiếng vang nhỏ, gian phòng lập tức trở nên sáng bừng. Ánh sáng làm mắt tôi hơi đau nhức, vô thức lấy tay ngăn trở ánh sáng vừa xuất hiện.
"Tao đã bảo bao nhiêu lần rồi, dùng máy tính thì phải mở đèn, như vậy rất có hại cho mắt."
Tôi chậm rãi thả tay xuống, không lên tiếng, Hoa Miêu bưng bát đi đến bên cạnh giường tôi, hình như tôi ngửi được mùi canh thịt heo đậu phộng, nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình.
"Tiêu Nhất Nặc." Hoa Miêu giống như đang cực lực kiềm chế: "Có đôi khi, tao thật sự muốn quăng mày ra khỏi cửa sổ."
"Ừ, tao cũng mong thế."
Hoa Miêu khe khẽ thở dài: "Ăn súp đi."
"Để tao tự mình làm."
Tôi bỏ lap sang một bên, nhận cái bát trong tay cô ấy. Về cơ bản thì tôi sẽ ngoan ngoãn ăn hết canh cô ấy đưa tới, về điểm này thì tôi không nên khiến cho cô ấy lo lắng.
Sắc mặt Hoa Miêu hơi nguội xuống, sau một lúc lâu, đột nhiên nói: "Nhất Nặc, mày không định tâm sự gì à?"
"Tao không có gì để tâm sự hết." Tôi uống nốt thìa canh cuối cùng, đặt bát xuống, rút giấy ăn ra từ bên cạnh.
Hoa Miêu nhìn tôi: "Mặc kệ như thế nào, Tào Hâm đã kết hôn rồi."
"Kết hôn thì có thể ly hôn." Tôi cười nhạt một tiếng: "Chỉ cần yêu nhau, hết thảy đều không là vấn đề."
Hoa Miêu hiển nhiên không hiểu rõ tình huống, cũng không thể an ủi được tôi: "Nhất Nặc, mày đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, được chứ?"
"Mày cứ yên tâm, khỏe hẳn rồi thì tao sẽ đi làm."
Tôi nói với cô ấy cũng là nói với chính mình. Lời nói đến đây, về cơ bản cũng chẳng còn gì để nói thêm nữa, sau một lúc, Hoa Miêu ôm lấy hai tay, đột nhiên nói: "Nhất Nặc, tao và mày bằng tuổi đấy."
Tôi có chút khó hiểu, giương mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt cô ấy có vẻ lãnh đạm hơn bình thường: "Thế nhưng, cho đến bây giờ tao vẫn chưa từng khiến cho mày phải lo lắng, đúng không?"
Tôi đột nhiên dâng lên một cơn tức không biết từ đâu đến, chau mày lại, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, hạ giọng nói: "Yên tâm, sau này tao sẽ không để mày phải quan tâm đến tao nữa."
"Vậy thì cứ thử chứng minh xem, mày cũng hai mấy tuổi đầu rồi, đừng có cứ lúc nào tình yêu có vấn đề là lại khiến cho mình chật vật thế! Mày có thể trưởng thành lên một chút được không?!" Hoa Miêu giống như là đang gầm nhẹ, cuối cùng lại nói: "Mai là thứ 7, tao chỉ phụ trách nấu ăn thôi, trong tủ lạnh hết đồ rồi, tốt nhất là mày nên đi siêu thị mua sắm, còn không thì hai đứa cùng nhịn đói." Dứt lời, cô ấy thu thập bát đũa, "Rầm" một tiếng đóng sập cửa phòng.
Ngày hôm sau, tôi dậy thật sớm, không phải bởi vì dỗi Hoa Miêu, tuy rằng thái độ của cô ấy khiến tôi khó chịu, nhưng cũng chỉ là bởi vì hy vọng tôi tỉnh ra thôi, tôi không phải không rõ. Rửa mặt xong, tôi nhìn vào cái gương trước mặt, đánh giá cái thần sắc tái nhợt kia, tôi chợt nhớ tới những lời tối qua Hoa Miêu nói.
"Trưởng thành", hai chữ này thật là đau, bởi vì tôi biết, hai chữ này trước nay không chút quan hệ với tôi, chuyện tình yêu với Lương Noãn Tình thiếu chút nữa đã hủy hoại tôi, vậy mà giờ đây tôi lại đang giẫm lên vết xe đổ. Cuối cùng tôi vẫn là người quá mức bi quan, lại không dám dũng cảm đối mặt với sự thật, bị tổn thương, phản ứng đầu tiên của tôi chính là đi tìm một chỗ trốn. Tôi giống như một đứa nhỏ yếu ớt, trong thế giới của tình yêu, cha mẹ lại chẳng thể giống như hồi bé che chở cho tôi. Còn Hoa Miêu thì đánh đòn cảnh cáo, khiến cho tôi tỉnh lại.
Đi đến phòng khách, tôi quay đầu lại nhìn, cửa phòng Hoa Miêu vẫn còn đóng chặt, có lẽ cô ấy còn đang ngủ. Tôi cầm chìa khóa mở cửa đi ra ngoài.
Mặt trời tháng 9 rất chói mắt, rất ấm áp, tôi thích cái cảm giác đó, nhưng nó lại khiến cho lỗi lo âu trong nội tâm tôi phơi bày ra hết. Nhìn xem, thế giới này đang vận hành đầy sức sống, không khác biệt gì so với thường ngày. Tôi đi vào trong siêu thị, có hai đứa trẻ đang tranh nhau quả bóng màu đỏ, một cô nhóc vuột tay khiến cho quả bóng trong tay lăn xuống, lăn đến chân tôi, tôi hơi ngạc nhiên, buông xe đẩy, xoay người nhặt bóng lên, đưa trả cho cô bé, cô bé mỉm cười ngọt ngào, cám ơn tôi: "Cám ơn chị."
Tôi xoa đầu cô bé, bỗng nhiên cảm giác được một ánh mắt, vô thức nghiêng đầu qua nhìn, cách đó không xa là một thiếu nữ trẻ tuổi đang nhìn tôi, trên gương mặt nở nụ cười tán dương thiện ý, tôi biết cô ấy cười như vậy vì động tác vừa rồi của tôi, tôi hướng cô ấy gật đầu, coi như là dặn dò, sau đó đẩy xe rời đi, tâm tình không hiểu sao lại cảm thấy khá hơn.
Vòng vo ở siêu thị hơn một tiếng đồng hồ, tôi cầm theo hai cái túi con chiến lợi phẩm trở về nhà, tôi đem toàn bộ túi chuyển dời sang tay phải, còn tay trái cố sức lấy ra cái chìa khóa, còn chưa kịp mở cửa, cánh cửa trước mặt đã đột ngột bị kéo ra, khiến cho tôi giật mình, Hoa Miêu đang rối bù đứng đấy, kinh ngạc đứng ở trước cửa nhìn tôi, thoáng cái tôi đã minh bạch nguyên do: "May lo tao tức giận nên bỏ nhà ra đi hả?"
Hoa Miêu không lên tiếng, "Mày biết đấy, tao còn chỗ nào để đi đâu." Tôi cười cười, sau đó giơ tay khoe đồ vật trong tay: "Huống hồ, tao còn muốn làm người lớn mà." Khóe miệng của Hoa Miêu cong cong lên, hừ nhẹ nói: "Nghe chừng là đang muốn kéo dài thời gian ăn bám tao rồi? Phải xem biểu hiện thế nào đã." Tay cô ấy đoạt cái túi trong tay tôi, bước chân vui sướng hướng vào trong phòng bếp.
Bất luận là tổn thương trên thân thể hay là về tinh thần, quá trình đi từ đau đớn, đến đóng vảy, ngứa, bóng tróc, khỏi hẳn đều phải trải qua một quá trình, chẳng qua là tổn thương về tinh thần thì thời gian điều trị sẽ dài hơn một ít, nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ tốt thôi, chỉ cần không tự mình đi giày vò mình thì vết sẹo lâu dần cũng sẽ phai nhạt.
Tôi ở lại nhà Hoa Miêu được một thời gian thì cũng cắp sách đến trường bắt đầu làm việc trở lại, mỗi ngày đi làm rồi trở về nhà, cứ tuần hoàn như vậy, tâm tình cũng ngày một khá hơn. Không phải lời Hoa Miêu nói có hiệu quả lớn như vậy, mà lời của cô ấy khiến cho tôi suy nghĩ lại nhiều, rất nhiều, tôi muốn cải biến lại tình trạng của chính mình, biến suy nghĩ thành hành động. Tôi không biết Kiều Tư Vũ sẽ làm như thế nào, chị ấy có đi tìm Tào Hâm hay không, nhưng giờ phút này suy nghĩ của tôi vô cùng tỉnh táo, tôi không thể cứ đắm chìm mãi vào trong tiêu cực như vậy, tôi muốn những người bên cạnh tôi yên tâm, nếu như Kiều Tư Vũ chọn Tào Hâm thì tôi cũng muốn làm cho chị ấy yên tâm với sự lựa chọn của chính mình,
Thời gian trôi qua cũng mau, đảo mắt cái thu đi đông lại, Kiều Tư Vũ vẫn xa ở chân trời không một tin tức, tôi có số của chị ấy, có địa chỉ công tác, có chìa khóa nhà, nhưng cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa một lần chủ động liên lạc lại. Có lần gặp Dương, cô ấy hỏi tôi: "Cậu có nhớ cô ấy không?"
Tôi cười cười, không trả lời, sao lại không nhớ chứ? Mỗi khi đầu óc trống rỗng, trong tay không có thứ gì, nỗi nhớ giống như bóng với hình đeo bám tôi, cái loại cảm giác lúc ban đầu thật tra tấn người, sau này, tôi biến nó thành một thói quen, vứt bỏ vị đắng chát bên trong, chỉ còn giữ lại những dư vị ngọt ngào.
Cô ấy lại hỏi: "Cậu thật sự sẽ không đi tìm cô ấy sao?"
Tôi sẽ không đi tìm, chị ấy cần có thời gian, tôi cũng sẽ cho chị ấy không gian yên tĩnh, để suy nghĩ và quyết định. Tôi nghĩ rồi chị ấy sẽ đến tìm tôi để cho tôi một phán quyết, hoặc là tiếp tục, hoặc là xin lỗi. Nhưng bất luận thế nào, tôi cũng đã quyết là sẽ sống cho thật tốt rồi.
Dương hỏi lại: "Nếu như cô ấy chọn người cũ thì cậu sẽ cam tâm sao?"
Tôi không phải là vĩ nhân, nhưng tôi sẽ tôn trọng quyết định của chị ấy.
Cái đề tài này đến đây là kết thúc, Dương đập vào vai tôi, trong mắt có hương vị đồng bệnh tương lân, tôi mỉm cười, nâng chén rượu lên với cô ấy.
Lễ giáng sinh năm nay tuyết rơi thật nhiều, đây là một chuyện khiến cho người ta hưng phấn, thế nhưng nó lại rơi vào thứ sáu, không phải ngày nghỉ, niềm vui bớt đi trọn vẹn. Trọn vẹn cả một ngày, học sinh không hề có tâm tình nghe tôi giảng bài, tôi bất đắc dĩ, nhưng chợt nhớ lại mình năm đó, cũng có thể phần nào hiểu được cảm giác của bọn họ. Tan học rồi, học sinh giống như chim sổ lồng, không ít người chạy ra sân tuyết, nô đùa, chạy đuổi nhau, bông tuyết giống như bột phấn trên không trung tản mác. Tôi mặc áo len thật dày, tay cắm ở trong túi, đi con đường nhỏ ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn bọn họ thỏa thích vui đùa, đột nhiên tôi nhớ đến những năm kia cùng với Hoa Miêu, khóe miệng không khỏi mỉm cười, bất giác đứng im lặng hồi lâu, sau một lúc, khe khẽ thở dài một hơi.
Ở bên cạnh đột ngột truyền tới một giọng nói trong trẻo: "Là đang tức giận ai vậy?"
Trong nội tâm tôi chấn động, từ từ quay đầu lại, trong mắt hiện lên bóng dáng màu xanh lam đứng ở trong tuyết, gương mặt tinh xảo, giống như tranh vẽ, hoàn mỹ tựa như lúc mới quen. Tôi nghĩ chắc là mình đang nằm mơ, cứ si ngốc nhìn chằm chằm vào chị ấy, giữa thế giới thủy tinh bốn bề sạch sẽ, bông tuyết ngập trời, bên tai vang vang tiếng học sinh đang trêu đùa, mắt tôi dần nhòe đi, mọi âm thanh tan biết, trong lòng chỉ hướng về người trước mặt.
Chị ấy cũng chăm chú nhìn tôi, ánh mắt kia, tựa như vui mừng, tựa như thương cảm, sau một lúc, chị ấy mỉm cười, phát ra một tiếng thở dài khe khẽ: "Hôm nay là lễ giáng sinh, em không thể ôm chị một cái à?"
Giờ thì tôi tin đây không phải là mơ rồi, đầu hơi ngẩng, một bông tuyết rơi vào trong mắt tôi, đau đến mức gần như muốn rơi lệ, nhưng tôi lại cười cười, nói khẽ: "Chúng ta đi thôi."
...
Mấy năm gần đây, một số ngày lễ phương Tây được người trong nước cuồng nhiệt đón nhận, địa vị dần dần cao lên, những ngày này, các tuyến đường giao thông ở S thành dường như không chịu nổi nhiệt, đường phố cực kỳ hỗn loạn, xe chúng tôi tắc nghẽn hai tiếng đồng hồ mới đến được nơi muốn đến, nói đến chỗ này, tôi không thể không cảm thán những lợi ích mà đặc quyền mang lại, nhà hàng Pháp đã chật kín người nhưng vẫn như cũ lưu lại một chỗ ngồi tốt nhất chờ đợi chúng tôi.
Kiều Tư Vũ cởi áo khoác ngoài lộ ra cổ áo sơ mi trắng và chiếc áo len xám, phong cách học viện ngọt ngào xinh đẹp, tôi hơi ngây người, chị ấy vén những sợi tóc bên tai, mỉm cười ngẩng đầu lên, ý bảo tôi xem menu, tôi không có tâm tình ăn uống gì, lắc đầu, chị ấy liền thay tôi làm chủ gọi món.
"Em gầy đi thì phải?"
"Thật à?" Tôi sờ lên mặt mình, hơi có cảm giác mất tự nhiên, vì vậy ho khan một tiếng: "Gần đây chị khỏe không?"
"Khỏe."
Trên đường tới, chúng tôi không nói chuyện gì với nhau, lúc này vẫn lúng túng như cũ, giống như chúng tôi đã từ cặp đôi yêu nhau thân mật nhất biến thành hai người khách quen thuộc, khách sáo mà xa lạ. Tôi cúi đầu xuống, nhìn bộ đồ ăn ánh kim trước mặt, lại nghe Kiều Tư Vũ nói khẽ: "Thực xin lỗi." Lòng tôi đột nhiên đau, chị ấy tiếp tục nói: "Ngày đó, chị nói quá nặng lời, em cũng không làm chuyện sai gì.". Truyện Tiên Hiệp
"À, ra chị nói về chuyện này." Tôi lắc đầu, thấp giọng nói: "Không sao, em biết chị cũng không dễ chịu gì."
Chị ấy đương nhiên phát hiện ra sơ hở trong lời nói của tôi, nhìn tôi hỏi: "Em cho rằng chị xin lỗi vì việc gì?"
Tôi khó khăn nuốt xuống một cái, thành thật nói: "Em nghĩ chị xin lỗi vì sự lựa chọn của mình."
Không biết có phải là ảo giác của tôi, sắc mặt của Kiều Tư Vũ trở nên có vài phần khó coi: "Em cảm thấy chị chọn Tào Hâm?"
Tôi không nói thêm lời nào nữa, coi như là cam chịu, chị ấy nhìn ánh mắt của tôi: "Nếu như chị lựa chọn cô ấy, em sẽ thế nào?"
"Trùng hợp nhỉ, mấy ngày trước Dương cũng có hỏi em về chuyện này." Tôi ra vẻ trấn định, bưng ly thủy tinh lên uống một hớp nước, sau đó nói: "Em nghĩ em sẽ chúc phúc cho chị."
"Trước kia khi em chia tay với bạn gái trước, em cũng như vậy chúc phúc cho cô ấy cùng người đàn ông kia?"
"Em có chúc phúc, nhưng trái tim thì không, em hận cô ấy, hận người khác có được cô ấy."
Lần đầu tiên, tôi hướng tới người khác vạch trần ra ý tưởng nội tâm, Kiều Tư Vũ hiển nhiên là kinh ngạc, lại giống như có chút phẫn nộ, sửng sốt một chút, khóe miệng lộ ra dáng cười châm chọc nói: "Đối với chị thì lại có vẻ trưởng thành nhỉ."
Tôi nhịn xuống nỗi đau trong lòng: "Bởi vì tình huống giữa hai người bất đồng, hai người không phải hết yêu mà chia tay, Tào Hâm thật ra rất đáng thương, chị ấy nên được đối xử tốt."
Kiều Tư Vũ im lặng, một lát sau, mới mở miệng nói: "Cô ấy quả thực rất đáng thương, thế nhưng mà Nhất Nặc, người chị yêu hiện tại là em, thời gian chẳng thể quay trở lại, bọn chị cũng không thể trở về như lúc trước, tình yêu không phải là sự đền bù."
Lòng tôi run lên, lắp bắp nói: "Chị nói, chị chọn em sao?"
"Em cứ nói đi?" Chị ấy chăm chú nhìn tôi, nói khẽ: "Em muốn đẩy chị đi à?"
- --
P.s: M đã bảo đoạn sau rush thì nó là rush mà, đầu chap chia tay, cuối chap trở về, nhanh hơn cả tên lửa =)))))))))