Hắn mới nghe một điều tệ hại gì thế?
Dương Tư thắc mắc hỏi lại: “Cô chậm chút, cái gì câu trước thích rồi câu sau lại hận?” Chỉ là phán đoán, hắn quyết định hỏi thử “Người cô nói có phải là Cố Mặc hay không?”
Câu vừa hỏi ra khỏi miệng Dương Tư lại cảm thấy không đúng, lại nói tiếp: “Chắc chắn không phải, anh ta đã thừa nhận là á khoa trong cuộc thi tuyển vào đại học rồi mà?”
Dương Tư với ánh mắt nể phục, thốt lên: “Cô yêu sớm như vậy? Từ lúc nào? Là ai?” Xong lại lạnh nhạt nói “Tôi phải tìm người người đó hỏi cho ra lẽ.”
Bạch Nhược giả vờ cười: “Trong truyện, tôi đang nói đến một nhân vật không có thật.”
Nếu tính theo hiện tại, sự xuất hiện của Cố Mặc đời trước chỉ có một mình Bạch Nhược trải nghiệm. Nói như vậy cũng không tính là sai.
Dương Tư bình tĩnh lại, không quên mắng một câu: “Cô có bệnh!”
Vì câu nói vừa rồi Dương Tư đã lo sốt vó, hắn thực sự muốn xem hình dáng của người kia ra sao: “Tên truyện!”
Bạch Nhược không ngờ Dương Tư mở miệng ra đồi tên truyện, cô chỉ tìm một cái cớ để bào chữa. Có khi nào cô lại mò đến những trang truyện để đọc bao giờ đâu, một cái tên cô cũng không biết.
“Không nói!” Cô nhất quyết từ chối cho Dương Tư biết.
“Không nói thì không nói, sớm muộn gì tôi cũng biết.” Vẻ mặt không mấy hài lòng, nhưng dù sao hắn cũng yên tâm phần nào.
Tiếp tục chủ đề yêu đương, vừa rồi Bạch Nhược nói thích nên Dương Tư muốn biết thêm: “Cô không thích người có tính hoàn hảo sao?”
Bạch Nhược gật nhẹ: “Anh đừng hỏi tôi lý do, tôi cũng không thể biết. Hẳn là nhìn vào vẻ ngoài hoàn hảo nên không thể nào biết được, người đó đang vui hay buồn. Kể cả tổn thương cũng khó mà nhìn ra, rất khó chịu.”
Một người như Cố Mặc đời trước, cô không nghĩ hắn sẽ vì những chuyện vặt vãnh ở Cố Gia mà tổn thương. Đương nhiên ở thời điểm đó Bạch Nhược không hoàn toàn biết được chuyện gì, nhất là nội bộ của nhà họ Cố. Nhưng dựa vào lần cô đến Cố Gia gần đây, cô nghĩ nó sẽ giống một phần nào đó.
Nhưng cô ít nhiều đã hi vọng, hắn một lần ngồi xuống nói ra tâm sự của bản thân hắn.
Dương Tư lại đắc ý, nói với giọng điệu vô cùng tự tin: “Vẫn may, tôi không phải là con người hoàn hảo. Lúc nhỏ tôi đã thua trong cuộc thi vẽ tranh.”
Ai đời lại tự tin khi nói chuyện bản thân bị thua thảm hại chứ?
“Đã nói nếu đau thì đừng kể.” Bạch Nhược thấy được nét mặt của Dương Tư sau lời nói này. Cái cô nhìn thấy không phải là vẻ ngoài đắc ý tự tin kia. Ẩn sau một lớp mặt, đang rất buồn.
“Vẫn là Bạch Nhược chu đáo!” Dương Tư kìm nén lại cảm xúc.
Ngồi một lúc nữa thì Bạch Nhược uống thuốc.
Cô nhìn những viên thuốc có xanh có trắng, vô cùng đẹp mắt. Bạch Nhược chỉ có thể uống từng viên một, bởi vì cô không có yếu đuối đến mức hở chút là bệnh. Bởi vì sống ở Bạch Gia cơ thể không khỏe mạnh, sớm đã chết rồi.
Bạch Nhược không quen uống những viên thuốc, nhưng vị đắng mà nó mang lại cô rất quen thuộc.
Dương Tư nhìn thấy đã biết, hắn lên tiếng: “Uống chậm thôi! Có tôi ở đây không nôn ra đâu.”
“Tôi không có nôn!” Bạch Nhược nói xong thì uống một viên.
Tiếp đến là viên thứ hai thứ ba, viên cuối kết cấu khá to. Uống vào cảm giác nó vẫn nằm ở cổ họng, vị đắng từ cổ họng xọc lên. Bạch Nhược uống từng ngụm nước nhưng vẫn chưa hết cái cảm giác đó.
“Nói a đi!” Dương Tư bóc vỏ viên kẹo đưa đến miệng Bạch Nhược.
Bạch Nhược mở miệng đón nhận viên kẹo, không quên nói một câu: “Trẻ con!”
Dương Tư cầm chiếc chìa khóa xe, nhưng nó lạ lắm. Bạch Nhược biết đây không phải là chìa khóa của chiếc xe hắn hay lái. Mở cửa ra, Bạch Nhược đã thấy một chiếc ô tô đậu ở cạnh nhà.
Cô thiếu kiến thức về mảng này nên không biết nó tên là gì, càng không biết giá trị nó lên đến bao nhiêu. Dương tư mở cửa vị trí ghế phụ lái, cô chỉ việc ngồi vào.
Cả hai xuất phát lúc sáu giờ sáng, bảy giờ mới bắt đầu thi.
Quá trình đánh thức đến ăn sáng rồi đi ra xe, Dương Tư chưa từng đề cập đến lượng kiến thức mà Bạch Nhược hiện có. Hắn chỉ bảo cô vẽ bùa, thực sự là làm cho người ta thoải mái đến lo sợ.
“Tôi thấy lạ lắm!” Bạch Nhược đưa mắt nhìn ra đường.
Bọn họ chạy là một con đường đúng nghĩa, không phải đường cao tốc. Nhưng cảm giác nó rất trống, đây cũng đâu phải loại xe được ưu tiên như xe cấp cứu. Dương Tư chạy đến đâu ai nấy đều dạt ra đến đấy, làm cho Bạch Nhược sinh lo.
Dương Tư quay sang hỏi: “Căng thẳng nên đau bụng rồi à?”
“Anh đừng nhìn tôi, nhìn đường!” Bạch Nhược nói “Là cảm thấy mọi người đang nhường đường cho chúng ta.”
Ra là vấn đề này: “Có lẽ họ không muốn gặp rất rối, dù sao chiếc xe này bị trầy xước chi phí sửa chữa cũng rất tốn kém.”
“Vậy tôi thà ngồi trên chiếc moto kia thì hơn.”
“Hôm nay đi chiếc này tiện hơn, cô có thể chợp mắt một lát. Cứ xem như chiếc taxi bình thường thôi.” Dương Tư bình thản mà nói ra câu này.
Bạch Nhược cảm thấy bản thân nên ngủ một giấc thì hơn, cô nghe lời Dương Tư chợp mắt một lát. Chính vì thế mà cô đã bỏ lỡ một chuyện, cũng không tính là bỏ lỡ.
Chiếc xe quen thuộc của Cố Mặc đang đuổi theo phía sau, hắn rất khó khăn mới biết được vị trí của Dương Tư và Bạch Nhược. Càng tức giận hơn đó chính là hai người về chung một nhà, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Cố Mặc không vượt qua xe của Dương Tư, âm thầm chạy ở phía sau. Lúc nãy Dương Tư nhìn chiếc xe phía sau có chút gì đó gọi là quen mắt. Chỉ mất một lúc có thể xác định chủ nhân đang lái nó. Chính vì thế Dương Tư mới bảo Bạch Nhược chợp mắt một lát.
Ngồi trong xe tâm tình của Cố Mặc phức tạp, đến chính bản thân hắn còn không biết rõ. Những ngày gần đây hắn lấy rượu thay nước, tỉnh táo một chút lại nhận được tin ông nội hắn, Cố Anh Phong trên đường về bị rớt xuống vực. Mà phía dưới lại toàn là nước, rớt xuống chỉ có con đường chết. Nhận được tin này hắn lại càng suy sụp hơn, Cố Lam Tinh bận đến chóng mặt cũng vì chuyện này.
Cố Vũ tạo áp lực cho Cố Mặc càng nhiều hơn, Tạ Tiễn Như nói một câu là hắn gần như tuyệt vọng.
Còn có một Thẩm An Huyền!
Cố Mặc dõi theo chiếc xe của Dương Tư mà không để ý, điện thoại đã đổ chuông liên tục. Đã là cuộc gọi đến thứ ba rồi! Tên người gọi đến không ai khác ngoài Cố Lam Tinh.
Kết nối cuộc gọi Cố Mặc chỉ im lặng, hắn không muốn nhận bất kì một tin xấu nào nữa. Nhưng cuộc sống này luôn bạc đãi hắn,
Giọng nói ấm áp thường ngày của Cố Lam Tinh nay lại trở nên buốt giá: “Tìm thấy được chiếc xe chở ông nội rồi.”
Cố Mặc chớp mắt thật lâu, lúc này cũng không còn tâm trạng để ý đến việc xe đang chạy trên đường, hắn đáp: “Vậy còn ông nội?”
“Vẫn chưa! Chiều nay về, cả gia đình nói chuyện một chút.”
“Biết rồi.” Cố Mặc là người ngắt máy trước.
Cố Anh Phong là người thấu hiểu Cố Mặc nhất, ông lão luôn làm những chuyện khó hiểu có khi lại đem phần khó đến cho Cố Mặc xử lý. Nhưng vẫn khác với cái cách dạy dỗ của Cố Vũ, một người ba khó lường.
Ông lão có một cách nhìn người nhìn đời rất tinh tường, người nào đang lấy lòng điều không qua mắt được ông. Chẳng qua là không thèm nói hay là vì cái gì đó vẫn mặc nó tiếp diễn.
Nếu chết đi vì bệnh tật sẽ tốt hơn là chết vì tai nạn, lại không rõ sự tình. Điều đáng buồn nhất ở đây là việc ông lão vừa mới lập di chúc. Mười người nhìn vào điều nghĩ vì khối tài sản kếch xù mà hại Cố Anh Phong mất mạng.
Việc ở công ty, Cố Mặc đã xử lý xong. Nếu là chuyện thực sự gấp mới được gọi cho hắn.
Cố Mặc ngồi trong xe, quan sát Dương Tư mở cửa cho Bạch Nhược bước xuống xe. Nhìn thấy Dương Tư xoa đầu cô rồi nói câu gì đó, Cố Mặc đoán là chúc Bạch Nhược thi tốt.
Trong phút chốc hắn cũng muốn bước xuống xe, nói ra câu đó! Nhưng thôi, sự xuất hiện của hắn chỉ đổi lại một bầu không khí khó xử. Càng làm cho Bạch Nhược không có tâm trạng để làm bài thi. Hắn chỉ có thể nhìn. Ngoài ra đều vô dụng!
Cố Mặc gục đầu lên vô lăng.
Sau khi Dương Tư dặn dò kỹ càng, Bạch Nhược cũng chú tâm nghe hết. Xong rồi chỉ còn việc bước vào trong. Nhưng cô lại ngó xung quanh một lượt, cố gắng nhìn vào góc khuất, tìm kiếm một thứ gì đó.
Dương Tư hừ một tiếng hờn dỗi, hắn tốt tính chỉ cho cô vị trí mà Cố Mặc dừng xe.
Vì một câu nói cạnh tranh công bằng, mà Dương Tư trở thành một con người tốt bụng.
Bạch Nhược nhìn Dương Tư!
“Chỉ lần này, lần sau tôi có ngu mới chỉ cô.” Dương Tư quay vào trong xe, tìm chỗ đậu sẵn tiện đợi Bạch Nhược thi.
Bạch Nhược đi đến, gõ cửa xe của Cố Mặc.
Ban đầu Cố Mặc nghĩ là người nào đó đến nhắc nhở, cảm thấy phiền nên hắn có hơi khó chịu. Vừa ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam đã gây sự chú ý với hắn.
Là tưởng tượng ra sao?
Cố Mặc nghĩ bản thân vì áp lực mà sản sinh ra ảo giác.
Bạch Nhược lườm hắn, gõ thêm vài cái nữa. Lần gặp cuối cùng cả hai không vui vẻ gì khi đối thoại, không hiểu từ đâu mà Bạch Nhược lại có suy nghĩ Cố Mặc sẽ đến.
Cố Mặc hạ kính xuống, hắn vẫn chưa dám bước xuống xe.
“Không chúc tôi thi tốt sao, tôi học từ chỗ anh nên da mặt rất dày. Nếu lời chúc của thủ khoa không linh nghiệm, ít nhất vẫn có á khoa.” Bạch Nhược nói ra câu này, còn cảm thấy cảm thân quá mất mặt.
“Em đứng lui ra một chút!” Cố Mặc cố gắng bình tĩnh nói hết câu.
Bạch Nhược cảm thấy bản thân vừa rồi có hơi ngu ngốc, hẳn là Cố Mặc đến đây không nhất thiết là vì cô. Nhưng chân vẫn là lui ra một khoản.
Cửa xe của Cố Mặc mở ra, hắn sải bước đến bên Bạch Nhược, không nói gì chỉ ôm cô một cái thật chặt.