Muốn nói xin lỗi nhưng có làm sai gì đâu chứ? Là hôn người mình thích, ngẫm lại thì sai hoàn toàn. Bạch Nhược đã cho phép đâu?
“Xin lỗi!”
Bạch Nhược không đáp lại.
“Là do tôi nhớ đến chuyện không vui nên khóc thôi, anh không bắt nạt được tôi đâu.” Giọng của cô nghe ra có chút nức nở.
Vừa rồi cô cảm nhận được hình ảnh năm xưa của Cố Mặc, không yêu nhưng hắn lại cưỡng ép cô, hung hăng đè cô xuống. Áo cũng bị xé thành cái dạng gì không biết, bây giờ cẩn thận suy xét lại Bạch Nhược thấy bản thân mình quá ngu rồi.
Vậy mà trong phút chốc lại nhìn nhầm Dương Tư thành cái tên cặn bã ở đời trước. Nói đến cặn bã thì không chính xác, hắn yêu người khác là do cô cản trở họ thôi. Có trách thì trách sự xuất hiện dư thừa của cô.
Làm sao mà nhìn mặt Dương Tư?
Giọng nói mang theo sự hối lỗi của Dương Tư: “Nếu cô làm ma thì tôi sợ đó, để giảm bớt nỗi sợ hãi, tôi sẽ chọn cách nhảy lầu để đi đến gặp cô!”
Bạch Nhược thẫn thờ quay sang hỏi: “Vì sao?”
“Chết đuối thì xấu chứ sao?” Dương Tư đáp.
Thấy Bạch Nhược vẫn chịu trò chuyện nên Dương Tư tranh thủ nói thêm vài câu: “Cô không giận tôi chứ?” Hắn lo sợ cô sẽ cự tuyệt nên nói tiếp “Tôi nghĩ hôn người mình thích là không sai, chỉ là cô không thích tôi.”
So với việc giận dỗi Bạch Nhược áy náy chuyện nhìn Dương Tư ra thành hình ảnh của Cố Mặc đời trước hơn. .
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Tiểu Kiều Thê Của Ông Trùm Mafia |||||
Cô làm ra dáng vẻ tức giận, tức giận vì bản thân: “Tôi không ở trong bất kì mối quan hệ tình cảm với ai, anh hôn tôi nhưng không nói trước, tôi không đồng ý đó gọi là cưỡng ép.” Bạch Nhược bình tĩnh lại nói “Tôi xem như bị chó cắn một cái!”
Nghe được giọng điệu này Dương Tư đã biết cô không giận nữa rồi. Hắn đưa tay lên lau đi giọt nước mắt đang lăn trên má, dáng vẻ khi rơi lệ của Bạch Nhược, bất giác phía dưới của Dương Tư không tự chủ mà to lên một chút.
Căng rồi đây!
“Chúng ta về bằng cái gì?” Bạch Nhược chưa để ý đến điểm khác lạ của Dương Tư.
Cực kỳ căng thẳng Dương Tư bất lực nói: “Cô, sau này đừng khóc nữa, tôi điên lên mất.”
Lời nói này không đùa đâu.
Lúc thì kêu đừng cười, lúc thì đừng khóc, anh dọa tôi như vậy không khóc mới là lạ đấy! Bạch Nhược định ngồi dậy, lại bị Dương Tư một tay giữ lấy.
“Ngắm trăng một lát, tôi sẽ có cách đưa cô về!”
Bạch Nhược khó hiểu, đi kèm với việc vừa rồi nên có chút cảnh giác: “Không phải là chuyện xấu xa đó chứ?”
Dương Tư có chỗ khó nói, hắn chỉ mong giờ phút này Bạch Nhược nghe lời một chút.
“Nằm xuống nhìn trăng đi!” Hắn nói vội.
Bạch Nhược đưa mắt nhìn lên bầu trời, hoàng hôn chỉ vừa qua đi. Muốn ngắm trăng thì phải lựa chọn thời điểm thích hợp chứ?
Nhìn lung tung nhìn trúng chỗ kia của Dương Tư, không phải cô cố ý. Là nó khá to rơi vào tầm mắt của cô đó thôi. Bạch Nhược biết bản thân mình nên ngoan ngoãn, đến cựa quậy cũng không dám.
Thì ra là chuyện này!
Qua một lúc rất lâu đã ngủ được một giấc, cô bị đánh thức bởi tiếng trực thăng. Kèm với luồng gió lớn, Bạch Nhược cực khổ cố định váy của mình lại.
“Tôi vừa bắt được tín hiệu, nhờ một người bạn giúp đỡ!” Dương Tư che chở cho Bạch Nhược vì sợ cô nhạy cảm, không dám đụng trực tiếp, tay chỉ che hờ ở phía sau.
Bạch Nhược không nghĩ nhiều người ta đã muốn giấu, cô không tiện để vạch trần!
Phương tiện di chuyển là thứ đắt đỏ đương nhiên đoạn đường trở về càng nhanh hơn, mười mấy phút sau đã thấy hai căn nhà nằm cạnh nhau. Tìm một bãi đất trống chiếc trực thăng hạ cánh, cho bọn người Dương Tư và Bạch Nhược xuống.
Nằm cạnh bờ biển cũng thật tiện lợi.
Bạch Nhược cả ngày không tắm nên thấy rất khó chịu, Dương Tư cảm nhận được mồ hôi của bản thân cảm giác giống như cô. Hai con người này tuy đối lập vài thứ, đâu đó vẫn tồn tại một điểm chung.
Cô đưa tay gãy vài chỗ ở trên cánh tay, lúc nãy ngủ quên bị muỗi đốt. Tay chân có vài mẩn đỏ, kèm theo cảm giác ngứa dai dẳng.
Đều do Dương Tư hại mà ra.
Cô xoay người rời đi trước, Dương Tư vẫn còn đứng nói vài câu với người phi công.
Ngày sau tờ mờ sáng Dương Tư đã nhấn chuông cửa, xem cánh cửa là trò đùa, gõ một cách điên cuồng. Bạch Nhược nằm trên giường đang say giấc, phải bật dậy ngay tức khắc. Không thì phải thay một cái cửa nhà mới, trên cô người là bộ đồ ngủ in hình một con gấu đen, rất ngầu.
Thắc mắc à?
Bởi vì ai đó cuồng gấu trắng, mua đồ ngủ mà hắn cũng phải dụ dỗ Bạch Nhược mua vài bộ gấu trắng giống hắn. Cô vì chống đối, kèm theo hiệu ứng chọc tức nên mua màu ngược lại, vài ngày sau hắn cũng giận dỗi đó. Thấy Bạch Nhược không quan tâm nên tự dỗi tự hết, Dương Tư đúng là một đứa trẻ ngoan!
Cái mặt ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở, chân chậm chạp lê từng bước. Bạch Nhược không giữ hình ảnh của mình trong mắt Dương Tư, hắn chưa từng khen cô đẹp. Nếu có khen ngày hôm đó chắc chắn trời sẽ cho mưa, là vì cảm động.
“Anh không phải sợ ma đó chứ?” Bạch Nhược dụi dụi mắt mà hỏi.
Tự nhiên mà đi vào trong, đó là phong cách của hắn rồi: “Biết gì không? Cố Lão trên đường về, xe rớt vực rồi!”
Bạch Nhược bình thản đến lạ: “Nói dối!”
Cho dù miệng lưỡi có khó nghe, cho dù chưa bao giờ nói ra lời thật lòng, khen Bạch Nhược xinh đẹp. Loại chuyện này có thể nói đùa được sao?
“Cô bị ngu hả? Tôi nói dối với mục đích gì? Cố Lão cho tiền chắc?”
Cô có gì là kích động đâu, trấn tĩnh một cách tuyệt đối, đi đến ngồi xuống đối diện: “Cho dù rớt vực tin tức không thể nào chỉ trong mười hai tiếng mà tràn lan, đến nỗi một người ở ngoại ô như anh cũng biết. Anh nói chuyện không hợp lý lẽ, không thuyết phục.”
Dương Tư nghĩ lại thì thất đúng thật, nhưng tin tức kia cũng là thật. Lan Hi đích thân gọi điện cho hắn, không thể nào là giả.
Hắn đưa ra giả thuyết: “Trước khi Cố Lão về là do nghe tin tức con trai bị tai nạn, có thể không thấy Cố Lão nên đi tìm thì phát hiện.”
Cô nghe sao mà buồn cười, vỗ tay vài cái: “Hợp lý! Người bị tai nạn không lo, lại còn quan tâm một người vốn khỏe mạnh.”
“Cô có thể nói tôi ngu, đừng có học cách nói chuyện của tôi.” Dương Tư nghe giọng điệu của Bạch Nhược mà không dám phản bác.
Chưa ngủ đủ giấc đã bị loại tin tức này dọa cho tỉnh, có phải quá vội vàng rồi không?
Dương Tư nhấc mông đi về ngủ tiếp, thì vừa hay có người nhấn chuông cửa nhà. Hai người có cùng suy nghĩ, nghĩ đến tên của một người. Đến khi ra mở cửa thì có vẻ thất vọng một chút.
“Chúng tôi đến từ sở cảnh sát, đến đây theo lời cáo trạng!”
Bạch Nhược bộ đồ ngủ hình gấu đen, còn chưa đánh răng rửa mặt. Dương Tư đỡ hơn một chút, đã vệ sinh sạch sẽ nhưng vẫn là chưa thay bộ đồ ngủ in hình gấu trắng ra. Hai vị cảnh sát nhìn thì...
“Tôi đi vệ sinh cá nhân một chút, không chạy đâu. Các anh cứ vào nhà ngồi đợi!” Vẻ mặt điềm tĩnh của Bạch Nhược đến Dương Tư còn phải thừa nhận.
Một vị cảnh sát đi theo về nhà Dương Tư giám sát, để đảm bảo quá trình không ai chạy trốn. Lát sau cả hai đã ngồi ngay ngắn trên xe cảnh sát, trang phục chỉnh tề. Bạch Nhược vẫn là xem thường mọi thứ đang diễn ra, không phải cô ỷ lại bản thân mình đang có rất nhiều tiền.
Không phải mọi chuyện quá vô lý rồi sao?
Có người muốn nhắm vào cô, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng!
Dương Tư ở bên cạnh quan sát nét mặt của cô: “Không sợ sao? Hay là quen cảm giác ngồi xe cảnh sát rồi?”
Đáp lời, nhưng Bạch Nhược không nhìn Dương Tư, lần này không phải nói dối là cô đang bận suy nghĩ: “Lần đầu đó, tin không?” Xong lại nói “Một tháng trước bị kiện cáo, bước ra tòa án đã có người phải chết. Lần này có người chết tôi lại đến sở cảnh sát, tiếp theo có phải là bệnh viện không?”
Dương Tư khẽ cười, không hiểu sao nghe thấy những lời này. Hắn thấy cô rất đáng iu, lại mạnh mẽ một cách riêng biệt. Dương Tư gật đầu nói nhỏ: “Lần sau tôi nhất định sẽ đi cùng cô, yên tâm không phải sợ.”
Đương nhiên hắn biết cô không sợ, là vì nghĩa khí nên nói như vậy sao? Sai, hôm qua hắn đã chính miệng thừa nhận nếu cô là hồn ma hắn sẽ nhảy lầu đồng hành cùng cô.
Bạch Nhược để lại một ánh nhìn, rồi tiếp tục suy nghĩ!
Cô lại nghĩ họ chỉ muốn lấy lời khai, bởi vì hai người là đối tượng tiếp xúc với Cố Anh Phong cuối cùng. Người tài xế không thể là người cuối cùng, xe rớt vực có thể nhảy ra kịp thời thì rất không có khả năng. Còn sống sót sẽ không tìm đến hai người bọn họ, càng nghĩ càng thấy vấn đề rất đơn giản.
Vào đến phòng tra khảo, một cái tát thật đau vả vào mặt của cô. Chuyện không hề đơn giản như cô từng nghĩ.
Ngồi đối diện là một vị nữ cảnh sát chân mày sắc lẹm, đôi mắt nhếch lên cao son thì đỏ như màu máu, ở đây cho phép trang điểm đậm như vậy sao? Bạch Nhược son còn chưa kịp tô đã bị xách đầu đến đây. Dương Tư nhìn mà xót luôn, hắn cảnh cáo mấy tên cảnh sát mà họ vẫn như gió thoảng mây bay. Hẳn là nhìn thân xác nhỏ bằng ngón tay út mà ức hiếp, nhưng bọn họ sai ở chỗ ức hiếp trước mặt Dương Tư. Bọn người đó không sớm thì muộn sẽ có một kỳ nghỉ phép dài đằng đẵng.
Càng nhìn nữ cảnh sát lâu thì càng sợ hãi tột độ. Đây là tạo cảm giác bức ép tội phạm hay gì? Dương Tư và Bạch Nhược bị tách ở hai phòng riêng, cô phải đối mặt với nữ cảnh sát.
Nữ cảnh sát cất giọng, rất hùng hồn lí lẽ một câu đã kết tội: “Cô có tên trong bản di chúc, chúng tôi nghi ngờ cô vì số tài sản kia mà ra tay với Cố lão gia.”
Bạch Nhược ngồi nghĩ cả buổi trên xe thế mà bỏ sót chi tiết này, cô gật gật đầu còn đang định trả lời thế nào. Đâu thể nào dùng giọng điệu của Dương Tư để chọc tức người ta, ở tù cái chắc!