“Anh mắng tôi!” Bạch Nhược mở to mắt nhìn Dương Tư.
“Khi nào?” Dương Tư thổi nhẹ vào vết thương nói “Đi tiếp thôi!”
Cả ba đi tiếp một đoạn, Bạch Nhược chợt hỏi Cố Anh Phong: “Cố lão gia, người tài xế đó không đi cùng sao?”
Cố Anh Phong quạt quạt vài cái đáp: “Không, cậu ta có thể đi làm việc mình muốn, đến khi ta gọi thì thôi.”
Bạch Nhược gật đầu: “À, vâng!”
Một đường cô chăm chỉ nhìn dưới chân, rồi liên tục để ý hai bên không để bản thân phải bị thương. Đã qua mười lăm phút rồi mà cái vườn đào Dương Tư nói vẫn chưa hiện ra, Bạch Nhược không phải chưa từng xem qua hình ảnh trên mạng đăng tải, chỉ là đi bộ lâu nên sinh ra cảm giác mỏi chân.
“Tiểu Nhược, con không phải mệt đó chứ?” Cố Anh Phong giọng điệu vẫn còn rất hào hứng, không có một giọt mồ hôi trên gương mặt của ông lão.
Cô lắc đầu, sao lại chịu thua Cố Anh Phong, Bạch Nhược vẫn còn trẻ lắm không thua kém một người cao tuổi đâu. Dương Tư có thấy Bạch Nhược mệt đấy nhưng hắn không đi đến đỡ, hắn muốn cho cô rèn luyện sức khỏe một chút.
“Con vẫn có thể đi được một lúc nữa.” Cô mắt nhắm mắt mở, lau mồ hôi trên trán.
“Đúng là yếu!” Dương Tư đi phía sau buông ra một câu “Có cần tôi cõng không?”
Bạch Nhược vội vàng lắc đầu, được người khác cõng thì thích thật đấy! Rồi ai biết được đến đoạn bùn lầy trơn trượt hắn sẽ ném cô đi hướng nào chứ? Bản thân không an toàn còn hại thêm người khác.
Dù mệt nhưng không nghĩ chân, chỉ tầm vài phút sau đã thấy được vườn hoa đào rừng hiện ra trước mắt. Dương Tư ước chừng được nên không đưa ra đề nghị nghỉ ngơi, rất mất thời gian.
Cố Anh Phong khen lấy khen để: “Ta sẽ mua lại nơi đây, tiên cảnh rồi còn gì?” Ông lão nhanh tay nhanh chân đi hết gốc cây này đến gốc cây khác “Tuyệt cảnh! Bây giờ mới có cơ hội được xem, thật là tiếc!”
Dương Tư tìm một gốc cây có nhiều bóng mát, trải một tấm khăn lớn. Ngoắt tay gọi Bạch Nhược ngồi xuống, hắn từ sớm đã chuẩn bị một bữa ăn nhẹ. Bạch Nhược làm một ít bánh, không tự tin lắm. Nhưng Bạch Sang Sang đã nếm thử không có chê, nên cô đã tự ý làm rồi đem theo.
“Biết cả làm bánh luôn à?” Dương Tư phải nhìn Bạch Nhược bằng một ánh mắt khác rồi “Cô làm vợ tôi được rồi đó.”
Bạch Nhược nhìn Dương Tư như nhìn vật thể kỳ lạ: “Nói khùng nói điên!”
Hắn cốc đầu cô một cái, lực không mạnh: “Tôi cho phép cô làm vợ tôi mà còn không chịu à?” Dương Tư chợt nhớ ra một việc “Đứng lên! Đứng lên! Tôi chụp ảnh cho cô.”
Bạch Nhược bị hối thúc mệt mỏi đứng dậy: “Tôi không có bất kì ứng dụng mạng xã hội nào cả?”
Dương Tư gật gật đầu: “Tôi còn lạ gì cô, con người tối cổ mà, không trách!”
Cố Anh Phong như một tiên nhân trở về đúng nơi ở của mình, tự do tự tại.
Bạch Nhược đứng dưới có cây tán rộng nhất, hoa nở tươi nhất, dưới chân còn vương vãi vài cánh hoa rơi.
“Dáng đứng cứng nhắc như vậy? Tôi ép cô à?” Dương Tư lên giọng chỉnh sửa dáng người cho cô.
Chẳng phải ép tôi à?
Bạch Nhược thả lỏng người, đưa mắt nhìn một góc bốn mươi lăm độ hướng lên. Dương Tư không mắng nữa, bắt trọn từng khoảnh khắc. Cô nâng tay đón bông hoa vừa rời cành, nhẹ nhàng nâng niu, trân trọng nó. Dương Tư nhấn nút chụp xong tranh thủ đưa mắt lên nhìn.
Cô quay sang hắn cười một cái! Hắn liền lấy tay che mặt.
Gì vậy? Bạch Nhược chạy đến gỡ tay Dương Tư ra, gấp gáp hỏi: “Bụi vào mắt sao? Cho tôi xem nào.”
“Không có!” Dương Tư nhỏ giọng.
“Để tôi xem, giấu đi lỡ mù luôn thì sao?” Bạch Nhược lấy chiếc điện thoại từ tay Dương Tư ném nó sang chỗ trải khăn.
Dương Tư từ từ bỏ tay xuống: “Tại cô hết!” Hắn bỏ đi lại chỗ đã trải sẵn, xem như không có chuyện gì.
Tại tôi gì chứ?
Bạch Nhược đuổi theo phía sau. Ngẩng đầu liền thấy một ngôi nhà nhỏ, nhìn có vẻ được dựng nên qua loa nhưng kết cấu khá chắc chắn.
Bạch Nhược nhỏ giọng: “Ở đây cũng có người sống?”
Dương Tư bình tĩnh được một chút, đáp lại lời cô: “Đương nhiên!”
“Cảnh ở đây đẹp có đẹp nhưng để ở lại thì tẻ nhạt lắm!” Cố Anh Phong từ xa đi lại.
Lời nói của Cố Anh Phong có chút mâu thuẫn, không phải dinh thự của Cố Gia ở trên một ngọn núi lớn sao?
Ba người dùng bữa, Cố Anh Phong chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Được ngắm cảnh đẹp còn được thưởng thức món ngon, còn gì sánh bằng.
“Bánh này? Là Tiểu Nhược làm sao?” Cố Anh Phong hỏi, tay nhanh chóng lấy một miếng, đưa vào miệng thử.
“Có vừa miệng không? Con không biết rõ nên làm theo ý mình thôi.”
Dương Tư cũng thử một miếng: “Tạm!”
Cô liếc qua cái qua con người kia: “Anh ở một đẳng cấp khác, tôi không dám so.”
“Cô kì lạ thế? Tôi có chê dở đâu.” Dương Tư đưa ngón tay trỏ chỉ chỉ vào trán Bạch Nhược.
Một cái dứt khoát, Bạch Nhược cắn vào ngón tay đang chỉ lên trán.
“Cô tuổi con chó à?” Dương Tư bật cười, đưa tay còn lại bóp vào má của Bạch Nhược.
Cô cắn còn mạnh hơn, lườm hắn!
“Anh nói anh đẹp trai như vậy. Mở miệng ra một câu hoàn chỉnh cũng không có. Có phải bị chướng ngại tâm lý không?” Bạch Nhược hỏi.
Dương Tư phớt lờ, Bạch Nhược bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, Dương Tư nói một câu khó nghe, Bạch Nhược trả lại một câu. Hắn một câu thiếu đòn, cô một câu gợi đòn.
Đúng là đứng cạnh Dương Tư phải có một chút năng lực.
Cố Anh Phong ăn uống từ tốn, ông châu mày đưa ngón tay cái lên: “Hai đứa cưới nhau được rồi.”
Dương Tư buộc miệng hỏi một câu: “Cố lão gia không phải nói khích đâu, đúng không? Cháu nội vẫn là Cố Mặc, con không nghĩ người lại tốt tính đến như thế.”
Câu hỏi này sao lại làm khó Cố Anh Phong, ông lão bình thản đáp: “Thì sao chứ? Ta không liên can, chẳng qua là người đưa quyết định cuối cùng.”
Dương Tư đương nhiên vui chứ? Nhưng cảnh giác vẫn không tan biến hoàn toàn. Nhà họ Cố có mấy ai tốt tính đâu chứ, điển hình là Cố Mặc. Nhắc đến ngoại lệ không phải là không có, Cố Lam Tinh con người hắn rất điềm tĩnh, còn về nhân từ Dương Tư chưa từng nghe qua.
Người đứng đầu gia tộc đương nhiên cũng không phải dạng vừa.
“À vậy sao?” Dương Tư quay lại nét mặt ngày thường.
Lỡ phá hỏng tâm trạng của mọi người rồi, Bạch Nhược không có tài kéo bầu không khí đi lên. Cô cũng tham gia một chút, vấn đề này có vẻ nhạy cảm dù sớm dù muộn nó sẽ xuất hiện trong cuộc trò chuyện một lần thôi.
Vẻ mặt tỏ ra không quan tâm lắm mà nói: “Người vì sao lại đề tên con vào bản di chúc, hình như một người ngoài như con, không xứng!”
Dương Tư có nghe qua tin tức này, không nghĩ nó lại là thật.
Ông lão liên tiếp bị hỏi khó, nhưng độ khó vẫn còn thấp: “Trả tiền cho bữa cơm, tại sao lại không xứng?” Cố Anh Phong dùng ánh mắt của một người trưởng bối mà nhìn Bạch Nhược.
Cố Anh Phong vẫn còn chờ đợi hai người ra đòn tiếp theo, dù sao ông lão tiếp xúc bao nhiêu loại người, chứng kiến bao nhiêu âm mưu gia tộc. Cố Anh Phong sớm đã trang bị đầy đủ cho bản thân.
“Cố Lão, người nói xem con lừa gạt một người, có còn cơ hội gỡ gạc không.” Dương Tư đổi sang một chủ đề khác.
Bữa ăn Cố Anh Phong dùng xong rồi, tranh thủ thời cơ Dương Tư và Bạch Nhược cãi nhau ông lão đã lắp đầy cái bụng của mình.
“Ba chữ ‘Cố lão gia’ dài lắm hả? Ta không trả lời.” Cố Anh Phong cầm lấy chiếc quạt, phẩy phẩy vài cái.
Dương Tư nghiêm chỉnh nói: “Thật sự kính trọng nên mới gọi là Cố Lão.”
Còn có loại chuyện này?
Ăn uống xong Dương Tư và Bạch Nhược thu dọn, rác thải hầu như không có. Cố Anh Phong nhiệt tình muốn giúp một tay nhưng bị hai người ngăn lại.
Ba người đi lên phía trên, vì là địa hình ở đây có chút khác biệt, lên một chút độ dốc càng thể hiện rõ, cây cối xung quanh không được xanh tốt như ở phía dưới.
Sau một lúc có thể nhìn toàn cảnh ở đây, một màu xanh hài hòa của cây cối. Một mảng hồng hồng của vườn đào lúc nãy. Hiện tại đã giữa trưa, nắng không gắt một phần vì mây đã che đi. Tầm nhìn rất tốt, lại dừng một chút ngắm cảnh đẹp.
Trái ngược với hoàn cảnh nhàn nhã của ba người, Cố Mặc vừa đến nơi đã chôn vùi bản thân vào công việc. Hắn ghé qua nhà, là nhà riêng không dính dáng gì đến Cố Gia. Cách hành xử như thế là vì không muốn nhìn thấy người phụ nữ phiền toái kia.
Qua một ngày, Cố Mặc vẫn chôn mình ở công ty, hắn làm việc điên cuồng như thế, mấy ai biết?
“Chị nói xem tổng giám đốc của chúng ta sao vẫn chưa tuyển vị trí thư ký?”
“Có thể tự làm thì tự mình làm, tuyển làm gì cho tốn tiền.”
“Cố Gia thiếu tiền à?”
“Không biết đó thôi, vị trí này dành cho Thẩm đại tiểu thư con gái nhà Thẩm Gia. Cô ta nổi tiếng làm một người giữ chồng, vị trí thư ký cận kề với tổng giám đốc đương nhiên sẽ không có ai rồi. Cố Tổng của chúng ta thật là biết chiều vợ!”
Cố Mặc mệt mỏi vì thức trắng đêm, mở cửa ra ngoài đi rửa mặt cho tỉnh táo thì vừa vặn nghe được.
Hắn không nói gì chỉ nhếch mép cười, gương mặt chỉ hiện rõ sự khinh bỉ.
Trực tiếp đi đến đám người không lo làm việc kia, gõ nhẹ lên thành bàn: “Đến phòng nhân sự làm thủ tục, tất cả được nghỉ làm việc, thời hạn vĩnh viễn.”
Đây là đuổi người sao?
Những người vừa rồi hốt hoảng đứng lên, cầu xin: “Cố Tổng, Cố Tổng chuyện chúng tôi lơ là công việc là đáng tránh, cùng lắm là trừ lương. Lý do đuổi việc là gì chứ?”
Đãi ngộ của công ty không tồi một chút nào, lượng công việc tuy nhiều nhưng phía trên chưa bao giờ yêu cầu tăng ca. Tạo một môi trường làm việc thoải mái, nhân viên chỉ có ca hát vui vẻ, chưa ai bức xúc về vấn đề công việc, tiền lệ chưa từng có.
Phía trên có một cây cột chống đỡ những người phía dưới rất khỏe. Chỉ cần nỗ lực một chút là công ty đã đem về một khoảng doanh thu khổng lồ. Ai mà muốn nghỉ việc, nếu có ắt hẳn người đó có vấn đề khó nói hoặc nó thật sự nan giải.