Hắn ngồi trong chiếc xe màu đen sang trọng vô cùng lịch lãm. Gương mặt được ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu rọi lên khuôn mặt, làm nổi bật những đường nét vô cùng rõ ràng. Cặp chân mày vừa đen vừa dày, được cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt chứa đựng hàn khí, tỏa ra hơi lạnh, con người vừa có sắc vừa có tài này không ai khác chính là đứa con trai út của Cố gia - Cố Mặc.
Nhưng tiếc một điều, người tài không được trọng dụng. Có nhan sắc nhưng lại không biết dùng, phí của trời.
Cố Mặc chán nản nhìn ra cửa sổ xe, chợt thấy phía trước có một đám thanh niên vây lấy một cô gái, vóc dáng thấp bé. Không biết ý niệm từ đâu trỗi dậy, hắn bảo với tài xế riêng: "Phía trước xảy ra chuyện gì?”
Người tài xế cũng chẳng mấy bận tâm qua loa đáp lại: "Chuyện thường ngày ấy mà, cậu không cần ra mặt vì những chuyện nhỏ nhặt này đâu. Không chừng đây là một vụ được dàn xếp từ trước chờ con mồi cắn câu."
Thứ đáng sợ nhất là lòng người, thứ người ta hận nhất chính là sự vô tâm vô phế.
"Dừng xe!"
"Chúng ta không cần phải… "
"Tôi bảo dừng thì dừng."
Người tài xế đành câm nín làm theo chỉ thị của cậu chủ, tấp xe vào gần đó. Cố Mặc mở cửa xe, bước xuống một cách cao quý.
"Dựa vào cái gì?" Tên cầm đầu đang hỏi Bạch Nhược, tiếp sau đó là sự im lặng kéo dài.
"Các người cần bao nhiêu tiền?" Cố Mặc cất giọng hỏi.
Cái giọng nói này sao mà nghe quen tai đến thế? Thanh âm trầm thấp mang theo chút khí thế bức người này, sao mà lại giống với vị hôn phu của cô ở kiếp trước đến vậy? Làm sao có thể chứ? Đến năm hai mươi ba tuổi hai người mới chính thức gặp mặt nhau mà?
Bạch Nhược vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra giọng nói này.
Cô đã không nghe nhầm, thật sự là vị hôn phu ở kiếp trước, Cố Mặc! Nhưng ở thời điểm này, không hoàn toàn giống với kí ức của cô, gương mặt có phần non nớt. Hắn đứng ngược sáng nhưng Bạch Nhược thoáng nhìn đã nhận ra ngay. Người mà cô đặt tình cảm lên, nhưng lại không được xem trọng còn vô tình tàn nhẫn giẫm nát nó. Người khiến cô phải chôn vùi thứ gọi là 'tình yêu' vào nơi sâu nhất, tâm tối nhất của trái tim mình.
"Không cần nhiều, năm trăm tệ.” Tên cầm đầu nói.
Không có lấy một động tác thừa, Cố Mặc lấy từ trong ví mình lấy ra con số gấp ba lần năm trăm tệ. Vẻ mặt không chút gợn sóng đưa tiền cho tên cầm đầu, lạnh lùng buông lời.
"Giờ thì thả người đi được rồi."
"Được, buổi tối vui vẻ, tạm biệt!"
Vốn dĩ muốn thả nó đi rồi, cái thân thảm như vậy cũng không muốn triệt đường sống. Nào ngờ lại xuất hiện một tên lắm tiền.
Đám người rời đi, bỏ lại túi hành lý của Bạch Nhược, giữ đúng lời hứa.
Người mà Bạch Nhược không muốn gặp cũng đã gặp rồi, còn gặp trong trường hợp trớ trêu như thế này, với bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Cố Mặc xoay người rời đi, tiếng 'cảm ơn' Bạch Nhược còn chưa nói. Mà cô cũng không định nói với hắn, trong kiếp này nhất định sẽ không!
Tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nữa, số tiền đó cô sẽ trả vào một ngày không xa, phương thức liên lạc vẫn còn nắm rõ, chỉ cần chuyển khoản là được.
Đêm đó Bạch Nhược làm bạn với 'màn đêm', xem 'sương tối' như là máy lạnh, tiếng muỗi bay như thể 'âm nhạc' và trò chuyện cùng 'ánh trăng'.
Giờ không còn là nhị tiểu thư của nhà họ Bạch, từ lâu cũng đã không phải, không ai công nhận cô là nhị tiểu thư của họ Bạch mà điều đó cô cũng chẳng muốn.
Sáng hôm sau, trên người Bạch Nhược xuất hiện vài mẩn đỏ do bị muỗi đốt. Đó là kết quả rất hiển nhiên của việc qua đêm tại công viên. Bạch Nhược tìm chỗ vệ sinh cá nhân, sau đó lại tìm đến vài chỗ cho thuê phòng.
"Đã nghĩ học liên tục hai ngày rồi, có lẽ cũng chẳng ai rảnh rỗi để ý đến."
Bạch Nhược lại đi vào một khu cho thuê trọ tồi tàn nhưng vẫn chấp nhận được, không đến nỗi nắng xuyên qua mái nhà.
"Trùng hợp vậy? Đi đâu đây?" Là tên cầm đầu tối hôm qua, hắn đang cầm chìa khoá mở cửa phòng trọ thấy thân ảnh có chút quen mắt liền lên tiếng hỏi.
Bạch Nhược khổ không kể hết, đi một vòng lại gặp kẻ trấn lột mình một lần nữa, trái đất thật nhỏ bé. Những người không muốn gặp cứ lần lượt xuất hiện trong cuộc đời cô.
Bạch Nhược đe dọa: "Ở đây có nhiều người, anh không thể trấn lột tôi được đâu."
"Hôm qua tôi cũng đâu có ý định trấn lột, chỉ là trêu đùa rồi sẽ thả đi ngay, ai ngờ tên kia xuất hiện đấy chứ, đã cho không sao lại không lấy?" Tên cầm đầu đã mở xong cửa phòng, đẩy cửa bước vào.
Bạch Nhược cũng chẳng thèm quan tâm đến nữa, đi gặp chủ của nơi này để thương lượng giá cả. Bà chủ dãy trọ nhiệt tình giúp đỡ "Ở đây cũng toàn cho sinh viên thuê, có một phòng trống, bọn nó vừa mới dọn đi ngày hôm qua thôi." Vừa nói bà vừa dẫn đến căn phòng trống kia càng đi, Bạch Nhược càng thấy hoang mang, chẳng phải là gần quá rồi sao?
Bà chủ dừng lại nói: "Đến rồi là phòng này, vào xem phòng có chỗ nào bất hợp lý thì cứ nói."
Dừng chân tại căn phòng số mười lăm, sát bên là căn phòng số mười sáu, là phòng của tên trấn lột kia. Giá cả bà chủ vừa đưa ra Bạch Nhược cảm thấy rất hợp lý đã quyết định sẽ ở lại đây nhưng không ngờ cái phòng trống mà bà chủ trọ nói đến lại nằm ở đây, thật sự là rất biết cách trêu đùa Bạch Nhược.
Cô không muốn làm khó bà chủ trọ nên đã chấp nhận dù sao Bạch Nhược cũng không phải dạng người kén cá chọn canh. Cô bước vào phòng quét dọn một lượt, sau lại sắp xếp hành lý của mình, đã bài trí tất cả nhưng căn phòng vẫn rất trống trải một cách lạ kỳ. Bởi vì ngoài những bộ đồ cũ kỹ, một cái điện thoại, một cái máy tính thì không còn cái gì hết.
Thôi suy nghĩ lăng tăng, nếu không có thì sau này bổ sung tương lai của cô vẫn còn dài.