Từ cửa kính nhìn ra, trước một, một cái gì cô cũng không biết gọi tên. Biệt thự thì chưa đủ để diễn tả, nó rộng và nguy nga hơn nhiều, thiết kế cổ kính pha lẫn hiện đại. Đứng từ cổng nhìn vào có thể thấy đài phun nước, nó cách xa nên cô chưa thể xác định kiểu dáng.
Những thứ này đúng là làm cho người ta mất tự nhiên, quá xa hoa. Cố phu nhân như đã quen với việc này cảm giác thoải mái hiện rõ trên gương mặt phúc hậu của bà.
Phía sau chiếc xe của Cố Mặc nối đuôi đi vào cổng, người quản gia cũng xoay người lên chiếc xe chuyên dụng.
Cái đài phun nước chỉ là một chấm nhỏ trước mắt, đương nhiên cô hiểu rõ phải mất một lúc lâu nữa mới được xuống xe. Càng gần tim cô càng đập nhanh, là do mong chờ hay là do nơi này là nơi cô mong muốn đến nhất.
Kể ra cũng thật lạ, nơi mà Bạch Nhược muốn đến nhất không phải là vị trí mộ của mẹ mình, mà là nơi này, là nơi chưa từng chào đón cô.
Bạch Nhược là con người không giỏi khống chế cảm xúc của bản thân, vui buồn điều viết hết lên trên mặt. Cố phu nhân tinh ý nhận ra được biểu cảm này, bà đặt tay mình lên tay Bạch Nhược ân cần hỏi: “Con không thích sao? Người trẻ tuổi đúng là thích ở những nơi náo nhiệt hơn, nơi đây chỉ toàn cây với cỏ.”
Nói thật thì cô có chút phấn khích, còn có câu nói nơi đây chỉ toàn cây với cỏ khiến người ta khiếp hãi.
“Con lo lắng thôi ạ, dù sao những người còn lại cũng…” Bạch Nhược ấp úng.
Hiểu được tâm ý nên Tạ Tiễn Như tiếp lời: “Thì sao chứ? Con là khách của ta, không cần nhìn biểu cảm của ai hết.”
Bạch Nhược tự hỏi có phải bản thân giống với người kia hay không? Nhận được đãi ngộ ngày, lòng cô có thực sự vui vẻ hay không? Có phải cô cướp đi của người khác rồi không? Cô từng trải qua cảm giác bị cướp đi mọi thứ nên cảm giác đó cô hiểu nó nhất.
“Nghĩ ngợi lung tung, ta đã nói con là Bạch Nhược, là Bạch Nhược.” Tạ Tiễn Như nhấn mạnh tên cô một lần nữa, đó là lời khẳng định.
Có lẽ Cố Mặc được thừa hưởng sự tinh tế từ mẹ, ở cùng với Cố Mặc và Tạ Tiễn Như mọi cảm xúc, hai người bọn họ không bỏ sót cái nào.
Một lúc nữa xe mới dừng lại, Bạch Nhược tim đập như đánh trống không hiểu tại sao cô phải hồi hộp như vậy nữa. Bọn họ và cô có liên quan gì đâu, chỉ là nén lại ít phút nói chuyện với Tạ Tiễn Như thôi mà?
Cố Mặc bước xuống ở phía sau, để xe cho người làm di chuyển vào bãi đỗ. Ba người đứng trước của nhà của Cố gia, là cửa nhà không phải cổng. Đài phun nước đang ở phía sau lưng, to khủng khiếp nó càng tôn lên sự giàu có của gia chủ.
Cánh cửa rộng lớn mở ra, người quản gia cuối đầu mời họ vào: “Mừng phu nhân và nhị thiếu gia trở về.”
Những thủ tục của người giàu có, đúng là không lờ đi được động tác nào, ngay cả lời nó cũng trang trọng như thế.
Là do Bạch gia không thuê nỗi một người quản gia nên cô mới lấy đây làm lạ, cũng là chuyện thường tình.
Ở phía xa xa chính xác thì bên trái, một ông lão thoạt nhìn đã cao tuổi nhưng lưng chưa đến nỗi phải khom xuống. Trên người là bộ trang phục cũ còn vương một chút đất ở tay áo, đầu đội nón vành. Khuôn mặt thư thái, dù đã có tuổi nhưng nhan sắc của ông lão này không đùa được.
Gần đến chỗ của ba người ông lão đột nhiên đổ người về một phía khuôn mặt nhăn nhó, vừa đúng ngay lúc Bạch Nhược nhìn sang.
Cô hốt hoảng chạy lại đỡ, là người làm vườn nên cô không e ngại gì hết gấp rút đi đến dìu ông lão đứng dậy.
Vẻ mặt lo lắng Bạch Nhược điều viết rõ trên mặt: “Ông không sao chứ? Đi tìm chỗ nào đó mát mẻ nghỉ ngơi một lát.”
Ông lão nặng nề từng bước dưới sự giúp sức của Bạch Nhược, Tạ Tiễn Như thấy cảnh này không có nói gì ngay cả Cố Mặc cũng không lấy một tia cảm xúc.
Cố Mặc ít về đây nhưng dù sao hắn cũng là nhị thiếu gia, vẫn có tiếng nói: “Tần quản gia, dìu ông ấy đi nghỉ ngơi.”
Tần quản gia đi đến thay vị trí của Bạch Nhược, hình bóng của ông lão đi xa Bạch Nhược mới bất giác nhìn Tạ Tiễn Như.
“Không sao, chúng ta đi vào trong.” Tạ Tiễn Như nói “Nghe Cố Mặc nói con muốn chuyển chỗ ở, đã ưng ý chỗ nào chưa? Ta có mấy chỗ tốt, nếu chưa thì dừng ngại.”
Mình nói khi nào? Tự tiện điều tra sau lưng người khác còn lấy lý do. Cố Mặc đi bên cạnh không lên tiếng vạch trần.
“Con đã chọn được rồi ạ, nó nằm ở ngoại ô.” Bạch Nhược thành thật nói.
Cố Mặc cau mày, ngoại ô cũng quá xa rồi.
Muốn gặp nhau phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ, đó là vận tốc của Cố Mặc với người khác thời gian tối thiểu di chuyển từ trung tâm thành phố ra ngoại ô phải mất vài tiếng.
Cả ba di chuyển vào trong, ngồi ở phòng khách là bóng lưng thẳng tấp của Cố Vũ và Cố Lam Tinh, trên tay Cố Vũ là ly trà nghi ngút khói.
Cái đầu tiên mà Bạch Nhược để ý đến không phải hai người họ, là cái trần nhà. Cô thắc mắc một điều trần nhà có thể cao như vậy sao? Cảm giác lúng túng đi cùng với việc cách hành xử ngốc nghếch của cô nữa, thật là không biết giấu mặt đi đâu.
Giọng nói trầm ấm của Cố Mặc giúp cô thoát khỏi cảnh khó xử: “Tôi đưa em đi rửa mặt.”
Đứng cách đó không xa Cố Vũ cũng nghe thấy, ông cố ý đặt tách trà vang lên tiếng động. Ông đánh động như thế mà Cố Mặc hình như không để vào mắt.
Bạch Nhược khẽ nhìn rồi nói nhỏ với Cố Mặc: “Chào hỏi trước đã.”
Tạ Tiễn Như xua tay, đồng ý với Cố Mặc: “Trên tòa căng thẳng như vậy, cứ đi rửa hết bụi bẩn. Lễ nghĩa gì? Có ta ở đây ai dám bắt lỗi.”
Có hai cây cột chống đỡ, Bạch Nhược chỉ còn cách đi theo sau Cố Mặc.
Tạ Tiễn Như đi đến ngồi cạnh Cố Vũ, bà không nói gì cả.
“Nhìn trúng rồi sao?” Cố Vũ hỏi.
“Ý ông là gì?”
“Con dâu!”
Tạ Tiễn Như cười nhẹ một cái rồi lắc đầu: “Không có, thằng đấy cứng đầu cứng cổ ai cưới nó thì khổ cả đời.”
Cố Lam Tinh mắt đeo kính, tay cầm quyển sách hình ảnh thư sinh nhưng vẻ mặt được thừa hưởng từ họ Cố, muốn thư sinh cũng không nổi. Anh không cười, không lên tiếng vẻ mặt lại lạnh băng không có bất kì biểu tình nào, mặc kệ sự đời. Đó cũng chỉ là vẻ ngoài, người từng tiếp xúc đều nói Cố Lam Tinh rất ôn nhu, tình cảm.
Hắn ngẩn đầu, buông quyển sách xuống: “Sao người lại nói thế? Em ấy nghe được sẽ không vui.”
Cố Vũ một bên hùa theo phu nhân của mình: “Đừng nói giúp cho nó nữa.”
Bạch Nhược ở cùng với Cố Mặc, hắn đứng ở ngoài nhìn chằm chằm cô rửa mặt. Cô rửa mặt xong hắn còn chu đáo đưa chiếc khăn mới, để lau những giọt nước đọng lại.
Cố Mặc thấy cơ hội tốt nên đi vào luôn, nhẹ nhàng lau nước trên mặt cô: “Em không trang điểm?”
“Đến một cây son cũng không có, chưa kịp mua, gần đây có rất nhiều chuyện.” Bạch Nhược không né tránh nhắm nhẹ mắt.
“không trang điểm cũng rất đẹp, môi em đỏ như vậy tôi cứng tưởng là son” nét mặt thõa mãn Cố Mặc nói tiếp “thì ra là không phải.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh khác màu. Cố Mặc kiềm nén để không cưỡng hôn cô, hắn nắm tay dẫn cô ra ngoài.
Bên ngoài người lớn đã ngồi chờ sẵn, đến nơi Cố Mặc vẫn không buông tay. Khiến Bạch Nhược ngại đến đỏ mặt, nhưng vẫn không quên chào hỏi, cuối đầu nói: “Cố Tổng, rất vui được gặp ngài.”
Giọng điệu có hâm mộ, có kính trọng. Đời trước Bạch Nhược đã từng gặp người này hai lần, một là ở đám cưới hai là vô tình gặp trên đường. Nói với nhau à? Chưa có nói câu nào cả ông ấy im lặng suốt trong buổi hôn lễ, sau này cũng không có.
Bạch Nhược nhìn sang Cố Lam Tinh: “Anh…” chữ rễ kẹt lại trong kẽ răng, xém chút thì cô tự giết chính mình rồi. Cô muốn sửa lời còn đang phân vân không biết nên gọi là gì.
Cố Lam Tinh đã nở nụ cười tươi như nắng sớm: “Gọi anh là được rồi, là bạn của Cố Mặc thì gọi như vậy cũng không có sai chỗ nào.”
Cố Mặc không thèm gọi một tiếng ba, hắn cũng dùng câu của Bạch Nhược: “Cố Tổng.” Sau đó nắm tay Bạch Nhược ngồi xuống.
Có phải quá tự nhiên rồi không?
Cố Vũ lạnh lùng, trong lời nói còn mang vẻ trách mắng: “Về đây làm gì?”
Bạch Nhược nghe cũng biết là Cố Tổng đang hỏi vị bên cạnh mình.
“Còn đồ chưa lấy!”
“Nhà này có thứ gì thuộc về con à?”
Cố Mặc chừng chừ, hắn đang tìm món gì thuộc về bản thân mình lôi ra làm cái cơ. Rất nhanh đã tìm được, hắn nghiêm chỉnh đáp: “Quà của ông nội tặng vào sinh nhật năm nay, còn chưa lấy!”
Sinh nhật cũng chỉ có ông nội tặng quà kể ra ba mẹ hắn vô tâm nhỉ? Mối quan hệ không tốt nên không nể mặt ngay cả quà cũng không đếm xỉa. Mối quan hệ xấu đi từ khi lúc nào? Là rất rất lâu không thể nhớ nữa rồi.
Bạch Nhược xác định được vì sao bản thân lại đến đây rồi, ngồi xem gia đình quyền thế ngầm tính sổ với nhau.
“Còn nhớ cả ông nội nữa à?” Cố Vũ nhấp ngụm trà “Hay là cái cớ, à thôi chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Tránh việc con lêu lỏng ta và mẹ con đã tính đến chuyện cưới hỏi.”
Cố Mặc chưa muốn nói đến chuyện tình cảm của mình, đã có cơ hội thì hắn phải biết tận dụng.
“Vậy cũng tốt, đối…”
“Đối tượng là con gái của nhà họ Thẩm, con thấy thế nào?” Cố Vũ chen ngang lời, giành trước một bước. Không nặng không nhẹ là ông ấy cố ý phủ đầu hắn.
Mắt Cố Vũ còn rất tốt, không như những người trẻ tuổi chẳng hạn như Cố Lam Tinh khi đọc sách cần đến mắt kính. Ông ấy có thể thấy được Cố Mặc để ý đến Bạch Nhược, còn đặt biệt quan tâm cô.
Nói như thế là muốn làm khó làm dễ Cố Mặc, thằng con này ông vốn chẳng để vào mắt.
Cố Mặc thư thả mà đáp: “Con thấy không có môn đăng hộ đối.”