Cố Mặc loay hoay trong phòng bếp một lúc, cuối cùng cũng xong những món đơn giản, cởi bỏ chiếc tạp dề, hắn đi đến chỗ Bạch Nhược.
Ngủ rồi sao?
Cố Mặc nhẹ nhàng đi đến gần, ngay cả tiếng bước chân cũng không phát ra, hắn im lặng ngắm nhìn khuôn mặt của cô một lát. Trên đôi mắt nhắm nghiền của Bạch Nhược nước mắt cứ tuôn ra không ngừng.
"Gặp phải ác mộng ư?" Giọng điệu cưng chiều, Cố Mặc lay người Bạch Nhược khẽ gọi: "Cô có định ăn tối không?" Thanh âm không được lớn, hắn sợ sẽ làm cô giật mình.
Bạch Nhược vô thức chạm được vào tay hắn thuận thế mà ôm lên cổ.
"Cô?" Chưa ngủ thì miệng toàn phát ra những lời khó nghe, ngủ rồi lại ngoan ngoãn như vậy.
Cố Mặc ra sức đánh thức Bạch Nhược, tư thế hiện tại hơi ám muội với cả để cô chìm đắm trong ác mộng thì cũng không hay cho lắm.
"Đừng có mà giả vờ, dùng lạt mềm buộc chặt với tôi. Dậy đi!" Cố Mặc thì thầm vào tai Bạch Nhược "Còn không dậy nữa tôi sẽ hôn cô đấy."
Bạch Nhược mở mắt nhìn ngó xung quanh, hai tay của cô còn để trên cổ của Cố Mặc. Nước mắt còn đọng trên má, nhìn vào cứ tưởng Bạch Nhược là kẻ thất tình đang cần sự an ủi.
"Anh?" Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt, tư thế này là sao?
"Tôi làm sao? Cô là người chủ động ôm lấy tôi đó."
Bạch Nhược lấy tay lau đi nước mắt trên mặt. Giọng điệu cứng nhắc mà đáp: "Xin lỗi."
Lời nói ra vô cùng nhỏ, Cố Mặc hỏi lại: "Cô nói gì? Tôi nghe không rõ.”
Hít một hơi thật sâu, Bạch Nhược nói: "Nhà anh giàu như vậy sao không lấy tiền đi chữa cái bệnh điếc của mình?”
Cố Mặc không hiểu người con gái ngồi trước mặt mình có điểm nào tốt mà lại khiến hắn để ý đến rồi đưa về nhà, trông có vẻ xinh xắn đáng yêu nhưng mở miệng ra không nói được câu nào tốt lành.
"Không thích." Cố Mặc giản đơn mà đáp lại bằng hai từ.
Hình tượng lạnh lùng như băng tảng trôi ở bắc cực vỡ vụn rồi.
"Ăn chút gì rồi ngủ." Cố Mặc không bị câu nói kia chọc cho tức giận.
Anh mà cũng biết nấu ăn? Cô có hơi ngạc nhiên: "Hay là thôi đi.”
Cố Mặc điều tiết hơi thở của mình, thật bình tĩnh mà hỏi rõ vấn đề: "Cô ghét tôi lắm sao?"
Bạch Nhược không ngại gật đầu. Gật một cái thật rõ ràng còn kèm theo câu: "Rất ghét."
"Vì sao chứ? Ấn tượng lần đầu gặp mặt cũng đâu đến nỗi tệ?" Nói thẳng ra là tôi đã để lại một ấn tượng vô cùng tốt, nhất định vấn đề nằm ở chỗ cô rồi.
"Thích một người đâu cần lý do, ghét cũng vậy, ghét chính là ghét." Bạch Nhược đâu thể nói rằng mình từng chết đi sống lại, nói rằng ở kiếp trước hắn đối xử với cô vô cùng lạnh nhạt. Chỉ có thể vô lý mà trả lời câu vừa rồi, hắn xem cô là một người không nói lý cũng không sao.
Cố Mặc cũng không bị giao động. Dùng giọng điệu không nóng không lạnh mà đáp trả: "Tôi lỡ nấu rồi, một mình thì không thể dùng hết, xem như là giúp đỡ.”
"Anh có bệnh sao?" Bạch Nhược ngạc nhiên hỏi.
"Đúng rồi, thật sự có bệnh. Bệnh điếc vừa nãy cô gán ghép cho tôi, dây thần kinh có vấn đề mới đem cô về nhà.”
Bạch Nhược cũng đói, bỏ qua chữ 'sỉ' mà đi đến bàn ăn. Cô kinh ngạc nhìn trên bàn, tuy chỉ là vài món đơn giản nhìn chung thì không có món thịt nhưng đối tượng đã làm ra chúng khiến cô khó mà tin.
"Làm sao? Không cho phép cô chê khen." Cố Mặc đánh tiếng trước.
"Trong lúc tôi ngủ anh gọi đồ ăn ở ngoài?"
"Cô ghét tôi thì thôi đi, sống đa nghi như vậy có mệt mỏi không?" Cố Mặc nói tiếp: "Cô vinh hạnh như vậy còn không biết hưởng, là người đầu tiên được nếm thử qua tài nghề của tôi, nên biết mừng đi chứ?"
Bạch Nhược gấp thử một cọng rau, khuôn mặt tỏ vẻ tò mò: "Người trong lòng của anh thì sao? Cũng chưa từng?"
"Không có người trong lòng làm sao mà nấu đây?"
"Không phải chứ? Thẩm... cô gái vừa rồi" Cũng chưa từng nấu cho cô ta sao? Hay là còn chưa nhận ra tình cảm của mình. Bạch Nhược vô thức cắn chặt đôi đũa.
Cố Mặc cũng kiên nhẫn mà trò chuyện cùng cô, hắn biết cuộc sống của người trước mặt mình không phải dễ dàng, trong lúc ngủ còn mơ thấy ác mộng khóc như một chú mèo bị bỏ hoang lúc nào cũng cảnh giác với người lạ, khi có người lạ đến gần thì sừng sộ với họ.
"Con mắt nào của cô nhìn ra được tôi với Thẩm An Huyền có tình cảm với nhau, lại nói là người trong lòng? Cô ta không có cửa." Cố Mặc dừng đũa lại một chút, khó hiểu mà nhìn Bạch Nhược.
Hai con mắt màu xanh lam ở kiếp trước của tôi đã nhìn thấy, không cận không loạn nhìn rất rõ ràng. Bạch Nhược chuyển chủ đề: "Kỹ thuật của anh tệ như vậy.”
Tiếng ho của Cố Mặc vang vọng trong phòng bếp, hắn bị câu vừa rồi của Bạch Nhược làm cho sặc.
Cô tốt bụng mà rót cho hắn ly nước.
"Ăn cơm cũng sặc được, mất hết hình tượng."
Cố Mặc nhận lấy ly nước còn chưa kịp nói cảm ơn, nghe xong câu nói của Bạch Nhược chỉ biết nói thầm trong lòng một chữ 'nhịn' là do hắn suy nghĩ bậy bạ, không cãi lại được.
Giọng nói của Cố Mặc hơi khàn do bị sặc, hắn nói: "Dù gì trong lòng cô hình tượng của tôi cũng chẳng ra gì.”
Bạch Nhược chẳng ngần ngại đáp: "Đúng như lời anh nói chẳng ra gì, vậy nên đừng có gây thêm chuyện cho tôi.”
"Là ai gây chuyện với ai chứ?" Cố Mặc hỏi
"Là anh gây chuyện với tôi."
"Khi nào?"
"Đem tôi về đây làm gì?"
"Ai bảo cô không nói ra địa chỉ nhà?" Cố Mặc cũng tự hỏi mình đem cô ta về đây làm gì?
"Thì cứ mặc kệ tôi."
"Tôi thích lo chuyện bao đồng, được chưa?"
Bạch Nhược bất lực nói một chữ: "Được." rồi tiếp tục ăn, không quan tâm Cố Mặc nữa.
Con người của Cố Mặc ở trong kiếp này sao mà quá khác biệt nếu là ở kiếp trước chưa nói đến hai câu đã đập bàn đứng dậy bỏ đi. Lần này thì lại cùng cô tranh luận đến cùng, đồn cô vào chân tường không thể phản bác lại được.