“Cô muốn tôi đem chúng lòng kính rồi treo trên tường à?"
Nếu muốn như vậy hắn cũng không ngại chiều theo.
Một câu nói khiến người ta muốn tổn thương lòng tự trọng, Bạch Nhược bỏ lại hai chữ: “Không cần!” Rồi trở vào trong nhà, không có tâm trạng để dùng bữa. Cho dù không buồn ngủ cũng nhắm chặt mắt, trùm chăn.
Cô không trẻ con đến mức giận dỗi Cố Mặc, hắn làm cô chán ghét thôi. Từ khi tỉnh dậy đã không được thoải mái như trước, cho dù trước đây Cố Mặc lạnh nhạt thì ít ra vẫn có thời gian riêng tư. Có thể một mình ở trong phòng, nhưng bây giờ muốn yên tĩnh cũng không được.
Bạch Nhược đoán không sai một chút nào, cảm giác có ai đó vừa ngồi lên giường, giây sau Cố Mặc đã lên tiếng: “Đừng đi làm!”
Chỉ đơn giản vài chữ, thực ra cô biết hắn ném tờ giấy kia đi vì không muốn cô đi ra ngoài kiếm tiền, làm xấu mặt hắn. Nhưng trong túi không có tiền rất khó chịu, Cố Mặc chẳng hiểu nổi cảm giác mà cô đang phải chịu.
“Cút!” Hắn biết nói cô không biết chắc.
Cách một lớp chăn nhưng Bạch Nhược vẫn cảm nhận được cái ôm của người kia, không khỏi cảm thấy ghê tởm, vòng tay đã ôm lấy Thẩm An Huyền biết bao nhiêu lần nay lại dùng nó trên người cô, thật sự rất ghê tởm.
“Tôi chỉ muốn tốt cho cô.”
“Tôi lại không cần, anh bỏ cái tay dơ bẩn khỏi cái chăn đi, nó khiến tôi khó chịu.” Bạch Nhược tức giận chuôi đầu ra khỏi chăn.
Xoay đầu đã nhìn thấy gương mặt điển trai, ba phần lạnh lùng bảy phần nghiêm túc kia. Chân mày được cắt tỉa gọn gàng của ngày nào, cặp mắt chứa đựng hàn khí khiến người khác không dám nhìn trực diện.
“Tôi chưa động vào cô ta, kể cả việc ngủ chung giường.” Cố Mặc không định giải thích, nói đến thế này chỉ muốn cô không suy nghĩ con người hắn tùy tiện.
“Chuyện đấy thì liên quan gì đến tôi đâu? Anh đem một người con gái khác về mà không phải Thẩm An Huyền, tôi cũng không có ý kiến, nhà này là của anh mà?”
“Là của chúng ta!”
“Chỉ mỗi anh thôi, không có phần tôi, đừng nhầm lẫn!”
“Không nhầm lẫn!” Hiếm khi hắn nói chuyện đàng hoàng, nhưng cô lại không có hứng thú một chút nào cả.
“Cút!”
“Học đâu ra cái thói nói chuyện thô tục như vậy?" Hắn cau mày, có vẻ bức xúc với cách nói chuyện này từ lâu rồi.
Nói ra thì hắn sẽ nghỉ não cô có vấn đề, nhưng Bạch Nhược quyết định cho hắn biết tên của người này: “Học từ Dương Tư!”
Cố Mặc không nóng giận, hay là chưa nóng giận cô không biết. Nhưng nhìn ánh mắt vừa chuyển động nhẹ kia cô cũng biết hắn có một chút ganh tỵ rồi, cô cũng từng dùng ánh mắt này khi Cố Mặc nhắc đến Thẩm An Huyền. Mà nghĩ cũng lạ, phản ứng như này cũng rất không đúng.
“Ừm! Cô thích con người như vậy sao?”
Bạch Nhược cảm thấy Cố Mặc có điểm không đúng, đây là lần đầu tiên cô nhắc đến Dương Tư, Cố Mặc lại biết cái tên này thật sao? Hay là bên ngoài cũng có một người cùng tên cùng họ, cô mang theo một chút mong đợi hỏi: “Anh biết anh ta sao?”
“Rất quen thuộc, có việc gì?” Giọng điệu thoáng chốc lại trở nên khó chịu.
“Anh ta ở đâu? Làm công việc gì? Sống có tốt không?” Không chịu nổi tò mò cô hỏi liên tiếp.
“Tôi nói thì cô cho tôi những gì?”
“Anh có thiếu cái gì đâu? Tôi lại rất nghèo!”
“Dục vọng!”
“Gì?”
“Muốn lên giường cùng cô.”
“Tôi hình như hỏi hơi nhiều rồi, không cần, không cần nữa đâu!” Bạch Nhược bật dậy rời giường ngay lập tức, cho dù là câu nói đùa cô cũng không muốn đùa. Lên giường với một tên đẹp trai như Cố Mặc không có gì thiệt, nhưng cái tính khí của hắn thể không chấp nhận nổi, chuyện đó vẫn là quên đi.
“Tuần sau tôi đưa cô về nhà chính!” Cố Mặc không đuổi theo, cố ý nói lớn tiếng để Bạch Nhược có thể nghe thấy.
Hắn thực ra có một bí mật, phải nói là nhiều bí mật mà vẫn chưa đủ tự tin để có thể nói cho cô nghe. Khi Bạch Nhược được đưa đến bệnh viện, trải qua khoảng thời gian nguy kịch, rồi chìm vào giấc ngủ sâu. Hà Bạch từng khuyên hãy nói chuyện nhiều một chút, chỉ đơn phương nói biết đâu đối phương có thể nghe thấy, hắn làm theo lời khuyên ngồi ở bên cạnh giường bắt đầu suy nghĩ. Ban đầu Cố Mặc còn do dự, cũng không biết phải nói những gì cho hợp lý.
Định đọc truyện cho cô nghe, nhưng khi trợ lý tìm thấy một vài quyển đưa cho, hắn lại thấy nội dung của nó rất kì lạ quyết định không đọc cho cô nghe. Lời thoại trong truyện vô cùng ám muội hắn đọc được một nữa đã đỏ mặt không dám đọc tiếp, một người trong sáng như Bạch Nhược sao có thể nghe thấy những thứ này.
Hắn quyết định tự vẽ lên một câu chuyện, đem bản thân mà mình mong muốn trở thành nhân vật chính kể cho cô nghe.
Cố Mặc muốn cái gặp gỡ của hai người là vô tình chứ không phải sắp đặt, con người hắn qua lời kể không còn phải theo khuôn mẫu của gia tộc, không còn là một người cứng nhắc. Muốn có một gia đình ba người chứ không phải là bốn, thời điểm đó Cố Mặc vẫn chưa biết Cố Lam Tinh là con nuôi cũng không định cho người ấy vào câu truyện của mình.
Nếu có thể thì Cố Mặc không muốn mang họ Cố, là một họ khác, hoàn toàn khác. Gia đình có thể xảy ra một vấn đền gì đó nhưng cuối cùng cũng phải hóa giải hiểu lầm, cười nói vui vẻ với nhau. Chứ không giống với hiện thực, khi Tạ Tiễn Như còn sống không có cười nói vui vẻ với hắn.
Xây một căn phòng không mấy sáng sủa là vì hắn muốn như thế, không cần một căn phòng ấm áp. Cố Mặc nghĩ hắn thích hợp với không gian này, hắn nghĩ không sai những lúc mệt mỏi căn phòng này cũng như một cái kén vững chắc, bao bộc lấy hắn.
Bây giờ cũng thế, sự phiền não của Cố Mặc chiếm gần hết không gian hoạt động của não bộ.
“Có ra ăn không?” Bạch Nhược đứng ở cửa quát lớn.
Phải thừa nhận Bạch Nhược học hỏi rất nhanh, cách nói chuyện thất thường của Cố Mặc cũng học được rồi, còn dùng nó để trả lại cho hắn.
Cố Mặc còn định chờ cô ăn xong thì mới vác xác đi ra, được mời tự tế như thế này cũng tốt.
Trên bàn ăn tránh tình hình trở nên tồi tệ, Cố Mặc chỉ biết giữ im lặng. Bạch Nhược cũng không thừa thãi một câu nào, lại chiến tranh lạnh rồi.
Cuộc sống sinh hoạt không ai bắt ép ai cái gì, nhưng lại có một quy luật mà cả hai ngầm hiểu, tôi nấu thì anh rửa bát! Cuộc sống như vậy trôi qua thêm vài ngày Cố Mặc hôm nay có việc đột xuất phải đến công ty một chuyến, Bạch Nhược không cố ý nghe lén, là hắn tự nhiên nói chuyện trước mặt cô thôi.
Nội dung chủ yếu cũng không có gì, bản kế hoạch bọn họ chuẩn bị lại được đối thủ cạnh tranh nắm rõ như lòng bàn tay. Đối với một người nhàn rỗi như Bạch Nhược không có gì cũng đúng, nhưng đối với một đại boss như Cố Mặc chuyện này không hề nhỏ chút nào. Kể ra Cố Thị từ ngày về tay hắn phát triển thì có đấy, danh tiếng cũng vượt xa nhưng thử thách chông gai cũng song song với những thứ hào nhoáng đó.
Hết Thẩm An Huyền ăn cắp bản kế hoạch, lại thêm một vụ này nữa. Cố Mặc phiền muốn chết đi được, tổn thất cũng không đáng kể nhưng công sức một tập thể đã bỏ ra điều như mưa trút xuống ngọn đồi, không còn một cái thứ gì cả.
Nghe xong cuộc điện thoại đó cô tưởng Cố Mặc sẽ gấp rút lên đường, ai ngờ hắn lại bình tĩnh quay sang hỏi cô: “Đi không?”
Cho dù là lời mời cũng không có dong dài, ngắn gọn súc tích. Hắn muốn cô đi hay là không mà hỏi kiểu đó, Bạch Nhược nghiên đầu khó hiểu sau lại đáp một chữ: “Đi!” Cho bỏ ghét.
“Chuẩn bị đi!” Hắn nhướng một bên chân mày nhìn đến bộ đồ mà cô đang mặc, ngụ ý là hãy chọn một bộ khác cho tử tế.
Bạch Nhược thích bộ gấu trắng này nhất, không phải sở thích của cô là của người ấy, Dương Tư ấy! Cố Mặc tự dưng lại chọn một bộ thế này, cô nghĩ là hắn thấy dễ thương, nhưng con người Cố Mặc cũng có hai chữ dễ thương trong mắt à? Nghĩ thôi đã thấy rất lệch lạc rồi, cô nhún vai chạy vào phòng. Chọn một chiếc váy đỏ dài tay kín cổ, ngắn đến đầu gối, ban đầu không để ý nhưng càng ngắm mình trong gương Bạch Nhược càng thấy nó rất quen mắt.
“À! Thì ra…”
“Sao thế?”
Cố Mặc tự dưng lại xuất hiện trong phòng, Bạch Nhược xém chút nữa là ngất xỉu, không phải bị doạ là do phản ứng tự nhiên thôi, không tiếng động mà xuất hiện trước mặt, người khác ít nhiều cũng bị giật mình huống chi là Bạch Nhược.
“Anh vào sao không gõ cửa?”
“Cô cũng có gõ cửa bao giờ đâu?” Cố Mặc còn khẳng định lại một câu “Là phòng của cả hai!”
“Đồ điên!”
Dù sao cũng đã hoàn tất hắn vào cũng không nhìn thấy được gì cả, thân hình của cô cũng chẳng bằng ai không quyến rũ bằng Thẩm An Huyền.
Nhìn thấy sẽ không để vào mắt, sợ rằng còn bẩn con mắt cao cao tại thượng của hắn thôi.
“Cô hình như có sở thích mắng người thì phải.” Một động tác quen thuộc, cởi áo dứt khoát để lộ cơ thể săn chắc, cơ bụng có thể nhìn rõ từng múi, eo thon gọn vô cùng. Bạch Nhược đang đứng diện với tấm gương, đương nhiên sẽ nhìn thấy toàn bộ hình ảnh được phản chiếu.
Không muốn xem cũng bị ép xem, cảnh đẹp nhưng gương mặt không ưa nổi.
Một khối băng biết di chuyển thôi mà? Không để ý, không chấp nhất! Bạch Nhược đi ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cánh cửa.
Rầm!
Một tiếng động khá quen thuộc đối với cả hai.
Cuộc sống hôn nhân không có kẻ thứ ba cũng quá là khó sống rồi, hai người ngồi trong xe, là một chiếc xe nào đó thì Bạch Nhược không rõ tên, chỉ biết là chưa nhìn thấy trước đây, cô nhớ không lầm dàn xe cũ hình như không còn chiếc nào cả, nó được đổi mới hoàn toàn hay tân trang lại?
Cô thắc mắc hỏi: “Anh đã làm gì những chiếc xe à?”
“Tôi không rãnh!”
Thực ra là muốn nói là “Tôi đã bán chỗ xe từng chở Thẩm An Huyền đi rồi.” Nhưng lại không muốn nhắc đến cái tên kia nên nói vắng tắt là thế.
“Xử lý việc ở công ty, tôi sẽ chở cô đến một nơi.”
Cũng lâu rồi hai người không có cơ hội đi ra khỏi nhà, bởi vì không cãi nhau đến đứt hơi thì là chiến tranh lạnh, chọn ngày không bằng tranh thủ hôm nay.
_______
Mọi người chắc quên chi tiết cái váy đỏ kia rồi, vậy thì tui sẽ không nhắc cho mọi người nhớ đâu, bởi vì tui cũng không nhớ nó nằm ở chương nào ༎ຶ‿༎ຶ.1