Sáng hôm sau cả hai không hẹn mà dậy cùng nhau, Bạch Nhược do hôm qua ăn không nhiều nên đói muốn rã ruột. Năm giờ sáng đã nằm ôm bụng, trôi qua thêm mười phút quyết định đi làm bữa sáng cho rồi.
“Đừng đi!”
Nửa thân trên của Cố Mặc thoát y hoàn toàn, hôm qua chỉ là không gài mấy cúc áo để lộ phần ngực, hiện tại thì trực tiếp vứt luôn cái áo. Vành tai của Bạch Nhược đã đỏ từ lúc nào không hay, cô bị hắn kéo trở lại giường còn sờ lên vành tai ửng đỏ kia: “Hôm qua tại sao cô lại nổi giận.”
“Anh vứt hết đồ của tôi đi rồi, còn lấy đồ của Thẩm An Huyền cho tôi mặc, cảm kích thì có nhưng tôi không vui.” Nể tình cái chân bị què của hắn, Bạch Nhược nói.
“Không phải đâu, là tôi mua đó!”
“Ừ thì anh mua cho Thẩm An Huyền.”
“Không phải, là khi biết được cô tỉnh dậy tôi lập tức đi mua.”
Bạch Nhược chớp mắt vài cái nhìn lên trần nhà, cái này cũng quá là ngạc nhiên đi. Cô quyết định cho nó là lời nói dối hoàn hảo, câu nào không vừa ý thì cứ cho là nói dối như thế bản thân sẽ dễ chịu hơn.
Giọng điệu của Cố Mặc không còn cứng nhắc như hôm qua, nhưng tính cách lạnh nhạt không bỏ cảm xúc vào trong lời nói vẫn không sửa được.
“Cũng vừa người, mà anh mua chỉ một bộ?” Bạch Nhược không để ý chuyện hôm qua mình hiểu nhầm rồi nổi giận đùng đùng, không thèm nói xin lỗi ngược lại còn chất vấn Cố Mặc. Lời xin lỗi mà nói ra lúc này khiến bản thân giống như kẻ thua cuộc vậy, cô quyết định tự nói xin lỗi trong lòng, nghe được hay không thì tùy.
Cô là quên rồi, Cố Mặc hôm qua đã nói xin lỗi.
Cố Mặc nhíu mày ngồi bật dậy, bỏ hai chân xuống giường bước chân khập khiễng bước đến tủ quần áo, một tay kéo ra. Bên trong là ánh đèn vàng, phân chia rõ ràng một bên là áo vest, kế đến là sơ mi đen là toàn bộ sơ mi đen không kiếm nổi một cái ngoại lệ. Một nửa không gian còn lại là trang phục nữ, có váy ngắn váy dạ hội, vest dành cho nữ, cũng có những bộ liền thân giống chú gấu trắng. Cho đến những bộ bình thường giống như Bạch Nhược đang mặc.
Sáng mắt rồi, nể phục rồi Bạch Nhược không thể nói gì nữa. Cô đoán không nhầm thì hai ngăn nhỏ phía dưới là đồ lót, không ngờ Cố Mặc lại nói thật.
Hắn muốn nói bản thân chưa từng mua đồ như thế này cho Thẩm An Huyền, việc chọn đồ lót cũng tự thân mua. Mặc vừa người là bởi vì ba năm nay Cố Mặc như một hộ lý thực thụ, còn không biết nữa thì đích thị là tên cặn bã.
Cố Mặc thấy cô im lặng hắn cũng không biết đem chuyện gì ra mà nói, chỉ có thể hỏi: “Không hài lòng?”
“Anh không giữ hình tượng lạnh lùng nữa sao?”
“Tôi cần thay đổi sao?” Cố Mặc lại khập khiễng đi lại giường “Thay đổi thế nào?”
Bạch Nhược cười nhẹ: “Anh có ra cái dạng gì đi nữa, tôi cũng ghét!”
Thù của Bạch Nhược nằm ở Bạch Gia, Cố Mặc chỉ đối xử lạnh nhạt một chút chẳng ai có bổn phận phải yêu thương cô. Nhưng hắn chà đạp tình cảm của cô hai năm, đến lúc phải trả lại rồi. Không biết Cố Mặc muốn gì, nhưng thấy hắn đối xử tốt thế này Bạch Nhược lại không muốn nhận.
Giả tạo!
“Cùng tắm không?” Cố Mặc tà ác mà hỏi, tuy biết là không nhưng hắn vẫn muốn trêu ghẹo cô.
Vậy mà câu hỏi này khiến Bạch Nhược nhớ lại người hộ lý nam kia.
Bạch Nhược đứng dậy cầm lấy cái áo bị vứt ở một xó ném cho hắn, khó hiểu hỏi: “Anh thuê hộ lý nam làm gì? Tại sao không phải là nữ?”
Chạng vạng sáng nhưng lòng Cố Mặc lại không có nỗi một ánh sáng, hắn nên cho cô biết người đó là bản thân hắn, hay là bịa ra một lý do? Một giây sau hắn có đáp án rồi, Cố Mặc đáp: “Dù sao cũng bị câm, không thể đem chuyện của cô nói ra ngoài.”
Tốt nhất là giữ kín, biết được thì thế nào? Bạch Nhược cũng sẽ cảm thấy ghê tởm.
“Muốn gặp lại người đó, anh giúp tôi được không?” Thật sự Bạch Nhược muốn cảm ơn người ta cho đàng hoàng, không chỉ vì công việc. Bầu bạn với nhau một tuần cô thấy người đó rất tốt. Việc bản thân bị nhìn thấy hay gì đó cô không để ý đâu, một bệnh nhân như cô đến thở còn khó khăn, cũng là công việc của người ta.
Một tuần đó tưởng chừng như trôi nhanh nhưng nó là khoảng thời gian Bạch Nhược tiếp nhận chuyện bản thân mơ kéo dài trong ba năm, nghĩ thôi cũng là một đống hỗn loạn, một người câm bên cạnh lắng nghe, giúp cô thoải mái mà trò chuyện.
“Thôi bỏ đi, chân tôi vững một chút thì tự tìm, nhờ anh như mò kim đáy bể.” Cô ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, bước chân không lưu loát nhưng cái bụng đã đánh trống rồi, khó khăn cũng phải đi.
Nấu xong thì vào phòng Cố Mặc lấy đại một bộ nào đó, chạy qua một phòng khác để tắm. Không muốn dùng chung phòng, nhỡ lại xảy ra chuyện không hay.
Cố Mặc đi ra đã không thấy bóng người, nhưng nhìn thấy phần ăn sáng là dành cho hai người thì tâm trạng tốt hẳn lên. Cơ hội bỏ lỡ thì hôm nay nắm bắt, hắn vui vẻ chờ Bạch Nhược đi ra.
Đến khi cả hai ngồi đối diện với nhau dùng bữa trong im lặng. Từ sau ngày đó trôi qua thêm sáu ngày nữa, số lần gặp mặt nhau rất ít, mặc dù cả hai ở chung một căn nhà. Cố Mặc không đến công ty, chỉ làm việc qua màn ảnh. Hắn ngồi ở phòng khách thì cô chạy vào phòng ngủ, hắn đi ngủ thì cô lại vào phòng bếp, cho dù không đói cũng nấu bất chấp.
Bạch Nhược biết sẽ không thừa, Cố Mặc đã giúp cô xử lý, nếu vậy thì cô cho hắn ăn đến chết luôn.
Chiến tranh lạnh tồn tại rồi, tối đến là khoảng thời gian khó nói nhất, việc ngủ chung giường là không tránh khỏi.
Cố Mặc bá đạo nói một câu: “Ngủ chung hoặc là đập căn nhà này xây lại một phòng.”
Từ đó việc ngủ chung là giới hạn cuối của hai người.
Trôi qua thêm một tuần nữa, Bạch Nhược có thể chạy, vết thương Cố Mặc cũng lành hẳn. Nếu đã không có vấn đề về việc đi đứng, cô có một kế hoạch nó đã sớm được dựng lên trong đầu cô.
Bạch Nhược trịnh trọng gõ cửa phòng rồi mới đi vào, thấy cô nghiêm túc như vậy Cố Mặc còn tưởng cô đi tìm người hộ lý nam. Nét mặt của hắn khá căng thẳng, quyển sách đang đọc dở cũng phải gấp lại.
“Tôi đi gặp Thẩm An Huyền!”
Thở nhẹ một hơi, chuyện này cũng không phải là không được: “Bây giờ sao?”
“Chân tôi có thể chạy rồi.”
“Cô chạy bộ đến đó?" Cố Mặc cố ý nói như vậy, là đang tìm chỗ cho bản thân.
“Đi bộ là được!” Lời nói vững như thái sơn, trong túi không có một đồng đương nhiên cô không thể bắt taxi, Bạch Nhược không muốn vứt bỏ liêm sỉ của mình để xin hắn, cũng không mượn Cố Mặc đưa đi.
So với chạy, đi bộ cũng được mà?
Đối phó với Bạch Nhược, Cố Mặc không nghĩ lại khó đến như vậy. Hắn xoa mi tâm, bất lực nói: “Tôi muốn đi cùng!”
“Đi!”
Bạch Nhược không mượn, nhưng tự nguyện thì cô rất cần. Chỉ chờ có câu nói này, Cố Mặc cầm lấy áo khoác của hắn và cả cô cùng với chìa khóa xe. Bây giờ giữa hai người không còn có chiến tranh lạnh nữa rồi, Bạch Nhược cho rằng tạm ngừng một lát cũng không sao. Đi một chuyến này để xem bộ dạng thảm hại của Thẩm An Huyền là phụ, mục đích là muốn gặp đứa nhỏ kia.
Sinh ra trong tù đã không dễ!
Ai cho Bạch Nhược cái động lực suy nghĩ cho đứa trẻ kia thì không biết, nhưng linh tính mách bảo phải đi.
Trên xe Bạch Nhược tự biết thắt dây an toàn nhưng ai kia đã giành trước một bước, ban đầu cô định ngồi ở dãy phía sau như bổn phận thuộc về mình, hắn lại réo gọi cô lên ghế phụ lái. Đương nhiên không dễ dàng gì chiếc xe mới khởi động, Cố Mặc lại kiếm chuyện.
“Xe này mới mua, cô không cần lo bị bẩn đâu.”
Thứ bẩn mà Cố Mặc nói đến là Thẩm An Huyền.
Bạch Nhược không để ý đến bẩn hay không, hắn nghĩ cho thì cô rất cảm kích, Bạch Nhược đáp: “Tôi biết anh giàu rồi.”
Chiếc xe chạy trên đường đông đúc nhưng ai cũng tránh né, chừa ra một đoạn khá xa, tránh như tránh tà. Bạch Nhược biết rồi, là sợ phải tốn chi phí sửa chữa xe, cũng không biết là hãng nào. Cô nghĩ hắn đang muốn khoe mẽ hay gì đó nên mới đem chiếc này ra.
Mắt nhìn thấy tấm biển tuyển nhân viên phục vụ ở ven đường, cô nhanh chóng lấy viết, giấy ghi chú có sẵn trên xe ghi lại số điện thoại. Cố Mặc nghi ngờ nên hỏi, còn đặt biệt khó chịu: “Số điện thoại của ai vậy?”
“Tuyển nhân viên phục vụ.” Bạch Nhược dứt lời thì ánh mắt sắc lạnh của Cố Mặc nhìn về hướng cô đang ngồi, nó như muốn xuyên thủng qua gương mặt nhỏ bé của Bạch Nhược.
Lâu như vậy rồi mới được trải nghiệm lại, cảm giác vẫn đáng sợ như này nào.
“Nhìn đường!” Cô lên tiếng nhắc nhở.
“Cô muốn làm xấu mặt tôi?” Hắn lạnh lùng nói, tính ra Bạch Nhược vẫn còn mang danh là phu nhân của Cố Tổng.
Bạch Nhược hứng thú với công việc nên nhất thời quên mất, ý chí kiếm tiền của cô còn nhiều hơn hắn nghĩ.
“Tôi nghèo được chưa?” Cô cũng tức giận không riêng gì hắn, không muốn nghe lời Cố Mặc như ba năm trước, đến nỗi bản thân khi rời nhà cũng không có tiền thuê khách sạn.
Lúc trước muốn nói nhưng tính khí của hai người cứ bị làm sao ấy, một cuộc đối thoại mà Cố Mặc mong muốn lại không có, thay vào đó là hắn lớn tiếng không thì cô khiêu khích. Thực sự hắn muốn cho Bạch Nhược biết cô không nghèo như tưởng tượng.
“Tôi nuôi cô!”
“Nhưng tôi lại không muốn mở miệng hay ngửa tay xin tiền ai cả.” Bạch Nhược gân cổ lên mà đối đáp.
“Thế thì làm việc cho tôi, cô đã tốt nghiệp đại học rồi mà?” Mọi thông tin của cô, Cố Mặc biết rất rõ “Tôi cho cô thời gian suy nghĩ.”
“Lương thế nào?”
“Tùy cô!” Cố Mặc cho cô chọn mức lương, nhưng lời lẽ không được tốt cho lắm, khiến Bạch Nhược lại khinh bỉ.
“Thế thì để tôi làm bên ngoài đi, không nói nữa.”
Chả biết làm sai ở đâu, Cố Mặc nhíu mày: “Tôi cho cô chọn lại sao nữa?”
Bạch Nhược im lặng không đáp lời, cô đang suy nghĩ mức lương của trợ lý là bao nhiêu?
Mở miệng ra hỏi chưa hết câu đã bị quát: “Cụ thể là…”
“Cô có thôi đi không?” Rất căng thẳng, trái tim của Bạch Nhược muốn rớt ra ngoài.
“Con mẹ nhà anh! Thích doạ người à?"