“Có phải anh phá sản rồi không? Nói cho tôi biết đi, lúc giàu thì chẳng cho hưởng, nghèo khó có chết cũng không buông tay, tên khốn!” Bạch Nhược hỏi Cố Mặc còn chưa kịp đáp đã bị gọi là tên khốn.
Cố Mặc thực sự thấy được sự thay đổi của Bạch Nhược sau ba năm, là sự thay đổi rõ rệt!
“Nhìn thấy rồi thì bám chắc vào, tôi tăng tốc đây!” Cố Mặc thể hiện tay lái lụa của mình, hắn lúc nãy cũng đã cài dây an toàn cho cô rồi, còn định từ tốn trở về nhà. Hiện tại không thể nữa rồi, phía sau sẽ đuổi kịp mất.
Cái tốc độ ánh sáng này mới là của Cố Mặc, Bạch Nhược ba năm trước được trải nghiệm một lần mà không dám ngồi lần thứ hai, lúc đó cô cứ nghĩ hắn tức giận muốn đi tìm chết. Đây mới đúng là bản thất của hắn!
“Anh không giải thích gì sao? Mới ba năm mà phá sản thật sao?”
“Không thì sao?” Cố Mặc kiềm chế nãy giờ rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa mà quát. Hắn không nghĩ bản thân sẽ quát cô, nhưng đã không quay lại được nữa rồi.
“Anh quát tôi làm gì? Không có năng lực thì chịu đi!”
Nếu là Bạch Nhược trước khi trải qua khoảnh khắc sinh tử, chưa trải qua giấc mơ kì lạ kia thì sẽ im lặng chịu đựng, Cố Mặc nói điều đúng! Bây giờ anh một câu thì tôi cũng đáp trả một câu.
Mà Bạch Nhược nhất thời lại quên mất Cố Mặc rất có tài lãnh đạo, mưu trí của hắn dùng hết vào việc kinh doanh.
“Về đến nhà cô hỏi điều gì tôi cũng sẽ nói, bây giờ thì không thể. Đám phía sau vì cô mà đến, bọn họ sẽ làm hại cô mất!”
Cố Mặc nói ra một câu dễ nghe thì Bạch Nhược cảm thấy không quen, là hiện thực hay mơ? Hắn cũng có lúc nói được những câu này à? Vì lo cho cô chứ không phải Thẩm An Huyền?
Một lát sau họ đã đến trước ngôi nhà quen thuộc, cho dù có bao nhiêu năm đi nữa Bạch Nhược điều cảm thấy nó rất quen thuộc. Cố Mặc mở cửa xe giúp cô, thuận thế bế cô lên nhanh chóng đi đến trước cửa nhà. Bạch Nhược phản ứng không nhanh nhạy đã bị hắn bế trên tay, đến lúc kháng cự đã đến trước cửa nhà. Cái gì mà kinh tởm điều vứt ở phía sau rồi!
“Nhập pass giúp tôi!”
Bọn người theo sau cũng sắp đến đuổi đến nên tâm trí cô cũng hoảng loạn, không lên tiếng về hành động bộc phát của Cố Mặc, thay vào đó là nhập mật mã để đi vào nhà. Cô nhớ rõ nó là ngày sinh của Thẩm An Huyền.
Lần này lại là chuyện khó hiểu gì nữa đây?
Kết quả cô vừa nhập không trùng khớp!
“Sao vậy? Nhanh lên!” Cố Mặc hối thúc, Bạch Nhược trên tay hắn, rất nhẹ bế bao lâu cũng không có vấn đề nhưng chuyện không đơn giản, bọn người săn tin sắp ập đến rồi.
“Là ngày sinh của Thẩm An Huyền đúng không? Tôi nhập đúng mà nó lại báo sai.” Câu hỏi đến đau lòng, Cố Mặc lúc trước không hề để ý đến cảm xúc của Bạch Nhược. Cố Mặc lại xem Thẩm An Huyền là chủ nhân duy nhất của căn nhà này.
Hắn đọc lại dãy số cho Bạch Nhược nhập vào. Đến khi cánh cửa bật mở cô cảm thấy không đúng, nên hỏi: “Sao giống ngày sinh của tôi vậy? Anh bị gì à?”
Đợi khi Cố Mặc trả lời thì thứ khác đã thu hút sự chú ý của Bạch Nhược rồi. Cố Lam Tinh một người ít khi xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng nhìn về ngoại hình không có nhiều sự thay đổi. Chuyện quan trọng bây giờ là tư thế kì quặc của hai người bọn họ, làm cái trò này trước mắt Cố Lam Tinh rất là không đúng, đã thế Cố Mặc còn không nhanh chóng bỏ cô xuống.
Cố Mặc bế Bạch Nhược đi đến chỗ đối diện mà Cố Lam Tinh đang ngồi.
Cô nhỏ giọng: “Anh bị điên sao, còn không mau bỏ tôi xuống. Anh không xấu hổ nhưng tôi có, da mặt của tôi rất mỏng.”
Cố Lam Tinh cố gắng chịu đựng, hắn làm ra những hành động kia người anh trai này cũng không có ý kiến gì, cũng dễ hiểu thôi.
“Anh hai, đến đây làm gì?” Cố Mặc hỏi, giọng điệu nghe ra có một chút tôn trọng.
Bạch Nhược hết bàng hoàng này đến bất ngờ khác, chẳng phải quan hệ của Cố Mặc và Cố Lam Tinh không tốt sao? Phải nói là đối với Cố Gia như kẻ thù, ba năm thực sự lay chuyển được một mối quan hệ sao?
“Bạch Nhược đã tỉnh thì phải đến thăm chứ? Ông ấy cũng nhờ chuyển lời, dẫn Bạch Nhược về nhà chính dùng bữa.” Cố Lam Tinh ôn nhu giống như trong giấc mơ vậy.
Bạch Nhược gật đầu chào hỏi, cô và Cố Gia ít khi gặp mặt giao tiếp cũng không nhiều.
“Cơ thể cô ấy đi đứng chưa vững, tháng sau em sẽ dẫn về!” Cố Mặc nhìn ra hướng cửa sổ, xong lại thở dài nói “Bên ngoài vẫn còn rất nhiều người, anh dùng bữa xong rồi về.”
Cố Lam Tinh quả thật không thể về khi cái nhà nhà được bao vây hoàn toàn, muốn thoát ra cũng khó: “Gọi cảnh sát đến giải quyết, sau nay nên thuê vài vệ sĩ đi.”
Cái đãi ngộ mà Cố Lam Tinh đang nói là giành cho Cố Mặc hay cho cô vậy? Nếu là cho cô thì chắc không có cửa đâu.
“Ừm!”
“Em xin phép vào phòng trước.” Bạch Nhược muốn nghỉ ngơi, nên xin phép Cố Lam Tinh. Với cả hai anh em nhà họ làm lành thì cũng không liên quan gì đến cô.
“Cô có nhiều điều muốn hỏi lắm mà? Về đến nhà lại muốn trốn sao?”
“À! Vậy thì anh phá sản thật hay sao mà người ta đuổi theo nhiều như vậy?”
Cố Lam Tinh cố nhịn cười khi nghe thấy câu nói đó của Bạch Nhược, câu hỏi này là quá xem thường Cố Mặc rồi.
Cố Mặc không dở trò tính khí thất thường, nói thẳng: “Cô vẫn còn suy nghĩ như vậy, tôi không trả lời tự mình đi tìm hiểu đi!”
Bạch Nhược định đi thì hắn cản lại bây giờ hỏi thì không trả lời, trong mắt cô Cố Mặc vẫn là sinh vật gì đó rất kì quái.
“Không có phá sản, em ấy bây giờ là chủ tịch của tập đoàn Cô Thị rồi, còn về những người ngoài kia là do tin tức của em bị lộ ra ngoài, nên bọn họ đến muốn săn tin.” Cố Lam Tinh nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu.
Cố Mặc ngồi vào chiếc ghế chủ tịch rồi? So với giấc mơ quả là một trời một vực.
“Còn ngồi đó làm gì?” Cố Mặc làm ra vẻ mặt khó chịu, thật ra là hắn lo cho sức khỏe củ cô mà không dám nói, cũng không thể dùng những hành động ấm áp.
“Còn chuyện muốn hỏi, không phải chiếc ghế chủ tịch định sẵn là của anh hai sao? Anh lại dùng thủ đoạn gì vậy?” Bạch Nhược là công khai chống đối Cố Mặc, cô thừa nhận năng lực của Cố Mặc là rất tốt, nhưng năng lực tốt thì không đủ, trước giờ Cố Gia không đếm xỉa gì đến Cố Mặc. Không chỉ ở trong mơ ngay cả hiện thực hắn không được đối xử công bằng, trước khi trải qua ba năm nằm trên giường, Bạch Nhược đã từng chung sống hai năm.
Bất công thế nào cô điều nhìn thấy được, hắn không thể ngồi vào chiếc ghế chủ tịch kia.
Cố Mặc không lên tiếng như lúc nãy để biện bạch cho bản thân mình, chính hắn còn thấy ba năm trước con người của mình rất không ra gì. Bạch Nhược xem hắn là người vì thăng tiến trong công việc có thể làm bất cứ điều gì thì cũng đúng thôi.
Cả hai không ai nói thêm bất cứ điều gì, Cố Lam Tinh lại đứng ra giải thích. Chuyện nhà của hai người bọn họ Cố Lam Tinh không muốn xen vào quá nhiều, nhưng Bạch Nhược hiểu lầm trầm trọng như vậy, không nói cho em trai vài câu thì thật không ra dáng anh trai.
“Cố Mặc sẽ không bao giờ kể với em trừ khi em hỏi nó đâu, anh không phải là con ruột của nhà họ Cố, được nhận nuôi từ khi còn rất nhỏ, chuyện này được phát hiện từ hai năm trước trong khi em vẫn còn ở bệnh viện. Nhưng mà có chung dòng máu hay không, chuyện lên làm chủ tịch nó vốn là của Cố Mặc, anh không có hứng thú.”
“Em xin lỗi, vốn dĩ em cứ tưởng…” Bạch Nhược không nghĩ mọi chuyện sẽ là như vậy, xem cái cách Cố Gia ưu ái cho Cố Lam Tinh có ai biết được là con nuôi đâu chứ?
Cố Mặc có thể nói là cháu đích tôn nhưng lại bị hất hủi một cách không thương tiếc, Bạch Nhược không dám xoay đầu qua nhìn hắn lấy một cái. Sợ rằng sẽ thương hại cái con người này mất, cô biết hắn không cần thương hại nhưng đó là bản năng của con người.
“Tôi dìu cô vào trong.”
Bạch Nhược không phản kháng, dù sao đi đứng cũng khó khăn, cô nghe theo hắn một lần này, nếu cứ gân cổ lên cãi khi té ngã sẽ rất mất mặt.
Hướng mà Cố Mặc dìu đến là phòng của hắn, cô nghi hoặc hỏi: “Anh định lấy gì sao?”
“Lấy cái gì, tôi dìu cô vào trong nghỉ một chút. Đến giờ ăn tôi sẽ gọi!” Cố Mặc trả lời rất tự nhiên, câu nói này hình như hắn nói đến quen miệng luôn rồi.
“Hả?” Cô ngạc nhiên đến không biết nói thêm từ gì.
“Hả cái gì mà hả? Tôi nói không đủ rõ ràng sao?”
“Không phải, phòng tôi đâu phải ở đây?” Cô rất tỉnh táo, không cần phải lấy lý do ngủ ba năm trời ra để nói đầu ốc của cô có vấn đề, rõ ràng đây không phải phòng của cô.
“Phòng của tôi gần hơn thì cứ vào, cô hình như có ý kiến thì phải?” Cố Mặc quên đi một điều gì đó thì đúng hơn.
Nếu đã quên thì Bạch Nhược sẽ tốt bụng nhắc cho hắn nhớ: “Trước khi tôi đi tìm đường chết, tôi đã chạy vào phòng anh, rồi biết anh làm gì không?”
“Tôi đánh cô!”
Bạch Nhược không có một chút buồn bã, tiếp tục hỏi: “Anh đã nói những gì?”
“Cô cũng xứng vào phòng của tôi? Đừng nghĩ kết hôn rồi muốn làm gì thì làm, tởm chết đi được.”
“Tôi nói gì?”
Cố Mặc lặp lại không sót một chữ: “Em không hề có ý nghĩ đó, em sai rồi không có lần sau đâu. Anh đừng tức giận!”
Chẳng qua là cô muốn hắn cố gắng nhớ lại những lời bản thân đã nói, không ngờ Cố Mặc lặp lại từng câu, một chữ cũng không lệch. Tại sao cô lại biết rõ không lệch một chữ? Bởi vì đoạn đối thoại ngày đó chính cô cũng ghi nhớ nó, bất giác nó đã hằng trong đầu, muốn quên cũng khó.
Bây giờ không phải một mình cô nhớ nó nữa, chính Cố Mặc cũng khắc ghi từng chữ.
Cố Mặc nói xong thì cơ thể đã cứng nhắc, hắn không muốn nhớ lại những lời nói nặng nề này. Con người hắn khi đó cũng thật tuyệt tình, chính hắn còn căm phẫn gọi mình là tên mù, một tên mù.
Hắn mở cửa dìu cô vào trong: “Cô cái gì cũng xứng, chỉ có tôi là không xứng với cô. Cô kết hôn với tôi rồi thì là vợ của tôi, từ nay làm gì cũng được, là tôi dơ bẩn không phải cô. Tôi hứa sẽ không tức giận nữa, lời này tôi muốn nó vào ba năm trước, không phải nhất thời.”
________
Hồi nãy tui muốn giải thích cái gì á, tự nhiên quên ngang rồi.1