Hai ngày nghỉ vừa đến, Kỳ Liên Sơn theo thời gian quy định thành thật trở về nhà, vừa bước vào cửa đã bị Tạ thị với đôi mắt đỏ hoe kéo tay dẫn đến dưới tàng cây lê.
Hồ quản gia lấy cớ đi thay quần áo mà rút lui, nhìn tình hình này, phu nhân chắc chắn có điều uất ức muốn tố với lão gia, không nên nghe những điều không nên nghe, ông ta vẫn luôn có mắt nhìn.
Thấy trong sân không có ai, Tạ thị lau nước mắt rồi lại bắt đầu nức nở. Giống như cơn mưa nhỏ rả rích bên ngoài, thật hợp tình cảnh!
Kỳ Liên Sơn bị bà khóc đến choáng váng, nhìn tình trạng này rõ ràng là bị ức hiếp, nhưng trong cái Kỳ phủ này ai có khả năng làm bà tức giận, không bị bà bắt nạt thì đã là tốt lắm rồi, thật là khó mà tưởng tượng nổi. Ông không quan tâm đến việc phong trần mệt mỏi, đứng dậy ôm lấy phu nhân, vừa vỗ lưng bà vừa nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Phu nhân.”
Giọng điệu ấy, dịu dàng đến mức khiến người ta cảm thấy như tan chảy thành nước.
Tạ thị nghe vậy càng khóc thương tâm hơn. Bà một tay nắm lấy áo Kỳ Liên Sơn, tay kia liên tục đập vào ông, “Lão gia, ông cuối cùng cũng về rồi!”
“Á á á, ta về rồi, rốt cuộc bà đã xảy ra chuyện gì?” Sao lại động tay động chân như vậy? Kỳ Liên Sơn kiên nhẫn tiếp tục an ủi, vừa rồi cũng không biết có phải do tâm trạng bất an hay không, ông suýt nữa tưởng rằng phu nhân sẽ chất vấn mình mấy ngày qua đã đi đâu, ôi, Kỳ Liên Sơn thật muốn tự tát vào mặt mình, thật là vô dụng.
Tạ thị đánh mệt rồi, rời khỏi vòng tay ông, nước mắt tuôn trào nhìn phu quân, “Hàm nhi của chúng ta đúng không ra gì, hắn vậy mà vì nha đâu kia mà uy h.i.ế.p ta! Lão gia, ông phải đứng ra làm chủ cho ta! Nếu không ta sẽ không sống nổi!”
“Phu nhân, bà trước đừng khóc, hãy nói rõ ràng cho vi phu đã.” Kỳ Liên Sơn giật lấy chiếc khăn trong tay bà, tỉ mỉ lau nước mắt cho bà, kinh nghiệm nhiều năm chịu khổ đã dạy cho ông biết rằng, chỉ cần dỗ cho thê tử vui vẻ, mọi chuyện còn lại đều dễ nói!
Quả nhiên, Tạ thị bị Kỳ Liên Sơn tấn công bằng sự dịu dàng của ông mà không thể tự thoát ra được, bắt đầu chu môi kể khổ, “Hàm nhi dẫn theo nha đầu đó đi ra ngoài không phải để giải khuây sao, giải khuây xong trở về là được, Quân Thụy nói hắn thích nữ tử, điều này khiến ta vui mừng! Đúng lúc nghe nói quận chúa của Bát Hiền Vương gia đã đến Gia Định chúng ta, ta nghĩ không phải là đến tìm Hàm nhi chúng ta sao? Nếu Hàm nhi cũng có thể chấp nhận nữ tử, thì giữ nha đầu kia lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa, vì vậy ta đã cho nàng ta đi rồi.”
Kỳ Liên Sơn nghe đến đây không khỏi nhíu mày, “Phu nhân thật hồ đồ!”
Tạ thị không hiểu, nước mắt mờ mịt nhìn phu quân.
Kỳ Liên Sơn vội vàng nắm lấy tay mềm mại của bà đặt trong lòng bàn tay, lúc này mới giải thích: “Phu nhân hơi nóng vội rồi, tốt xấu gì cũng nên để một đoạn thời gian nữa rồi hãy đuổi đi cũng không muộn. Bà nghĩ xem, nha đầu kia nếu có thể khiến Hàm nhi hồi tâm chuyển ý, chắc chắn là có bản lĩnh, bà đột nhiên đuổi người ta đi, Hàm nhi không tức giận mới là lạ! Hơn nữa, cho dù Hàm nhi cưới quận chúa, cũng không nhất thiết phải đuổi nha đầu đó đi, hai người cùng hầu hạ một phu quân thì sao? Một người lo cho gia đình chúng ta thêm vinh hoa phú quý, một người còn có thể bảo vệ gia đình chúng ta bình an, kiểu nhi tức có sẵn bớt lo và tiện lợi như vậy, tìm đâu ra nữa!”
Hơn nữa, người ta đã biết bí mật của ông, ông còn hứa hẹn sẽ đứng về phía nàng, không vì gì khác, chỉ vì ân cứu mạng của nàng đối với ông và lão Hồ, không thể hời hợt được!
Kỳ Liên Sơn lần đầu cảm thấy mình thật nam tính, không khỏi ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c nói: “Theo ta thấy, chuyện này không thể trách Hàm nhi chúng ta được, là lỗi của bà, bà thân là mẫu thân, Hàm nhi là một đứa trẻ tốt, bà nhanh chóng đi giải thích với thằng bé, nói đây là một sự hiểu lầm, để thằng bé tha thứ cho bà là được.”
Tạ thị gần như không thể tin, “Sao mà chỉ ra ngoài hai ngày, lão gia lại như biến thành một người khác vậy? Có phải ông đến núi Sùng Minh đã gặp phải chuyện gì rồi không? Sư phụ của nàng ta đã nói gì với ông?”
“Về chuyện này,” Kỳ Liên Sơn từ lúc trên đường trở về đã nghĩ ra cách ứng phó, hít sâu một hơi giả vờ bất đắc dĩ, “Ta không gặp được ông ấy, ông ấy đã ra ngoài du ngoạn rồi. Nên ta mới về sớm một chút. Nhưng ta cảm thấy, không nói đến những thức khác, chỉ riêng việc cô nương này có thân thủ xuất sắc, nhất định phải giữ lại! Bà nghĩ xem, sau này Hàm nhi không thể thiếu chuyện phải ra chiến trường, có nàng ta bảo vệ bên cạnh, hai ta không phải cũng yên tâm sao, bà nói có phải không?”
Tạ thị đối với điều này thì cũng đồng ý, “Thật ra ý của lão gia thì ta hiểu, ta chỉ là muốn sớm đưa nàng ta đi cho sạch sẽ thôi, nếu để nàng ta làm thiếp cũng không phải không được, chỉ là khiến người ta cảm thấy chuyện này không được tốt đẹp như ý thôi. Kỳ thật hôm nay không phải ta nóng vội, chỉ là không ngờ nha đầu đó lại thông minh đến vậy, nàng ta lại nhìn ra được ý nghĩ của ta! Lão gia à, ta phát hiện, quỷ nha đầu đó không phải tầm thường đâu! Nàng ta biết chân bị thương của ông là giả, cũng biết ta cố ý giữ nàng ta lại để lợi dụng nàng ta, vậy tại sao nàng ta vẫn không đi?”
Kỳ Liên Sơn ném cho bà một ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Đương nhiên là vì Hàm nhi chúng ta tuấn tú rồi! Cái này còn cần phải suy nghĩ sao! Kẻ ngốc cũng biết!”
Tạ thị bị châm chọc mà không quan tâm đến việc tức giận, chỉ là tiến lại gần Kỳ Liên Sơn thì thầm: “Hơn nữa trước khi nàng ta đi còn nói, nếu nàng ta bước ra khỏi cửa nhà chúng ta, thì những ngày sau này của Hàm nhi sẽ không yên ổn! Sau đó vừa rồi khi Hàm nhi trở về đã nói với ta một đống lời tổn thương lòng người, lão gia, Hàm nhi nói nếu nha đầu đó một ngày không trở về, thằng bé liền một ngày không về nhà! Không phải rõ ràng là muốn chúng ta đi mời nha đầu đó về sao?”
Kỳ Liên Sơn nhẹ nhàng vỗ tay lên mu bàn tay phu nhân vài cái, “Phu nhân yên tâm, chuyện này cứ để cho ta lo!”
“Lão gia, ông thật sự là lão gia tốt của ta!” Tạ thị vui vẻ đứng dậy, hôn lên mặt ông một cái.
Kỳ Liên Sơn vui vẻ đến nỗi rung đùi đắc ý, “Nói đi, lão gia của bà đã đi một ngày đường rất khát, có thể cho ta một bát nước uống không?”
Tạ thị xấu hổ xoay người, “Lão gia hư, muốn thân mật với người ta mà không nói thẳng.”
Kỳ Liên Sơn co rút khóe miệng, “Ta thật không phải ý đó, ta thật sự rất khát, bà lại nghĩ nhiều rồi—”