Món ngon chỉ trên trời mới có, nhân gian có được mấy lần thưởng thức.
Đây là câu đối ở hai bên cửa lớn của quán "Thiên Thượng Hữu", với những chữ viết rồng bay phượng múa, vừa thanh thoát vừa phóng khoáng! Vì được xuất phát từ bàn tay của tài tử hàng đầu Giang Nam, chỉ riêng bức biển hiệu này đã có giá trị vượt xa cả quán rượu.
Lúc này, trong quán từ bốn phương tám hướng gần như khách đã ngồi đầy hết, mọi người nói chuyện bằng các khẩu âm khác nhau, kể những câu chuyện thú vị hoặc mới lạ, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói vui vẻ. Nhưng trong đại sảnh nhộn nhịp này, có một bàn khách đặc biệt thu hút sự chú ý.
Món ăn đều là hàng thượng hạng, màu sắc và hương vị đều đầy đủ. Nhưng thực khách thì còn hấp dẫn hơn cả món ăn. Ba vị cô nương đều có vẻ đẹp không tầm thường, tiểu nha đầu mặc váy cam xinh xắn đáng yêu, cô nương mặc váy đỏ bên cạnh thì quý phái xinh đẹp khiến người kinh diễm, còn cô nương mặc váy xanh đang uống rượu thì toát lên vẻ thanh tao và bình dị, mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều như dòng suối chảy.
Khi Thiên Mạch đến, Xuân Lệ vừa uống xong ly rượu thứ ba. Gương mặt nàng đỏ bừng, ý cười nơi đuôi lông mày khóe mắt lấp lánh như thể đã ngâm trong nước đắng.
Trước đây khi ở trên núi, sư phụ không bao giờ cho nàng chạm vào những thứ này. Hôm nay trong lòng nặng nề, nghe nói gặp chuyện buồn có thể mượn rượu giải sầu, nhưng vài ly cay đắng chỉ khiến đầu óc nàng choáng váng, dường như còn buồn bực hơn.
Buồn bực này rốt cuộc từ đâu mà có? Có phải đến từ sự lừa dối của lão gia và phu nhân Kỳ gia không? Xuân Lệ lắc đầu, nàng đã sớm biết đôi phu thê này có ý đồ khác, không có chuyện gì bọn họ lại tỏ ra ân cần, mặc dù có bị người ta lợi dụng nhưng cũng có phần tự nguyện của nàng, nên lý do này không tính. Vậy thì—
Có phải là ghét bản thân mình khi gặp chuyện thì mềm yếu không chịu đấu tranh chăng? Nếu đã biết mình bị người ta coi như quân cờ, sao còn một lần lại một lần mà đồng ý, trong mắt người ta, chắc chắn đã xem nàng như kẻ ngốc! Nên sau khi dùng xong lại không tiếc rẻ mà vứt bỏ, nói hay thì đại diện cho nhị thiếu gia đi gửi quà, một nha hoàn không có địa vị như nàng sao đại diện được cho nhị thiếu gia? Trước đây thì sợ nàng chạy mất, giờ đây lại dễ dàng để nàng ra ngoài, ha ha, nếu muốn đuổi nàng đi thì cứ nói thẳng ra đi, Kỳ phu nhân làm vậy chắc hẳn là sợ Kỳ lão nhị hỏi đến không biết giải thích sao? Nếu phu nhân e ngại Kỳ lão nhị, như vậy thì nàng có vẻ có thể yên tâm hơn rồi.
"Cô nương." Hân Hòa gọi ba lần, Xuân Lệ như đã bay đi xa, nàng ta liền đưa tay vẫy trước mặt nàng.
Xuân Lệ lập tức tỉnh lại, "Sao vậy?"
"Ngươi đã uống nhiều rồi, không thể uống thêm nữa." Hân Hòa vừa nói vừa lấy bình rượu bên cạnh nàng, Tiểu Dương Đào nhanh chóng rót cho Xuân Lệ một chén trà nóng.
Hân Hòa nhìn Xuân Lệ nghiêm túc nói: "Đều tại ta, vốn định uống rượu để chúc mừng lần gặp thứ hai với cô nương, nhưng không ngờ… chắc hẳn cô nương hôm nay có tâm sự, nhưng uống rượu không thể giải quyết vấn đề, chỉ làm ngươi thêm buồn bực, khổ sở hơn. Hơn nữa, nếu ngươi uống nhiều về nhà, cẩn thận chủ nhân sẽ mắng ngươi."
"Chủ nhân?" Xuân Lệ cười ha ha đặt ly rượu xuống, ánh mắt mơ màng quyến rũ, "Ta chính là chủ nhân của mình. Hôm nay đa tạ cô nương đã chiêu đãi, nếu sau này có cơ hội, ta sẽ mời lại cô nương."
Dứt lời, Xuân Lệ đứng dậy, nhưng đột nhiên đầu đau như búa bổ, người nàng chao đảo suýt ngã xuống đất, may mà có người phía sau kịp thời đỡ nàng.
Hân Hòa thấy người đến cảnh giác đứng dậy, "Ngươi là ai?"
Thiên Mạch chưa kịp lên tiếng, Xuân Lệ đã nói trước: "Huynh ấy là sư ca của ta, hai vị cô nương cứ chậm rãi dùng, chúng ta sau này gặp lại."
Thiên Mạch nhìn Hân Hòa và Tiểu Dương Đào một cái, cuối cùng không nói gì, chỉ đỡ Xuân Lệ rời đi.
Tiểu Dương Đào chống tay lên má, nhìn theo bóng lưng Thiên Mạch lẩm bẩm: "Nam tử này thật phong độ!"
Hân Hòa liếc nàng ta một cái, cười khẽ, "Thích rồi hả? Thích rồi thì hành động đi! Chúng ta đến Gia Định lần này cũng là tìm nhân duyên mà!"
"Ôi! Hắn ở ngay trong Nguyệt Lung Sa kìa!" Tiểu Dương Đào kêu lên. "Đây gọi là gần nước thì thuyền cao đấy nhỉ? Chủ tử."
Không biết chủ tử của mình căn bản không để ý tới mình, Hân Hòa lúc này lại suy nghĩ, ngay cả nơi ở cũng giống nhau, xem ra mình và cô nương áo xanh kia đúng là có duyên nhỉ!