Xuân Lệ nghĩ thầm ngươi và phụ thân ngươi đúng là một dạng, gặp chuyện thì đầu tiên đẩy trách nhiệm lên người khác, hắn không nhắc đến Thiên Mạch nàng còn quên, giờ thì tốt rồi, vấn đề đã đến, “Rốt cuộc ngươi đã cho nhị sư ca uống thứ thuốc mê gì? Vừa rồi không phải ngươi chỉ đạo huynh ấy đi bắt cóc biểu thiếu gia sao? Ta biết ngươi và biểu thiếu gia không hợp, vậy là có ý gì? Lợi dụng bọn ta để làm người xấu cho ngươi? Thật không ngờ, ngươi lại là kiểu người này!”
Kỳ Hàm thu lại ý cười, giả vờ cao thâm, “Ta nói đến đây thôi, tin hay không tùy nàng.”
“Hừ!” Xuân Lệ không thèm để ý đến hắn nữa.
Cho đến nay, nhị thiếu gia trong miệng mọi người đều không phải như vậy.
Chỉ ngay sáng nay thôi, khi ra khỏi nhà, dân chúng trong thành vẫn đang ca ngợi hắn, nói hắn là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, ai lại dám trị tên Vương gia bá đạo kia chứ, chỉ cần tiểu tướng quân trở về trong một tháng là giải quyết xong.
Nói cho cùng, Kỳ lão nhị thực sự cũng không tệ, Xuân Lệ cũng cảm thấy mình vừa rồi quá kích động, hắn chỉ đang khoe khoang một chút về việc có bao nhiêu người thích hắn, khoe khoang cũng là chuyện bình thường, nghe một chút cũng không sao, nên nàng cũng hạ giọng, hỏi: “Ngươi không sợ dư đảng của Vương gia trả thù ngươi sao?”
Câu hỏi này chuyển hướng quá đột ngột, nhưng Kỳ Hàm nghe thấy lại rất vui, điều này cho thấy nàng đang quan tâm đến hắn. Hắn nhìn về phía những ngọn núi xa xăm, giọng nói tựa như mang chút chua sót, “Từ khi bước chân vào chiến trường, đã quên mất cái gọi là sợ hãi.”
Cuộc trò chuyện giữa hai người dường như bỗng chốc rơi vào bế tắc. Ở đây đông người và nhộn nhịp, hai người im lặng cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Trong dòng nước phản chiếu hai bóng dáng, một xanh như trúc, một trắng như tuyết, ai nhìn vào cũng thấy đây là một cặp trai tài gái sắc.
Tạ Quân Thụy thoát khỏi được Thiên Mạch tiến lại gần, bỗng dừng bước.
Cảnh tượng trước mắt thật yên bình và đẹp đẽ, khiến người ta không nỡ lòng quấy rầy.
Trùng hợp ở dưới chân núi, trong một nhóm thanh niên ăn mặc sang trọng, có người bắt đầu chơi đàn, một giọng hát dịu dàng chậm rãi vang lên giữa núi non:
Thuỷ thị nhãn ba hoành, Sơn thị my phong tụ.
Dục vấn hành nhân khứ na biên? My nhãn doanh doanh xứ.
Tài thuỷ tống xuân quy, Hựu tống quân quy khứ.
Nhược đáo Giang Nam cản thượng xuân, Thiên vạn hoà xuân trú.”*
*Nước là sóng mắt trôi ngang, Núi là dáng mi hội tụ. Muốn hỏi người đi là đi về đâu? Nơi có mắt mi long lanh tình tứ. Vừa mới tiễn xuân đi, Nay lại đưa anh về. Nếu đến Giang Nam đuổi kịp xuân, Ngàn vạn ở cùng xuân (bản dịch trên thivien.net)
Kỳ Hàm nhấm nháp một lúc, bỗng cười nói một mình, “Ta thích câu cuối cùng nhất.”
Xuân Lệ hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì, ngồi lâu trên tảng đá lớn cảm thấy lạnh, liền đứng dậy, xoay người vận động một chút, nàng vừa đúng lúc nhìn thấy Tạ Quân Thụy đang mỉm cười.
Trong tay hắn ta còn nắm một con diều hình phượng hoàng, có vẻ như đã chờ một lúc.
Phát hiện nàng đang nhìn hắn ta, hắn ta cười và giơ cao thứ trong tay, đưa ra một lời mời không lời.
Nàng vui vẻ chạy tới.
Dưới chân trời rộng lớn có một khoảng đất bằng phẳng, hôm nay lại có gió, rất thích hợp để thả diều.
Cùng với tiếng đàn và tiếng hát xung quanh, diều phượng hoàng trong tay Tạ Quân Thụy dần dần bay cao hơn!
“Biểu thiếu gia, ngài thật giỏi!” Xuân Lệ đứng sau hắn ta nhìn lên, vỗ tay khen ngợi!
Một số người xem khác cũng tụ tập lại cùng thưởng thức cảnh tượng này. Có vài cô nương còn hứng khởi kêu lên ầm ĩ.
Bị mọi người chú ý, trên mặt Tạ Quân Thụy hơi ửng đỏ, đưa dây cho Xuân Lệ, “Nàng chơi một chút đi.”
“Cảm tạ biểu thiếu gia!” Xuân Lệ phấn khởi nhận lấy, chưa kịp động, dây vừa “bựt” một tiếng giòn giã, đứt mất. Con diều đang bay trong gió bỗng chao đảo rơi xuống.
Xung quanh lập tức vang lên một trận âm thanh tiếc nuối.
“Xin lỗi!” Xuân Lệ áy náy nhìn Tạ Quân Thụy, “Ta vụng về, làm hỏng niềm vui của ngài. Ta đi nhặt lại.”
“Ta đi cùng nàng.”
Xuân Lệ tinh mắt, biết có người đã ném ám khí!
Kỳ lão nhị thật không biết xấu hổ, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để hại người ta! Còn bôi nhọ biểu thiếu gia thích hắn, chỉ có loại kỳ quái như hắn, người có bệnh mới thích hắn!
Vì chỗ diều rơi khá xa, hai người không thể đi trên đường mà không nói chuyện, Xuân Lệ nhớ đến Kỳ lão nhị đáng ghét, liền hỏi Tạ Quân Thụy: “Ngài nghĩ thế nào về Long Dương?”
Tạ Quân Thụy thấu hiểu trong lòng, chỉ cười đáp: “Ha ha, như núi nhìn nước, nước nhìn trăng.”
Có phải Kỳ lão nhị nói là thật không? Xuân Lệ suy nghĩ một chút, thử hỏi: “Có phải nói là có thể nhìn nhưng không thể chạm tới không?”
Tạ Quân Thụy khẽ lắc đầu, “Đối với ta không liên quan.”
Nàng sẽ không vô cớ hỏi câu này, chắc hẳn là biểu đệ đã nói gì đó với nàng.
Tuy trong lòng Tạ Quân Thụy không tức giận, nhưng cũng không thể không giải thích cho mình, liền tiến gần thêm vài bước, cùng Xuân Lệ ngồi xuống đất, nàng nhặt diều, hắn ta kéo dây, rồi hắn ta rũ mắt nói: “Ta thích nữ tử. Hơn nữa, chỉ thích những nữ tử tài năng như cô nương.”