Trong nhã gian lúc này, chỉ còn lại Xuân Lệ và Kỳ Hàm.
Nội trong thời gian ngắn, Xuân Lệ nhanh chóng tổng hợp tất cả thông tin đã nghe, khẽ thò đầu nói với hắn: “Nơi này là hắc điếm đúng không? Vương gia là kẻ buôn người?”
Kỳ Hàm hừ lạnh, “Không chỉ là buôn người, mà còn cưỡng bức, g.i.ế.c người cướp của, chiếm đoạt tài sản điền sản, thật sự không bằng cầm thú.”
“Ta còn tưởng ngươi chỉ toàn không làm việc gì nghiêm túc.”
“Vì vậy bọn họ mới không đề phòng chút nào.”
Xuân Lệ vuốt cằm nheo mắt nhìn hắn, “Hay cho một mũi tên trúng hai đích! Hai việc đều không làm chậm trễ!”
“Đầu heo.” Kỳ Hàm trừng nàng một cái, “Giờ có thay đổi ấn tượng về ta rồi chứ?”
Xuân Lệ gật đầu nghiêm túc, giả bộ nói: “Ừ, khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.”
“Đi thôi.” Kỳ Hàm không muốn nghe nàng nói linh tinh nữa, vừa nói vừa đi về phía cửa.
Xuân Lệ không hiểu, “Còn đi đâu nữa? Không phải cũng để ta đi múa chứ?”
Kỳ Hàm quay lại nhìn nàng từ đầu đến chân, lắc đầu, “Nàng vẫn chưa đủ điều kiện.”
Xuân Lệ biết hắn đang nói vòng vo về việc mình không có dáng người, không vui nói: “Nói thẳng ra đi, nếu không ta sẽ không đi đâu hết!”
Nói xong, nàng ngồi phịch xuống ghế, không phải không có mông, sao lại không có thời gian ngồi một chút! Dù sao ruồi theo trứng thối cũng có lúc mệt mỏi chứ! Dù sao với so sánh này thì đã hy sinh chính mình.
Kỳ Hàm vẫn lần đầu thấy nàng làm nũng, vừa thấy thú vị vừa cảm thấy bất đắc dĩ, nàng luôn không nghĩ tốt về hắn. Hắn hạ giọng: “Để ta đưa nàng về Nguyệt Lung Sa.”
Xuân Lệ ngạc nhiên, “Không phải ngươi nói tối nay ở lại đây sao?”
Kỳ Hàm nhìn nàng một lúc lâu, làm vẻ như đã hiểu ra, “Có vẻ như, nàng rất muốn ở lại với ta.”
“Đi ngươi—” Xuân Lệ đập bàn đứng dậy, cố nghẹn lại chữ “nương” trong miệng, “Đi!” Đi thì đi! Chân dài đi nhanh như gió, vén rèm đi xuống trước.
Kỳ Hàm cũng theo ra, tú bà thấy vậy liền vội vàng tiến lên, cười tươi như hoa: “Thiếu tướng quân sao lại ra nhanh vậy? Có phải đứa nhỏ Tiểu Hoàng kia hầu hạ không chu đáo không?”
Kỳ Hàm không chút dấu vết tránh được tay bà ta, mỉm cười nói: “Tiểu Hoàng muốn tắm một chút, ta sẽ quay lại sau, trước tiên ra ngoài mua một số đồ.”
“Được, được, được! Nhớ về sớm nhé!”
Sau khi ra khỏi Túy Xuân Lâu, Xuân Lệ một lúc không biết đi đâu, Kỳ Hàm đi tới cũng không chỉ rõ, chỉ chắp tay sau lưng đi trước, “Đi theo ta.”
Hừ! Xuân Lệ không vui đi theo, trên đường không nói gì thấy thật ngượng, nàng quyết định châm chọc hắn một chút, “Ngươi là khách quen của chốn ôn nhu hương kia phải không? Không hổ là thiếu gia nhà giàu, chơi không giống người bình thường.”
“Nàng có ý kiến gì?”
“Tiểu Hoàng kia không phải muốn theo sao ngươi? Bây giờ thì tốt rồi, ngươi không chỉ làm việc chính, còn ôm được mỹ nhân về, một mũi tên trúng hai đích!”
“Thật chua.”
Xuân Lệ ngửi thấy, chỉ vào quán “Thiên Thượng Hữu” bên cạnh, “Quán rượu đó làm món cá chua ngọt, chỉ cần ngửi thôi cũng biết ngon!”
Kỳ Hàm dừng bước nhìn nàng, cười bỡn cợt, “Nàng đừng đánh trống lảng, mùi chua chính là từ trên người nàng truyền ra. Nàng— Không phải là đã lâu rồi chưa tắm sao?”
“Ngươi mới không tắm!” Xuân Lệ bị hắn hỏi mà đỏ mặt, làm gì có đại nam nhân nào nói loại chuyện càn rỡ như vậy với cô nương!
Không ngờ nhị thiếu gia còn càn rỡ hơn, hắn thẳng thừng nhìn nàng, nói: “Sáng nay ta vừa mới tắm, không phải nàng đều thấy cả rồi sao?”
“Không biết xấu hổ!”
“Ha ha.”
“……Tại sao mỗi lần mắng ngươi không biết xấu hổ thì ngươi lại vui như vậy!”
“Bởi vì nàng tức giận, ta liền vui vẻ.”
“Đồ cặn bã!”
“Ha ha.”
“……”
Thật vất vả mới đến Nguyệt Lung Sa, Xuân Lệ bị hắn làm phiền đến mức ủ rũ. Nếu không phải trên đường người qua lại đông đúc, nàng thật sự muốn ném Kỳ lão nhị xuống hồ Yên Chi! Miệng chó không thể mọc được ngà voi, chỉ toàn nói những lời đáng ghét. Một chút thiện cảm vừa nhen nhóm đã tan thành mây khóc.
Kỳ Hàm đưa nàng đến cửa, bỗng trở nên nghiêm túc, giọng điệu nhẹ nhàng như thể đã hóa thành nước, “Đi tìm nhị sư ca đi, ở đây nghỉ ngơi một đêm cho tốt, chờ ta làm xong việc, sáng mai sẽ đến đón nàng.”