Xuân Lệ cảm thấy phiền muộn.
Nghĩ kỹ lại, hình như không chỉ là phiền muộn...
Giống như dòng nước chảy xuôi chậm rãi bên cạnh, vốn dĩ yên tĩnh, nhưng khi hắn đi qua, lại tạo ra những vòng gợn sóng...
Trong lòng không được yên, cũng bao gồm cả người bên cạnh nàng.
Trở về quê hương một tháng, hắn gần như không có thời gian rảnh. Một mặt công khai dưỡng thương, mặt khác lén lút thu thập chứng cứ, còn phải giả vờ như mình là người đoạn tụ như vậy để ứng phó với Lăng An quận chúa.
Trước khi rời khỏi kinh thành, Hoàng thượng đã giao cho hắn một nhiệm vụ bí mật, phải xử lý một người, hắn đã điều tra một tháng, giờ cũng coi như đã chuẩn bị đầy đủ chỉ chờ thời cơ.
Thuyền không nhanh, đi qua vài cây cầu, thấy đã đến bên hồ Yên Chi, lại nghe thấy tiếng ca của các cô nương.
Bài hát hôm nay Xuân Lệ rất quen thuộc, từng có một năm vào mùa xuân, đại sư ca đã ngồi dưới tàng cây hạnh đánh đàn dạy nàng và nhị sư ca hát, nhị sư ca vì hát không đúng âm nên sau đó bị phạt đi nướng đùi gà.
Đến giờ nàng vẫn nhớ giai điệu, không biết vô tình đã ngâm nga theo.
“Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu, mạch thượng thùy gia niên thiểu, túc phong lưu. Thiếp nghĩ tương thân giá dữ, nhất sinh hưu. Túng bị vô tình khí, bất năng tu. …”
Giọng nàng cực kỳ trong trẻo, giống như đôi mắt nàng. Giai điệu không cao không thấp, cứ như vậy nhẹ nhàng cất lên một hương vị khác.
Kỳ Hàm lắng nghe xong câu cuối, bỗng thấy trong lòng không thoải mái. Khi nàng ngừng hát, hắn quay người đối diện nàng, nói: “Để bày tỏ lòng cảm tạ vì nàng đã ở bên ta, khi chúng ta trở về phủ, ta sẽ hứa với nàng một điều, đến lúc đó nàng muốn ta làm gì, ta sẽ không từ chối, thế nào?”
Điều này thật mới mẻ, nhị thiếu gia đã có lương tâm rồi sao?
Xuân Lệ bật cười, cảm thấy không còn buồn bã như vậy nữa, “Làm gì cũng được sao?”
Kỳ Hàm gật đầu.
“Nếu đến lúc ngươi đổi ý thì sao?”
“Ta sẽ không đổi ý.”
Giọng điệu kiên định đến mức khiến người ta không thể hoài nghi.
Xuân Lệ ngẩn người một chút, nhìn hắn phong độ đứng dậy, nhìn về phía Túy Xuân Lâu, chậm rãi nói: “Không phải nàng hỏi điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta là ở đâu sao? Đến nơi rồi.”
Xuân Lệ suýt nữa ngã xuống thuyền, “Nếu đã đến đây, sao chúng ta còn phải tốn công đi đường thủy?”
“Vì như vậy yên tĩnh hơn.”
“Thì ra ngươi cũng biết xấu hổ.”
“Chẳng lẽ nàng muốn nghe ta nói, muốn cùng nàng tận hưởng thế giới của hai người?”
“Phi!”
“Được rồi, lên bờ làm việc chính thôi!” Kỳ Hàm nói xong đã bước lên bờ, không nghĩ ngợi gì đã quay lại đưa tay kéo nàng, nhưng Xuân Lệ không để ý đến hắn, tự đứng vững rồi bước lên.
Nhị thiếu gia ngượng ngùng rút tay lại, đứng bên cạnh nàng nói: “Tối nay chúng ta ở đây nghỉ lại.”