Lệ Chi Xuân

Chương 4: Trở thành nha hoàn (1)



——Sư phụ nói, những người đối xử quá nhiệt tình với người khác, thường có tâm tư riêng không thể cho ai biết.

Chỉ có điều, tâm tư riêng của Kỳ gia này lại nói cho nàng biết.

Bọn họ nói, muốn nàng giúp cứu lấy vị hôn phu đã trở thành đoạn tụ kia.

Biết ngay không có chuyện tốt như vậy! Thảo nào bọn họ lại nhiệt tình với nàng thế này, hóa ra là có việc nhờ vả. Dù Kỳ gia đã rất nhanh chóng công nhận nàng là nhi tức phụ, nhưng nàng cũng không thể làm chuyện phá hoại uyên ương của người khác, hơn nữa hôn phu của nàng đã là đoạn tụ, chắc chắn không thích nữ tử. Như vậy, Kỳ gia có công nhận nàng làm nhi tức hay không, chẳng phải cũng không có ý nghĩa gì hay sao.

Xuân Lệ ngồi trên ghế khách bên phải trong sảnh, đối diện với Kỳ lão gia, nói rất chân thành, “Có vẻ như ta và hắn không có duyên phận, không sao, ta sẽ đi ngay. Về nhà ta sẽ nói rõ với sư phụ, ông lão cũng là người hiểu lý lẽ. Các người cứ yên tâm, núi Sùng Minh sẽ không vì vậy mà quấy rối Kỳ phủ. Muộn thế này còn đến làm phiền, mong hãy thứ lỗi.” Nói xong, nàng đứng dậy chào lão gia phu nhân, rồi quay người đi về phía cửa.

Kỳ lão gia không thể ngồi yên, đột ngột đứng dậy, một tay cầm d.a.o găm run rẩy kề lên cổ, một tay chỉ vào Xuân Lệ mà nói, “Nếu nhi tức bước ra khỏi cửa nửa bước, thì ông công sẽ c.h.ế.t ngay sau lưng ngươi!”

“Đúng! Chết ngay sau lưng ngươi!” Những người còn lại đồng thanh nói!

Xuân Lệ dừng bước, suýt chút nữa thì ngã. Người trong nhà này đang nghĩ gì vậy? Tại sao hành động lại không như lẽ thường? Thiếu gia kia không thích nữ tử, nàng rút lui để thành toàn cho người ta không phải tốt hơn sao? Chẳng lẽ bọn họ muốn nàng ở lại để giữ thể diện cho Kỳ gia, làm một tức phụ hữu danh vô thực, tuổi đời còn trẻ mà phải sống cô quả hay sao?

Tuy là trong lòng tức giận, nhưng vẻ lễ phép trên mặt vẫn không thể thiếu, Xuân Lệ miễn cưỡng mỉm cười, ánh mắt quét qua một vòng những người Kỳ gia khiến nàng dở khóc dở cười, chưa kịp lên tiếng, Kỳ lão gia đối diện đã nói: “Nhi tức, ta là ông công, ngươi chỉ cần nhìn ta là được.”



Cảm giác như một cú đ.ấ.m vào bông, Xuân Lệ cảm thấy bất lực. “Ngài như vậy không phải đang làm khó ta đấy sao?”

Lúc này Kỳ lão gia cũng không còn để ý đến cấp bậc lễ nghĩa gì nữa, ba bước đi thành hai bước tiến lên nắm lấy cổ tay nàng, giống như người đang chìm xuống nước nắm lấy cọng rơm cứu mạng, “Chỉ cần ngươi ở lại, chúng ta sẽ có cách! Kỳ gia bọn ta thật sự rất có lỗi với ngươi, nếu ngươi đi như vậy, ta sẽ càng không có mặt mũi gặp sư phụ của ngươi. Nào, cô nương, ngươi ngồi xuống.”

Lão quản gia thấy tình hình, vội vàng chạy tới, ân cần lau ghế, hài lòng lùi sang một bên.

Kỳ lão gia đẩy nàng ngồi vào ghế, tự mình ngồi bên cạnh, còn tự tay rót trà cho nàng, sau khi hắng hắng giọng mới nói: “Đại ca ngươi,” Kỳ lão gia chỉ vào một nam tử cao lớn đứng bên cạnh, vẻ mặt đau khổ nói: “Hắn không thể có con.”

Kỳ lão gia vừa dứt lời, Kỳ đại thiếu gia cũng cúi thấp đầu, vẻ mặt đau khổ.

Đại thiếu phu nhân bên cạnh cũng có vẻ đau khổ hơn cả đại thiếu gia.

Kỳ lão gia đập d.a.o găm xuống bàn, thở dài, “Nhà bọn ta chỉ còn lại Kỳ Hàm này là nhi tử, ta và bà bà của ngươi ngày đêm mong mỏi có thể bế tôn tử.”

Kỳ phu nhân nghe vậy, nước mắt rưng rưng nhìn Xuân Lệ gật đầu. Khiến nàng nhìn mà tự dưng cảm thấy trong lòng khó chịu. Đây chính là phu nhân vừa ở cửa kéo tay nàng, trước đó còn nhẹ nhàng vẫy khăn cười tươi như hoa, hiện giờ chỉ một câu nói đã khóc nỉ non.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv