Lệ Chi Xuân

Chương 20



“Lão gia à!” Hồ quản gia nhảy lên bậc thang, đặt gậy bên cạnh ông, quay lưng về phía Tạ thị ra hiệu, “Thời gian không còn sớm, một lát nữa mọi người sẽ đến, lão gia không phải còn chuẩn bị cho Lục nha đầu kia và biểu thiếu gia hợp tấu một khúc sao?”

“À đúng đúng đúng,” Kỳ Liên Sơn vỗ đầu nhớ ra, gọi Kỳ Hàm lại, “Hàm nhi, mấy ngày trước Chu Lão Lục bên cạnh không phải đã để ý đến biểu muội Quân Uyển của con sao? Mẫu thân con đã nói với Quân Thụy, nên hắn đặc biệt đến xem một chút. Đừng đứng đó, ngồi xuống đi.”

Kỳ Hàm ngồi cạnh phụ thân, suy nghĩ một lúc rồi hỏi, “Con nhớ hồi nhỏ đã thấy một cây sáo trong ngăn kéo của phòng của phụ thân, hình như còn viết mấy chữ ‘Tiết gió trăng tàn’, giờ còn không?”

Kỳ Liên Sơn chăm chú nhìn nhi tử mình, sao tự dưng lại tìm cái đó vào lúc này? Chẳng lẽ hắn biết điều gì rồi? Nhưng nhìn hắn không có vẻ gì là có điều giấu giếm, nên nói: “Con không thích thổi sáo, sao bỗng dưng lại muốn cái đó?”

“Ha ha,” Kỳ Hàm liếc nhìn mẫu thân, cười bất đắc dĩ, “Không phải là do có biểu ca đến sao, phụ thân cũng biết, về thơ văn lễ nhạc, con luôn không bằng huynh ấy, vừa nghe phụ thân nói muốn huynh ấy và nha đầu kia cùng biểu diễn, đến lúc đó khó tránh khỏi mẫu thân lại quở trách con, may mà khi ở trong quân con đã học thổi sáo, nhớ tron nhà có một cây bằng ngọc, nên muốn xin phụ thân để không làm mất mặt nhà mình.”

Hắn nói có lý có tình, biểu cảm cũng thẳng thắn, nhưng Tạ thị vẫn không yên tâm, bất kỳ lúc nào hắn muốn cũng được, chỉ riêng bây giờ thì không!

Không vì lý do gì khác, chỉ vì nha đầu Xuân Lệ kia có một cây giống hệt!

Tối qua không phải hắn đã say rượu ôm nha đầu đó sao? Có trời biết hắn ôm cô nương hay chỉ để thuận tay lấy đồ!

May mà tờ hôn ước bị bà giữ lại, nhưng bà có cẩn thận mấy thì cũng đã sơ suất bỏ qua việc trên người nha đầu đó còn có một tín vật đính ước!

Lỡ đâu Hàm nhi biết Xuân Lệ là vị hôn thê sắp cưới từ nhỏ của hắn, thì kế hoạch của bà không phải tan tành hết sao? Tạ thị nghĩ đến đây cảm thấy lo lắng, nhẹ nhàng vung khăn tay nói: “Hàm nhi nói đúng! Có vẻ lần này sẽ làm mẫu thân tự hào! Con chờ đó, mẫu thân sẽ đi tìm cho con!”

Còn việc có tìm được hay không, thì lại là chuyện khác.



Tạ thị vừa đứng dậy rời chỗ, ở cửa ra vào có một gã sai vặt chạy vào, chính là người mà Kỳ Hàm đã phái đi theo dõi tung tích của Thiên Mạch.

Gã sai vặt đi thẳng đến trước mặt nhị thiếu gia, thì thầm: “Hắn vừa đi đến y quán Thanh Phong, nói là tìm Lạc lang trung khám bệnh. Giờ vẫn đang chờ đấy.”

Đúng vậy, Thiên Mạch đã chờ nửa canh giờ, Lạc Thanh Phong mới đến.

Thiên Mạch cảm thấy lo lắng, vừa thấy tiểu sinh tuấn tú bước vào, mặt hắn ta đã đỏ bừng. Tự mắng bản thân không có chí khí! Chỉ là diễn một vở kịch thôi mà? Về phần ra sao, cần gì phải như vậy, đâu phải thật sự trộm người! May mà hắn ta làm tất cả những điều này hoàn toàn vì thiện lương tích đức, nếu không thực sự lại muốn nôn mửa!

Hít một hơi thật sâu, Thiên Mạch nhìn thẳng vào Lạc Thanh Phong nói: “Thần y, ta có bệnh.”

Lạc Thanh Phong ngồi xuống bàn khám, nhẹ nhàng nói: “Giơ tay ra, ta sẽ bắt mạch cho ngươi.”

“Không cần, ta biết mình mắc bệnh gì.”

“Ồ?” Lạc Thanh Phong ngẩng lên, “Vậy ngươi đến đây làm gì?”

“Ta đến để bốc thuốc.”

“Nói đi, cần thuốc gì?”

Thiên Mạch ngồi thẳng, siết tay thật chặt, lấy hết can đảm để nói lời trong kịch bản, mắt đỏ hoe nói: “Thực không giấu gì, ta bị bệnh tương tư, ngươi chính là thuốc. Không thấy ngươi ta không ngủ được!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv