Các tướng sĩ mạo hiểm sinh mệnh để chiến đấu chính là muốn tranh một cái đặc quyền cho vợ con, làm gì có chuyện không tiếc nuối. Nhất thời mọi người đều hướng ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Vương Mộ Nham vẫn trầm mặc nãy giờ. Hắn lúc này rốt cuộc mở miệng: “Chúng ta đang ở bên ngoài.” Hắn tích chữ như vàng, nhưng ý tứ trong lời này lại thập phần rõ ràng. Tinh thần mọi người rung lên, không sai a! Ở bên ngoài, có thể không cần nghe thánh chỉ. Lúc này lập tức có người phụ họa: “Không tồi, triều đình bên kia không rõ ràng tình huống của chúng ta bên này, cho rằng chúng ta không nắm chắc việc diệt tận giết tuyệt Ô Tác Khả Hãn. Nếu chúng ta lập tức phát binh, thế như chẻ tre, một lượt bắt gọn Ô Tác Khả Hãn thì đám văn thần triều đình cũng không thể nói gì!”
Mấy tướng lãnh trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn cũng sôi nổi nói: “Không tồi, chúng ta nên thừa cơ tiến quân mới đúng. Lại nói nếu chúng ta bất động, cũng chưa chắc mấy tiết độ sứ kia cũng nghe theo ý chỉ của triều đình, chẳng lẽ lại để chúng ta mất công toi, để bọn họ đi nhặt tiện nghi sao. Người khác không nói nhưng Tiết Nhuận nhất định là sẽ động. Ứng Khâm kia là tên cáo già cũng sẽ không bỏ qua miếng thịt bên miệng. Vương gia phải quyết đoán mới được.” Trong lúc nhất thời mọi người đều sôi nổi bàn tán, ánh mắt tràn ngập kỳ vọng mà nhìn về phía Lý Tri Mân.
Lúc này Cao Linh Quân cười nói: “Triều đình đã có ý chỉ, tự nhiên chỉ có thể tuân chỉ, ta nghe nói trong triều đã có kẻ thượng tấu nói Vương gia lần này rõ ràng có thể toàn bộ tiêu diệt Ô Tác Khả Hãn nhưng lại cố ý để hắn đào tẩu, thả hổ về rừng lưu hậu hoạn, rõ ràng là muốn thả kẻ địch mạnh để duy trì bản thân, mượn cơ hội nắm quân quyền, mưu đồ gây rối. Tuy nói Ngự Sử Đài thượng tấu thì mọi người chỉ cho là lời bóng gió nhưng Vương gia chúng ta lòng son dạ sắt, không dám tự chủ trương.”
Lời này vừa ra thì đã có tướng sĩ thiếu kiên nhẫn phẫn nộ nói: “Vui đùa cái gì vậy! Buổi tối hôm đó chính là nhờ thiên mệnh, sao có thể nói chúng ta cố ý để hắn đào tẩu chứ?”
Nhưng có chút lão tướng nhạy bén im lặng không nói. Lần này cùng Tần Vương xuất chinh, đại bộ phận đều là tướng già kinh nghiệm phong phú, tất cả đều rành rẽ những cong vẹo trong triều đình. Đương kim thánh thượng là con rối Đông Dương công chúa đỡ lên ngai vàng, trước đó hắn cũng chỉ là một thứ hoàng tử nhỏ bé không đáng kể. Sớm hay muộn hắn sẽ phải xuống đài để nhường đường cho Thái Tử. Nàng ta làm sao có thể ngồi yên xem thân sinh hoàng tử của kim thượng lập ra công tích lớn, hơn nữa còn nắm quân quyền chứ?
Lịch sử đều là viết bằng máu đó! Thánh Hậu giết không ít tôn thất đệ tử, ngay cả công chúa phò mã của Cao Tổ cũng giết vài người, tôn thất có huyết mạch hơi chính một chút đều đã sớm bị đến điêu tàn đáng thương, nếu không phải kim thượng lúc ấy thực sự xuất thân quá hèn mọn, tính cách yếu đuối không đáng kể, tuổi lại nhỏ thì phỏng chừng cũng đã sớm bị giết. Đông Dương công chúa chính là thân sinh nữ nhi của Thánh Hậu, các khác không học được nhưng tính ương ngạnh tàn nhẫn độc ác thì học được mười phần. Đến lúc đó một tội mưu phản chụp xuống thì chính là xét nhà diệt tộc! Đám tướng sĩ bọn họ thật vất vả đánh thắng một trận, cũng không muốn đem cả gia tộc bồi ở đây!
Vừa rồi Vương Mộ Nham tán đồng Tần Vương điện hạ không tuân ý chỉ, chẳng phải là đào hố cho Tần Vương nhảy vào sao? Những kẻ vừa rồi phụ họa cũng liền đổ một thân mồ hôi lạnh, có người yên lặng mà cách Vương Mộ Nham xa một chút, có kẻ vội sửa lời: “Ô Tác Khả Hãn là con cáo già gian xảo, tất nhiên cũng sẽ dự đoán được chúng ta sẽ nhân thắng lợi mà truy kϊƈɦ, sợ nếu tấn công bây giờ có thể rơi vào bẫy, đến lúc đó lại gặp nguy hiểm, có khi không bắt được hắn còn khiến Vương gia bị buộc tội. Hiện giờ vẫn nên tạm thời hoãn tấn công, sau đó tìm người tinh tế mà viết một cuốn sổ con gửi vào kinh. Một trận này liên quan đến nghiệp lớn thiên thu, chỉ cần trong sổ con chúng ta viết thấu đáo thì triều đình nhất định có thể để chúng ta tiếp tục truy kϊƈɦ, mà ngừng việc hòa đàm.”
Lúc này Thượng Quan Lân bỗng nhiên trào phúng cười khẩy nói: “Sổ con này mà gửi lên thì rau dưa cũng lạnh rồi. Hiện giờ toàn bộ chủ lực của Đột Quyết cơ hồ đã bị tiêu diệt, Ô Tác Khả Hãn chạy trốn, quân đội phân tán của bọn chúng trong chốc lát không kịp tập trung, thời cơ chỉ sơ xảy là vụt qua, lấy đâu ra thời gian mà thỉnh ý chỉ?”
Người kia bị nghẹn quá thành giận nói: “Nói như ngươi thì chẳng lẽ để Tần Vương kháng chỉ? Đến lúc đó bên trêи vấn tội xuống thì Thượng Quan gia gánh nổi sao? Ngươi có mấy cái đầu để gánh? Lại nói triều đình vốn dĩ cũng không cung ứng nổi lương thảo, nếu đánh tiếp thì chúng ta lấy cái gì mà đánh?”
Thượng Quan Lân cười lạnh một tiếng: “Đơn giản cũng chỉ là trao đổi lợi ích thôi…… Nhưng nếu đánh xong trận này thì có thể đổi được cho vùng Tây Bắc không còn khói lửa, quốc thái dân an, đây chẳng phải việc thiện khắp thiên hạ sao!”
Mọi người trong lòng đoán hắn chẳng qua ỷ vào gia thế của Thượng Quan gia nên có người châm chọc, có người ba phải nói: “Vốn dĩ chính là bởi vì lương thảo không đủ, mới phải ra kế hiểm này, hiện giờ chỉ tạm nghỉ một phen, lấy ngắn nuôi dài, cũng không tồi.”
Lý Tri Mân rốt cuộc mở miệng: “Trước tiên án binh bất động, mọi người mấy ngày nay cũng vất vả rồi, trước sửa sang lại quân của mình, cứu trị người bệnh, bổ sung quân nhu.”
Tần Vương quả nhiên không thể không khuất phục, mọi người thở dài, nhưng cũng biết công lao này đổi lấy tước lộc nhưng phải còn mệnh mà hưởng thụ mới được. Đây là biện pháp ổn thỏa nhất, vì thế họ có không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể giải tán. Chỉ có Thượng Quan Lân một mình lưu lại, nói với Tần Vương: “Đại nghĩa quốc gia, xã tắc giang sơn, há có thể để những kẻ xu nịnh kia chậm trễ. Thân nguyện một mình mang binh tiến đánh chinh phạt Ô Tác Khả Hãn, Vương gia chỉ cần coi như không biết, thành bại thần tự gánh, nếu triều đình luận tội thì một mình thần xin nhận!”
Triệu Phác Chân cùng Văn Đồng vẫn luôn đứng ở trong trướng hầu hạ, đem hết lời tranh luận và kiêng kị của mọi người để trong mắt, hiện giờ thở mạnh cũng không dám. Bên ngoài trước gió thu quan ngoại gào thét, thổi trúng lều bạt khiến chúng bay phất phới. Bên ngoài thường thường truyền đến tiếng vó ngựa và khôi giáp va chạm của quân sĩ đi tuần, vô cùng ầm ĩ, nhưng trong trướng lại an tĩnh đến phảng phất giống như đang nặng nề đè nén. Thượng Quan Lân đứng ở trước mặt Lý Tri Mân, eo đứng thẳng giống như một cây trường thương thẳng tắp.
Lý Tri Mân thật sâu nhìn chăm chú Thượng Quan Lân. Nam tử trẻ tuổi không hợp với Thượng Quan gia, ngày thường toàn là bộ dáng cà lơ phất phơ ăn chơi trác táng nhưng bây giờ trong mắt hắn chỉ có chính khí nghiêm nghị. Lý Tri Mân duỗi tay vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Lân, một lát sau nói: “Ta biết Thượng Quan huynh đang trách ta băn khoăn quá nhiều…… Chỉ là ngươi có điều không biết, hôm qua ta cũng nhận được tin. Sứ thần Đột Quyết đến kinh thành, chuyện đầu tiên làm không phải thỉnh gặp bệ hạ mà là đi phủ Đông Dương công chúa, chuẩn bị hậu lễ. Lúc sau phụ hoàng triệu kiến thì hắn tỏ thái độ khinh mạn, rất là có lệ. Hơn nữa trong yến hội, hắn mượn rượu nói: “Thường nghe người Trung Nguyên nói cái gì mà hổ phụ sinh khuyển tử, hôm nay mới biết hóa ra câu đó cũng có thể đảo ngược.”
Thượng Quan Lân ngẩn ra, tâm niệm liên đổi, trong lòng hắn lặp lại câu kia, sau đó trêи lưng nổi một tầng da gà: “Đây là châm ngòi! Hoàng Thượng tất sẽ không tin. Hoàng thượng hiện giờ, trừ bỏ dựa vào ngài thì còn có thể dựa vào ai a?” Đây chính là đích trưởng tử con vợ cả của ông ta, nói trắng ra là kim thượng đang đặt tiền cược trêи người đích trưởng tử của mình, vô luận thế nào ông ta cũng phải giữ mệnh cho nhi tử cùng quân quyền. Nghị hòa không hề nghi ngờ chính là ý tứ của Đông Dương công chúa, nhưng hoàng đế hiện giờ đã có chút vây cánh, ẩn ẩn cũng có thể cùng Đông Dương công chúa chống đỡ, Tần Vương xuất chinh lại càng khiến hoàng đế chiếm thượng phong, mà phía sau mình còn có Thượng Quan gia, còn có Thái Tử cũng chưa chắc không thể tranh thủ.
Nhưng nếu ngay cả hoàng đế cũng nghi kỵ đích trưởng tử của mình thì……
Trêи mặt Lý Tri Mân lạnh lẽo hờ hững: “Hôm nay hoàng thượng chỉ có thể dựa vào chuôi đao này là ta, tự nhiên ta sẽ không sao nhưng ngày sau có thể trở thành chứng cứ ta lòng mang ý xấu hay không thì không biết được…… Tử Chính, ta như đi trêи hàn băng, không thể không chịu nhịn, ngươi là con vợ cả duy nhất của Thượng Quan gia, nhất cử nhất động đều gắn với gia tộc. Hiện giờ Đột Quyết cũng bất quá là dựa vào âm mưu quỷ kế này để mưu lợi, cứ nhìn xem điều kiện nghị hòa thế nào đã rồi lại tính toán!”
Thượng Quan Lân im lặng hồi lâu, mới nghiêm nghị hành lễ với Lý Tri Mân theo nghi thức quân đội rồi lui xuống.
Thượng Quan Lân đi rồi, Lý Tri Mân yên lặng nhìn chằm chằm những dãy núi phập phồng và lá cờ nhỏ cắm trêи bàn chỉ huy. Trong ánh nến, cờ của đại quân triều đình đã cắm lên rất nhiều thành trì, phảng phất như thắng lợi đang nhìn…… Nuôi kẻ địch mạch để duy trì chính mình sao? Nếu hắn muốn thế thì sẽ không dùng tới biện pháp quyết tuyệt như vậy! Hắn bỗng nhiên lấy tay áo phất qua, những lá cờ nhỏ kia vung vãi lung tung, giống như trời giáng tai họa bất ngờ. Hoàng tử trẻ tuổi cũng mặt lạnh như sương, giữa mày có sát khí. Hắn luôn thu liễm nhưng lần đầu tiên lại biểu lộ cảm xúc ra ngoài.
Văn Đồng cùng Triệu Phác Chân đứng ở trong trướng nơm nớp lo sợ, một lúc sau thấy Vương gia trước sau đứng ở nơi đó bất động, Văn Đồng liền liếc mắt với Triệu Phác Chân, ý bảo nàng mau đi khuyên hắn sau đó thật cẩn thận mà rời khỏi lều trại đi ra ngoài, ở ngoài nhỏ giọng phần phó người đun nóng canh dê mang tới.
Triệu Phác Chân lặng lẽ đi lên trước, thấp giọng hỏi: “Vương gia, Ứng Vô Cữu tới cứu viện vẫn chưa đi, có cần thỉnh hắn truyền lời cho Ứng tiết độ sứ không?”
Lý Tri Mân đảo mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt nhẹ bẫng như đang suy nghĩ việc phía trước. Một lúc sau hắn mới mở miệng, nhưng lại không trả lời nàng: “Thật lâu trước kia lúc ta muốn đi con đường này là bởi vì không phục. Dựa vào cái gì vừa sinh ra thì đã bị quyết định có hay không có tư cách kia.”
Triệu Phác Chân ngừng hô hấp, đầu tiên nàng muốn che tai, cự tuyệt nghe bí mật không thể để ai biết này. Nhưng nàng lại theo bản năng nhớ tới đêm hôm đó, nàng trốn dưới bàn nhìn bí sự cung đình.
Không phục? Là vì mẫu thân bất bình sao? Hay là hắn cảm thấy Thái Tử không bằng chính mình?
“Sau đó…… Ta hy vọng bảo hộ những người mình muốn bảo vệ, không muốn như cá thịt nằm trêи thớt mặc người định đoạt, cản trở.” Lý Tri Mân nhìn chằm chằm bản đồ trêи bàn, vẫn chậm rãi nói. Lời này hắn tựa hồ nghẹn ở trong lòng rất lâu rồi, không thể nói với ai, cũng không ai chịu nghe. Nhiều năm như vậy, hắn một mình yên lặng mà bước đi, dốc hết sức lực vẫn không tìm thấy một người bạn, cũng không biết chính mình làm đúng hay sai.
“Sau đó nữa…… Ta thấy được càng ngày càng nhiều, những người ta hy vọng có thể bảo hộ càng ngày càng nhiều.” Hắn gần như biện bạch, phảng phất trước mặt chính là phụ thân của mình vậy: “Dân chúng khốn khó, gót sắt lướt qua, dân chúng lầm than, non sông rách nát, tan hoang xơ xác, đất cằn ngàn dặm,…… Triều đình lại cố tình thối nát như thế, tiền phấn son trong phủ công chúa một năm nhiều vô số. Thế gia thì bo bo giữ mình, thừa cơ ăn chặn. Đến tột cùng có bao nhiêu người quan tâm tới quốc gia này. Dọc theo đường này, lưu dân dìu già dắt trẻ, đổi con cho nhau ăn. Lưu dân có đến trăm vạn, đạo tặc nổi dậy như ong, rất nhanh trời trở lạnh, không biết còn chết bao nhiêu người nữa! Tình hình này căn bản kéo không dậy nổi, nếu lại tiếp tục thì phía bắc sẽ hoàn toàn hoang phế, không biết phải bao nhiêu năm nữa mới khôi phục lại được. Lúc xuất chinh ta vốn thiệt tình hy vọng có thể mau chóng loại bỏ Đột Quyết, bình định địa phương. Nhưng triều đình không cung ứng đủ quân nhu lương thảo, Hộ Bộ không có tiền! Tiết độ sứ địa phương thì chỉ lo cho mình. Ta chỉ có thể đánh nhanh chút để mau chóng kết thúc cuộc chiến này, mới mong có phần thắng, thế mà hiện giờ……”
Thế mà giờ hắn lại bị chụp mũ dưỡng khấu tự trọng (nuổi kẻ thù mạnh để duy trì mình). Triệu Phác Chân tận mắt chứng kiến tình hình chiến đấu đêm đó, cũng biết chiến sự có bao nhiêu nguy hiểm, bao nhiều gấp gáp. Nàng cũng biết diệu kế đêm đó phần nhiều ăn ở vận khí. Muốn bọn họ sau khi bị vây thành mấy ngày còn có thể chuẩn xác bắt được hoặc là giết chết Ô Tác Khả Hãn trong làn nước lạnh băng đen ngòm kia thì còn phải dựa vào thiên mệnh a. Nhưng mà đám văn thần ngồi suông mà nói trong triều đình kia há mồm liền đem tướng sĩ đổ máu ngoài biên cương, đem sự đau khổ của Vương gia ra mà bôi nhọ, chỉ vì chút lợi ích dơ bẩn, mà không ngừng đấu đá công kϊƈɦ, thật quá sức ti tiện.
Huống chi trong đám hỗn loạn này còn có nghi kỵ giữa phụ tử. Tuy rằng biết ngày này sớm hay muộn cũng đến nhưng khi nó đến thì Tần Vương vẫn cứ bị thương tâm.