Cao Linh Quân choáng váng: “Chột dạ?” Hắn suy nghĩ thì thấy một người chuyên bày mưu lập kế như Hoàng Thượng, không sao có thể liên hệ với hai chữ chột dạ này được.
La Khỉ chọc chọc ngực hắn: “Lúc trước Hoàng Thượng thật sự muốn ban chết cho Tiểu Chân Nhi, lúc trước có thể ban chết, hiện giờ lại có thể phong Đức phi, đó là vì cái gì? Chuyện này nếu đổi làm nữ nhân khác thì cũng nghĩ đó là vì hài tử! Giống như lão Cao chàng tôn trọng ta, chỉ là vì ta đã sinh nhi tử cho Cao gia một nhi tử để nối dõi tông đường, có phải chàng rất là đắc ý hay không! Chàng còn tưởng nhà chàng có ngôi vị hoàng đế để kế thừa cơ đấy!”
Cao Linh Quân há to miệng: “Cái việc sinh nhi ɖu͙ƈ nữ này xác thật đúng là công lớn…… Hơn nữa Hoàng Thượng cũng thực sự có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa mà!”
La Khỉ hừ lạnh một tiếng: “Nói cách khác, nếu là lúc trước sinh hạ Thái Tử chính là Thượng Quan Quân, hoặc là Thượng Quan Bình, vậy Hoàng Thượng cũng đều sẽ coi trọng các nàng.” Nàng lạnh lùng mà dùng ngón tay chọc chọc Cao Linh Quân: “Đối với trượng phu mà nói, mình là ai cũng không có quan trọng gì, quan trọng là mình đã sinh được quý tử, chuyện này đối với mỗi nữ nhân mà nói thì đều không thể chấp nhận được. Sinh hài tử, có nữ nhân nào không sinh, hiếm lạ chắc?”
Đầu óc Cao Linh Quân xoay mấy vòng, mới rốt cuộc hiểu được: “Kia…… Hiện giờ Đức phi nương nương tiến cung, vậy cũng là vì tốt cho hài tử sao?”
La Khỉ trào phúng nói: “Không sai, là vì hài tử, hơn nữa nàng có lựa chọn hả? Hoàng Thượng đã đăng cơ, quyền bính trong tay, nàng có thể bỏ chạy đến đâu? Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, trong thiên hạ này có chỗ nào để nàng đi ngoài việc tiến cung, sau đó quên đi chuyện từng bị Hoàng Thượng độc sát. Nàng chỉ có thể vì hài tử, vì người nhà mà lấy lòng Hoàng Thượng, một chút oán hận cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể làm Hoàng Thượng vui vẻ! Văn Đồng gọi nàng đến hầu bệnh, nàng dám không đi sao? Hoàng Thượng nếu có vấn đề gì thì nàng và hai đứa nhỏ sẽ cùng mất mạng! Cái mạng nhỏ của nàng đã sớm cột chặt vào Hoàng Thượng rồi, không tách ra được nữa!”
Cao Linh Quân há miệng thật to: “Đức phi nương nương, thật sự nghĩ như vậy sao?”
La Khỉ nhàn nhạt nói: “Mỗi một nữ nhân đều sẽ nghĩ như vậy. Ý nghĩa của nàng là ở chỗ sinh được hài tử, chứ không phải vì nàng là Triệu Phác Chân, hay Bạch gia nữ nhi, hoặc Đức phi. Vinh quang và thân phận như thế chính là để cho mẫu thân của Thái Tử, chứ không phải cho nàng. Tiểu Chân Nhi vẫn luôn là người thông minh, cho dù nàng không ở bên người Hoàng Thượng cũng có thể sống rất khá, lúc trước nàng không phải từng kiên quyết một mình về quê đó sao? Nhưng mà nàng hiện giờ lại không thể không tiến cung để làm một cung phi, đó là vì lúc trước yêu sai người, làm sai việc, còn vì người kia sinh hài tử!”
Cao Linh Quân nghẹn họng nhìn trân trối: “Vậy…… Hoàng Thượng……”
La Khỉ nói: “Hoàng Thượng cũng là người thông minh! Đương nhiên biết Đức phi bất đắc dĩ, hắn đem người bức tiến cung, lại thẹn với lòng, căn bản không dám đối mặt với nàng!”
La Khỉ lại nằm xuống, cười nói: “Nếu ta là Hoàng Thượng thì ta cũng cảm thấy không thú vị. Lúc trước đều đã ngươi chết ta sống, hiện giờ cưỡng bức người tiến cung lại nhìn người ta miễn cưỡng cười vui, vì hài tử, vì người khác mà lấy lòng mình, rõ ràng trong lòng người ta hận mình đến cỡ nào lại vẫn diễn ra một vở thâm tình, có ý nghĩa gì đâu.”
Cao Linh Quân lắp bắp nói: “Nhưng ta cảm thấy Đức phi nương nương đối với Hoàng Thượng cũng chưa chắc đã tuyệt tình như vậy…… Lúc trước cũng là bất đắc dĩ……”
La Khỉ cười nhạo một tiếng: “Hoàng Thượng sẽ tin sao? Hoàng Thượng chính là người tuyệt đỉnh thông minh, người thông minh ấy mà, thường sẽ tự mua dây buộc mình. Hơn nữa hoàng đến nào cũng đa nghi, Tiểu Chân Nhi cũng khó, có một cái xương cứ mắc ở cổ, cho dù nàng làm gì thì Hoàng Thượng cũng sẽ không tin tưởng nàng là thực lòng, không có khúc mắc. Tương lai Thái Tử lớn hơn chút nữa, lại xảy ra một đợt tinh phong huyết vũ, hậu cung còn có một Thượng Quan Quân kìa, nàng ta cũng không phải ăn chay đâu. Gia đình đế vương lấy đâu ra cái gì mà tình thâm không đổi, chỉ có ngôi vị kia mới là thực tế nhất.”
Vợ chồng hai người đều trầm mặc, hiển nhiên đều cảm giác được thế sự nhiều chông gai, nhân sinh gian nan nhường nào.
Ngày thứ hai Cao Linh Quân vẫn lén lặng lẽ hỏi Hoàng Thượng: “Hiện giờ triều cục đã định, Hoàng Thượng sao không để Thái Tử trở thành đích trưởng tử danh xứng với thực?” Đây chính là hắn ám chỉ việc phong hậu cho Đức phi.
Lý Tri Mân nhìn hắn một cái, rốt cuộc hắn cũng là cận thần, không giống người khác, vì thế hắn gõ gõ cái bàn: “Không được, Thái Thượng Hoàng còn chưa về.”
Những ngày này Cao Linh Quân cũng không quan tâm lắm đến quốc sự, nghe vậy thì lắp bắp kinh hãi: “Thanh Phồn đã nhả ra sao? Vậy Thái Tử…… Sở Vương thì sao?”
Lý Tri Mân xoa xoa ấn đường: “Thanh Phồn bên kia cũng biết hiện giờ con tin trong tay bọn họ không có tác dụng gì, vì thế sứ thần phái đi cũng đã đàm phán được để bọn chúng thả con tin, điều kiện là 300 vạn ngân lượng, trẫm đã đáp ứng, không thể để Thái Thượng Hoàng cứ mãi lưu lạc bên ngoài, đây đúng là một điều sỉ nhục. Sở Vương cùng với đám đại thần và nữ quyến cũng đều được thả, để người nhà tự chuộc người. Trẫm đã hạ chỉ, lệnh cho các thế tộc huân quý tự chuẩn bị tiền để chuộc người về, như vậy tầm cuối năm là Thái Thượng Hoàng cùng Sở Vương, Tấn Vương đều sẽ trở lại, còn có Thôi thị, bà ta cũng còn sống. Thái Thượng Hoàng là thân sinh phụ thân của ta, Thôi thị lại là quả phụ của tiên đế, bọn họ dù sao cũng là trưởng bối của ta, đến lúc đó còn có một trận cần phải đánh, không đáng để đẩy nàng lên nơi đầu sóng ngọn gió. Hiện giờ ta không phong hậu, vì để đến lúc đó nếu Thái Thượng Hoàng cùng Thôi thị muốn phát tác, cũng sẽ không tìm thấy người danh chính ngôn thuận để giận chó đánh mèo. Quý Phi có Thượng Quan gia chống lưng, bọn họ không thể làm gì, còn Đức phi cũng chỉ có thể dựa vào ta che chở, phong hậu sẽ chỉ làm nàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hai mặt đều là địch.”
“Sở Vương trở về thì sẽ có một nhóm người ngo ngoe rục rịch, trẫm cần toàn lực ứng phó, không hy vọng có người lấy nàng ra khiến trẫm phân tâm.” “Hơn nữa hiện giờ không phải thời cơ, nàng bước lên hậu vị sẽ gặp quá nhiều phê bình chỉ trích, ta muốn nàng đàng hoàng thuận lợi bước lên ngôi cao, vinh quang vô hạn —— hơn nữa là cam tâm tình nguyện.” Một câu cuối cùng này, Lý Tri Mân nói rất thấp, Cao Linh Quân cơ hồ nghe không rõ, lại không dám hỏi.
Bên kia Tề Vương Lý Tri Phác và Lâm Nhữ trưởng công chúa Lý Nhược Toàn cũng đều đã nhận được nhiệm vụ chủ trì nghi thức tế bái đầy năm cho thánh mẫu Hoàng Thái Hậu. Bọn họ vội vàng gặp mặt, Lý Tri Phác cầm tờ bạc nội vụ tư đưa tới, nhẹ giọng nói: “Tiền không đủ, năm ngàn lượng, chẳng đủ làm cái gì, mà chùa Bạch Mã đã nể mặt mẫu hậu mà miễn phí làm tam tràng pháp sự rồi đó.”
Lý Nhược Toàn nói: “Lễ Bộ bên kia không có tiền sao?”
Lý Tri Phác nói: “Không những không có tiền mà dụng cụ làm lễ cũng không có đủ. Toàn bộ hoặc bị cướp, hoặc bị đập vỡ, tất cả bây giờ mới đi mua! Nhưng chiến hỏa vừa qua, lò gạch khắp nơi đều đình trệ, không có người làm. Hiện giờ trêи phố cái gì cũng quý, đồ cúng tế hơi có chút bộ dáng thì càng quý hơn vì mọi người đều biết đó là để cho thế gia nhà cao cửa rộng dùng. Hôm qua ta thoáng liệt kê ra một danh sách, chỉ riêng đồ dùng cúng tế, đồ lễ, lễ phục, các màu tế phẩm, chim và cá dùng để phóng sinh, còn có yến hội, cho dù có tiết kiệm cũng phải hết một vạn lượng. Nếu làm phô trương chút thì hai ba vạn lượng cũng không đến. Ta thấy Lễ Bộ bao năm qua mỗi lần làm nghi thức tế lễ đều dùng ít nhất năm vạn lượng. mẫu hậu hi sinh cho tổ quốc mà chết, lúc trước lại liệm qua loa, hoàng huynh thì vẫn đánh giặc mãi, chỉ vội vàng hạ táng, lễ tang vô cùng keo kiệt, sơ sài. Hiện giờ vất vả lắm thiên hạ mới thái bình, chẳng lẽ đến nghi thức này mà cũng không thể làm cho ra hồn sao? Chúng ta phải đi nói với hoàng huynh để yêu cầu thêm tiền mới được.”
Lý Nhược Toàn nói: “Đây cũng là Hoàng Thượng giao cho đệ và ta làm, ta nghe nói lúc trước Quý Phi muốn ôm, Hoàng Thượng lại giao cho chúng ta. Có thể thấy huynh ấy nể trọng và tin cậy chúng ta. Đây lại là nghi thức tế lễ cho mẫu hậu, hiện giờ trong cung đều tiết kiệm, đến ba bữa của Hoàng Thượng nghe nói cũng chỉ có ba món đồ ăn, chỗ nào cũng thiếu tiền. Nếu chũng ta đi tìm hoàng huynh xin tiền, thì không phải làm khó cho huynh ấy sao? Ta không có mặt mũi đi hỏi tiền đâu, nếu tiền đủ thì hà tất phải giao cho chúng ta?”
Lý Tri Phác nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lý Nhược Toàn suy nghĩ xong mới nói: “Hoàng huynh ngày thường mưu tính sâu xa, nếu đã giao việc này cho chúng ta thì khẳng định là biết chúng ta có thể làm được, a…… Ta đã biết!” Lý Nhược Toàn cười nói: “Hoàng huynh rõ ràng biết ta cùng Đức phi nương nương thân cận, mà Đức phi lại là nghĩa nữ của Bạch gia, trong tay có tiền, phí tổn này hẳn là có thể mượn của Bạch gia.”
Lý Tri Phác có chút chần chờ nói: “Đi tìm Đức phi sao? nếu hoàng huynh biết được thì liệu có tức giận không?”
Lý Nhược Toàn nói: “Hoàng huynh đã sớm biết ta cùng nàng thân thiết, Bạch gia làm buôn bán trêи biển, trong nhà có rất nhiều tiền, hơn nữa bọn họ sớm đã là thủ hạ của Hoàng Thượng rồi. Nếu không sao có thể để Đức phi sớm đã hầu hạ bên người huynh ấy làm nghĩa nữ của bọn họ, lại để nàng dùng họ Bạch gả vào vương phủ. Đó chính là muốn gạt Thượng Quan gia.”
Lý Tri Phác nói: “Cũng pahỉ, ta cũng nghe nói Hoàng Thượng đánh giặc nhiều năm như vậy, Bạch gia bên kia kỳ thật chính là túi bạc của Hoàng Thượng.”
Lý Nhược Toàn nói: “Chính thế không sai, ta đây liền đi tìm Đức phi nương nương nói chút.”
Ngày đầu tiên Triệu Phác Chân tới nhìn Lang Hoàn kho sách, xem xét đống sách đã được chỉnh sửa và danh sách nhưng bản thiếu cần bổ sung. Thời gian nàng ở trong cung, chủ yếu là ở trong kho sách này. Bây giờ nhìn thấy rất nhiều thư tịch quý giá bị hủy hoại thì trong lòng không tránh khỏi đau đớn. Quay lại trong cung, nàng dựa vào ký ức của mình mà một lòng yên lặng nghĩ phải làm sao để bổ sung hết.
Lý Nhược Toàn tìm tới cửa, nói thẳng là muốn mượn tiền lo cho lễ tế của thánh mẫu Hoàng Thái Hậu, hy vọng Bạch gia có thể hỗ trợ. Triệu Phác Chân cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ mình dựa tên tuổi của Bạch gia nữ nhi vào cung, nhưng cũng không tiện đến Bạch gia đòi tiền. Bạch gia là vì Hoàng Thượng làm việc chứ không phải vì nàng. Nhưng Lý Nhược Toàn cũng là quá khó khăn, đó lại là ngày giỗ của Đậu Hoàng Hậu mà bà là hi sinh cho tổ quốc khiến lòng nàng vô cùng kính trọng vì thế cũng nguyện ý góp phần. Lúc nàng vào cung, Ứng phu nhân có cho nàng không ít bạc áp đáy hòm, vì thế nàng đi vào lấy ra ngân phiếu một vạn lượng đưa cho Lý Nhược Toàn, cười nói: “Đã là chuyện của mẫu hậu thì không phải người ngoài. Muội muội không cần nói lời khách khí, một vạn lượng này ngươi cứ cầm lấy, coi như là tâm ý của ta, Thất Cân và Quan Âm nô, nếu không đủ thì lại đến nói với ta.”
Lý Nhược Toàn được tiền trở về, trong lòng rất vui mừng, lại thấy Lý Tri Phác cũng vừa vào cửa đã cười nói: “Vẫn là tỷ tỷ có biện pháp. Ta vừa về không lâu thì Huyên Hải Đường tướng quân liền đến bái phỏng, tặng hai vạn lượng bạc trắng, nói là để làm lễ tế cho mẫu hậu. Bọn họ chỉ cầu một việc đó sau lễ tế của mẫu hậu thì Bạch gia sẽ có hỉ sự, bọn họ muốn nhờ tỷ mở lời xem hôm đó Đức phi có thể đến uống chén rượu mừng không.”
Lý Nhược Toàn cười nói: “Đức phi nương nương bên kia mới cho ta một vạn lượng, bên này lại tặng hai vạn lượng sao? Vậy thì quá mức đủ rồi, có thể làm được đầy đủ không thiếu gì. Còn chuyện uống rượu mừng thì chẳng qua là cái cớ thôi. Đức phi nương nương há có thể không biết. Đã thế thì chúng ta đem nghi thức tế lễ này làm phô trương chút đi.”