“Lâm Sở Thành, chuyện vui như này, sao cậu không rủ thêm nhiều bạn đến chơi cùng?”
“Tôi không có bạn bè.”
Học kỳ mới bận rộn hơn nhiều, thỉnh thoảng Trình Kiều lại nhớ về cuộc trò chuyện cuối cùng của bọn họ trong nhà hàng Ý ở Notting Hill. Hôm đó, anh khui nắp chai rượu vang đỏ ra, hương thơm khiến người ta mê đắm, cuối cùng hai người đều hơi ngà ngà say.
Mặc dù Lâm Sở Thành có vẻ ngoài của người phương Đông, nhưng Trình Kiều thấy tính cách của anh lại rất giống với người Anh, chỉ khi có men rượu mới làm anh mở lòng một chút.
Trước khi hỏi câu này, anh vốn là một Lâm Sở Thành cao cao tại thượng. Nhưng sau khi nghe câu trả lời kia, trong lòng Trình Kiều bỗng có chút khó chịu.
“Vậy, để tôi làm người bạn đầu tiên của cậu, nhé?” Đêm hôm đó, lúc anh đưa cô về, cô đứng trước cửa kí túc xá nhìn anh, đột nhiên nói một cách rất nghiêm túc.
Lâm Sở Thành không trả lời. Trình Kiều nói là làm, cô thuộc phái hành động.
Có một hôm, sau khi tan học, Lâm Sở Thành cầm giáo trình rồi rời đi. Trình Kiều thấy vậy liền cố gắng lách người qua đám đông, chạy một mạch mới đuổi kịp, túm lấy góc áo anh, thở dốc, nói: “Này, bạn yêu, cậu gấp thế làm gì? Không cùng nhau ăn bữa trưa được hả?”
Lâm Sở Thành đứng lại, nhìn đôi tay đang nắm chặt lấy vạt áo của mình, một lúc sau mới nghiến răng khẽ trả lời: “WC, cậu cũng muốn đi à?”
Có mấy người bạn Trung Quốc đi qua, nghe thấy bọn họ nói vậy liền bật cười.
“Hì.” Trình Kiều lập tức buông tay, nói: “Tôi đợi cậu ở cổng.”
Nói xong liền biến mất như một làn khói. Lâm Sở Thành ra đến cổng trường lại không thấy Trình Kiều đâu, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng mới đi được vài bước, anh lại vô thức dừng lại, tìm bóng hình cô trong đoàn người tấp nập qua lại.
Dạo quanh sân trường một vòng, cuối cùng anh mới tìm thấy Trình Kiều ở một góc hẻo lánh… cùng với một sinh viên nam người Ý cùng lớp.
“Xin lỗi nhé, bạn tôi tới rồi.” Trình Kiều nhìn thấy Lâm Sở Thành liền chào hỏi với bạn học kia rồi đi đến bên cạnh Lâm Sở Thành. Trình Kiều quay lưng lại, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lâm Sở Thành nhìn cô một cách coi thường.
“Ăn chỗ nào được nhỉ?” Trình Kiều hỏi.
“Cậu ta tìm cậu làm gì?”
“Không… không có gì cả.” Trình Kiều đáp.
“Vậy sao cậu lại ấp úng?” Anh tiếp tục hỏi.
“Ai… ai ấp úng cơ?”
Bữa cơm hôm đó, không khí không được tốt lắm, sau khi ăn xong anh tiễn cô về kí túc xá như thường lệ.
Lúc anh sắp rời đi, Trình Kiều không nhịn được nữa, nói:
“Hôm nay cậu làm sao thế, mặt mũi cứ sưng lên, chúng ta không phải bạn bè à?”
“Ồ?” Lâm Sở Thành dừng lại, có vẻ hứng thú, hỏi: “Vậy nên?”
“Vậy nên, bạn bè thì phải thành thật với nhau. Có vấn đề thì hỏi, cần tâm sự thì nói ra, tóm lại là phải trung thực.” Trình Kiều coi điều đó là việc hiển nhiên mà nói.
“OK.” Anh dễ dàng đồng ý, sau đó làm động tác “làm ơn hãy thực hiện trước đi”.
Trình Kiều khó hiểu: “Tôi trước á?”
“Chiều nay”, anh tốt bụng nhắc nhở, “Cậu không nói thật lòng.”
Hoá ra là lúc đứng đợi cô.
Trình Kiều ngẩn người một lúc mới lắp bắp nói: “Cậu ấy muốn hẹn tôi ăn trưa… Nhưng mà tôi có hẹn trước với cậu rồi nên từ chối.”
“Ồ, vậy là tôi làm cậu lỡ hẹn à?” Anh khoanh tay lại.
Mặt Trình Kiều đỏ lên: “What? Tôi thân thiết gì với cậu ta đâu, hèn hò gì chứ?” Cô nói xong, vừa hồi hộp lại có chút mong đợi nhìn mặt anh.
Thấy anh im lặng một lúc, trong lòng cô như có tiếng trống phất cờ khởi nghĩa. Cuối cùng chỉ nghe thấy anh nhàn nhạt nói: “Vậy thì được.”
Vậy thì được? Được cái gì hả? Trình Kiều còn muôn vàn thắc mắc, chưa kịp hỏi thì anh đã xoay người rời đi.