Bạch Hoan Hoan cảm thấy khó hiểu nhìn cô: "Sao vậy? Có phải đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ giữa cậu và cậu ba Cố không hòa hợp hay không? Bên ngoài đồn đãi rằng cậu ba Cố không được, có phải là thật không?”
Hứa Ý Noãn nghe nói như vậy, gương mặt đỏ ửng lên. Bạch Hoan Hoan thật sự hỏi một cách quá lộ liễu khiến cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Bây giờ cô không cân nhắc đến những điều này, nhưng khó bảo đảm bản thân mình sau này sẽ không tính toán đến.
Cô chưa từng nếm qua tìиɦ ɖu͙ƈ nam nữ, thậm chí nếu như cả đời không thử thì cô cũng có thể tiếp nhận.
Tuy nhiên, cô thực sự muốn có một đứa con của riêng mình.
Bởi vì từ khi còn nhỏ cô đã không có được tình yêu của bố mẹ, cô muốn có một thế hệ tiếp theo có thể bù đắp sự thiếu hụt của mình.
Nếu Cố Hàn Châu bất lực cả đời thì cô có thể thụ tinh ống nghiệm, mặc dù hơi đau đớn nhưng đó là một giải pháp cuối cùng.
Cô cảm thấy ngượng ngùng khi nói nhiều về đề tài riêng tư với Bạch Hoan Hoan.
Cô liên tục xua tay: "Không, mình và anh ấy không xảy ra chuyện gì cả. Đừng nghĩ lung tung, ăn cơm đi!”
"Ý Noãn, trước khi kết hôn cậu nhất định phải thử một lần, nếu như không được thì còn có thể trả lại! Một khi kết hôn là đã lên thuyền giặc, đến khi đó muốn ly hôn cũng khó!”
"Cảm ơn cô giáo đã chỉ bảo, kẻ hèn mọn này đã hưởng lợi không nhỏ. Chỉ là mình rất tò mò, sao cậu lại có thể nói mạch lạc rõ ràng như vậy, có phải là có kinh nghiệm rồi hay không?”
Bạch Hoan Hoan tức giận trợn trắng mắt nhìn cô: "Con nhóc này, chị đây thông minh hơn cậu nhiều đấy. Mình chỉ sợ cậu bị lừa thôi. Buổi chiều cùng đến thư viện đi, ngày mai mình đã bắt đầu thực tập rồi.”
"Chúc mừng chúc mừng."
Hai người ăn cơm xong liền cùng nhau đến thư viện, không nghĩ tới nửa đường Hứa Ý Noãn nhận được một cuộc gọi.
Hứa Oánh Oánh nói chờ cô ở toà nhà số bốn, bảo cô đi qua một chuyến.
Hứa Ý Noãn hơi do dự nhưng vẫn đi đến đó, cô bảo Bạch Hoan Hoan đến thư viện chờ mình trước.
Toà nhà số bốn đã bị bỏ hoang từ lâu, bởi vì tòa nhà đã được xây dựng từ hồi xa xưa, sau khi sinh viên chuyển đi thì nó đã bị bỏ trống, chờ đợi để phá hủy và xây dựng lại tòa nhà.
Vì vậy, nơi này rất vắng vẻ, về cơ bản không có người nào sẽ đến đây.
Cô nhìn thấy Hứa Oánh Oánh trong lớp học lầu một, cô ta đang đưa lưng về phía cô.
"Chị, làm sao vậy?"
Hứa Oánh Oánh xoay người, không nói lời nào liền tát cô một cái.
Hứa Ý Noãn bất ngờ không kịp đề phòng, nửa khuôn mặt nghiêng sang một bên, bên má trở nên sưng đỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cô chỉ cảm thấy đau, rất đau rất đau...
Vết thương Cố Lâm đánh cô lúc trước còn chưa khỏi hoàn toàn, không nghĩ tới bây giờ lại bị tát một cái.
Cô ôm mặt, trong lòng cảm thấy tức giận.
"Chị dựa vào cái gì mà đánh tôi?"
"Con khốn nhà mày còn không biết xấu hổ mà hỏi tao à? Mày dám quyến rũ anh rể tương lai của mày, mày còn mặt mũi nữa hay không vậy! Quả nhiên mẹ là thể loại gì thì đứa con hoang là thể loại đó! Sao hả, biết ở nhà không được Cố Hàn Châu cưng chiều nên mày liền đánh chủ ý với Cố Lâm à? Mày còn hại anh ấy bị thương đến mức phải nhập viện, mày là con khốn, hôm nay tao phải xé nát mặt mày ra!”
Hứa Oánh Oánh nói với giọng nói bén nhọn, vẻ mặt dữ tợn, cả người trông vô cùng hung ác.
Cô ta vừa nghĩ đến Cố Lâm bị thương phải nằm trên giường một tháng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Cố Lâm một mực khẳng định là Hứa Ý Noãn quyến rũ mình, hơn nữa còn vu oan hãm hại, giả vờ làm người bị hại khiến Cố Lâm bị Cố Hàn Châu trừng phạt đánh thành như vậy.
Hứa Oánh Oánh chăm sóc trước giường bệnh nuốt không trôi cục tức này nên đã đến đây tìm Hứa Ý Noãn.
Cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Ý Noãn mà trong lòng ghen tị đến điên cuồng.
Cô ta phải xé khuôn mặt đẹp hơn mình.
Hứa Oánh Oánh xông lên, Hứa Ý Noãn lần này đã đề phòng, thân thể linh hoạt né tránh.
"Tôi không có quyến rũ Cố Lâm, là do anh ta có ý đồ xấu xa với tôi!"
Cô nhíu mày và vội vàng nói.
Lời này vừa nói ra càng chọc giận Hứa Oánh Oánh.
"Cố Lâm có thân phận gì mà lại coi trọng loại phụ nữ như mày hả? Chồng mày là một tên xấu xí, mày cũng nên xấu xí, như vậy chúng mày mới là một gia đình!”
Hứa Oánh Oánh kêu gào, dùng móng tay sắc bén hung hăng cào vào má cô.
Hứa Ý Noãn nhanh chóng né tránh, nhưng phía sau là bàn ghế, eo cô không cẩn thận đụng vào phía trên, đau đến mức hít sâu một hơi.
Cô không thể chạy được, thân thể ngửa ra sau, mặt khó khăn né tránh.
Móng vuốt cào vào cổ cô, lập tức chảy máu.
Hứa Ý Noãn thấy giải thích vô dụng thì không khỏi nghiến răng.
Cô đã nhường nhịn đủ rồi!
Cô thấy có cơ hội liền nắm lấy tay Hứa Oánh Oánh, lạnh lùng nói: "Chị đừng có mà quá đáng, từ nhỏ đến lớn tôi đều nhường nhịn chị, nếu không phải vì chị thì tôi cũng sẽ không vừa mới trưởng thành đã đính hôn với Cố Hàn Châu! Chị không muốn gả cho người ta thì lại kêu tôi tới gả thay, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Huống hồ, người nuôi dưỡng tôi là bố, chứ không phải mẹ con chị! Nếu chị còn dám chạm với tôi một lần nữa thì thử xem!”
Từ nhỏ đến lớn cô luôn nhường nhịn, chính là vì muốn sống hòa hợp với trong nhà.
Cô không muốn bị bắt nạt, không muốn bị chê cười, vì vậy cô sống rất cẩn thận.
Nhưng bây giờ, cô đã rời khỏi nhà họ Hứa, là vợ sắp cưới của Cố Hàn Châu, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cái lồng sắt đó.
Cô và Cố Hàn Châu tốt xấu gì cũng có hôn ước, Hứa Oánh Oánh là bạn gái của Cố Lâm, cho dù như thế nào đi nữa thì vai vế của cô cũng lớn hơn cô ta một bậc, cô ta có tư cách gì dạy dỗ mình chứ?