Mẹ Tần không nói chuyện.
Tần Phi Ngữ dữ tợn liếc nhìn Lưu Tuyền, bất mãn nhìn Tần Nham, “Anh! Không phải chị ta nói rồi sao, thì là chị ta bất cẩn bị té, té thành như vậy thì liên quan gì đến em với mẹ!”
“Tần Phi Ngữ! Em câm miệng cho tôi!”
“Im miệng thì im miệng!”
Tần Phi Ngữ tức giận và quăng đũa!
Không khí có chút cứng lạnh.
Lưu Tuyền đưa tay kéo tay áo Tần Nham, cố gắng xoa dịu tình hình, “Tần Nham, em thật sự không sao, chúng ta ăn cơm trước được không, có chuyện gì thì đợi đến khi ăn xong cớm thì nói!”
Ánh mắt Tần Nham giận dữ lườm cô ta!
Người phụ nữ này... có phải ngốc không!
Đã bị bắt nạt thành như vậy rồi, còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!
Tần Nham càng nghĩ càng tức, nắm lấy cánh tay của Lưu Tuyền.
“A...”
Lưu Tuyền đau và hét1lên, trên trán toát ra một lớp mồ hồi.
“Chuyện gì đã xảy ra!”
“Không, không có, chỉ là em không cẩn thận...”
“Lại tính nói là không cẩn thận té phải không!” Tần Nham tức lên, một phát kéo tay Lưu Tuyền, lúc nãy cô ta nếu cơm không mặc áo khoác, sau đó trên người chỉ mặc một áo lên cao cổ màu trắng, Tần Nham rất thuận tay săn tay áo cô ta lên, nhìn thấy cánh tay đầy vết bầm tím, cả người thở một hơi lạnh lùng!
“Tần Nham, buông tay!”
Lưu Tuyền cố gắng kéo tay áo xuống, nhưng Tần Nham không buông tay, anh ta trực tiếp kéo Lưu Tuyền dậy, cơm cũng không ăn, kéo cô ta đến phòng ngủ trên lầu hai, không nói gì và cởi áo cô ta ra!
“Tần Nham...” Lưu Tuyền vùng vẫy không để anh ta cởi, “Đừng cởi!”
“Em im lặng!”
Tần Nham đè cô ta trên giường, một1tay giữ lấy hai cổ tay của cô ta, tay còn lại nhẹ nhàng cởi áo len của cô ta ra.
Dưới áo len của cô ta chỉ mặc áo lót.
Nhìn thấy làn da trắng của cô ấy phủ đầy vết thâm tín, sự giận dữ trong mắt Tần Nham từ từ lan ra!
Anh ta liếc nhìn Lưu Tuyền, “Còn dám nói với anh là không cẩn thận bị té?!”
Đôi mắt Lưu Tuyền đỏ bừng, quay đầu sang một bên.
Tần Nham không từ bỏ, lại cởi quần cô ta ra, lần này Lưu Tuyền không chống đối, Tần Nham thuận tay cởi quần cô ta ra, trong quần cô ta cũng chỉ có một cái quần lót, lúc này trên hai chân dài thon thả cũng là những vế sẹo gây sốc.
“Ai đánh đây?!”
Lưu Tuyền nghiêng đầu không nói chuyện.
“Mẹ anh?”
Lưu Tuyền lắc đầu, “Không phải, không phải mẹ anh đánh...”
“Vậy là Tần Phi Ngữ!”
Nhắc đến Tần5Phi Ngữ, cơ thể cửa Lưu Tuyền cứng đơ, Tần Nham lập tức có một thẩm phán, anh ta dùng tấm chăn quấn vào toàn thân Lưu Tuyền, “Đi thay đồ, chút nữa anh dẫn em ra ngoài!”
“Ra ngoài?”
“Ừm! Chúng ta một chút nữa đi ra ngoài ăn cơm!” Tần Nham nhìn Lưu Tuyền với sự thương hại, trong lòng có cảm giác đau nhói.
Anh không thể nghĩ rằng Tần Phi Ngữ sẽ động tay với Lưu Tuyền!
Một cô gái tốt như như cô ta, Tần Phi Ngữ... cô ta lại nỡ ra tay!
“Mau thay quần áo, anh xuống lầu trước!”
“Tần Nham!” Lưu Tuyền một phát kéo cánh tay anh ta, “Em thật sự không sao, vết bầm tím trên người em đã thoa thuốc đỏ rồi, anh đừng tìm rắc rối cho Phi Ngữ. Em... sợ...”
Tần Nham biết rằng cô ta sợ gì.
Anh xoa đầu cô ta, “Em đừng lo lắng chuyện gì cả, anh là chồng2em, tuyệt đối không thể chuyện này xảy ra lần thứ hai!”
Tần Nham nói xong và quay người đem theo sự lạnh lùng trên người bước xuống lầu.
Cửa phòng đó lại, Lưu Tuyền thở phào nhẹ nhõm!
Tần Phi Ngữ, mẹ Tần!
Nếu như họ đối xử tốt với cô ta, cô ta tuyệt đối không làm ra những thủ đoạn nhỏ này, nhưng mà... ai bảo họ muốn đuổi giết đến tận cùng, vậy thì đừng trách cô ta phản công!
...
Dưới lầu.
Tần Nham xuống cầu thang trực tiếp lao đến bên cạnh Tần Phi Ngữ.
Mẹ Tần nhìn có gì đó sai trái, nhanh chóng đưa tay kéo anh ấy, “Tần Nham, Tần Nham con muốn làm gì, Phi Ngữ là em con!”
“Buông tay!”
“Mẹ không buông!”
Ánh mắt Tần Nham lạnh lùng nhìn mẹ Tần, “Mẹ, con thật sự không biết mẹ muốn cái gì! Thật sự! Con cưới vợ rồi, mẹ nhìn không quen Tiểu Tuyền sao! Không! Không9chỉ Tiểu Tuyền, bạn gái con hẹn hè, không có bất cứ ai mẹ hài lòng cả, mẹ muốn làm gì! Mẹ không muốn con được hạnh phúc sao, muốn nhìn con cô đơn một mình, mẹ mới vui phải không?”
Mẹ Tần rất đau lòng!
Tròng mắt của bà ấy ngay lập tức đỏ lên, “Tần Nham, tại sao con lại nói mẹ như thế...”
“Con cũng không muốn nói như thế, nhưng mọi hành động của mẹ không thể khiến con không nghĩ như vậy! Tiểu Tuyền là vợ con lựa chọn, mẹ không hài lòng với cô ấy như vậy, thì mẹ lao đến con được không, canh con không có ở nhà thì để cô ta khó coi, thú vị không! Phi Ngữ vô duyên vô cớ tại sao đánh Tiểu Tuyền? Mẹ dám nói rằng không phải vì buổi trưa hôm nay con không giúp mẹ, cho nên mẹ hận trong lòng, cố tình1để Tần Phi về dạy dỗ cô ta?! Còn nữa... cũng đừng nói với con rằng, lúc Phi Ngữ đánh người thì mẹ không có mặt! Mẹ là tiền bối, chỉ đứng nhìn Phi Ngữ bắt nạt Tiểu Tuyền? Mẹ không ngăn cản sao!”
Mẹ Tần đã bị khiển trách như thế này, khuôn mặt già đột nhiên hạ xuống, “Là Lưu Tuyền nói với con Phi Ngữ đánh cô ta?!”
“Cô ấy tử tế như vậy, cô ta sẽ nói cái gì!”
Tần Nham càng nghĩ càng tức, “Mẹ! Tiểu Tuyền cũng là người trưởng thành, nếu như cô ấy trả đũa, Phi Ngữ không thể nào bị cô ấy đánh thành như vậy!”
“Đúng đúng đúng, là cô ta cố tình không đánh trả!”
Tần Nham thất vọng thở dài, “Cô ấy không cố tình không đánh trả, cô ấy không đánh trả là bởi vì Phi Ngữ là em gái con, bởi vì cô ấy yêu con, cô ấy xem người thân của con là người thân của cô ấy, cho nên mới không đánh trả!”
“Tần Nham, con nghĩ cho Lưu Tuyền tốt quá rồi, cô ta không ở trước mặt con biểu hiện ra dáng vẻ đó, con đừng bị cô ta lừa rồi!”
“Lúc trưa con đã nói rồi, con có mắt, có thể tự phân biệt giữa đúng và sai!”
Tần Nham một phát hất tay đang kiềm hãm của mẹ Tần, một lần nữa bước lớn qua hướng Tần Phi Ngữ.
“Aa...mẹ, anh hai muốn đánh con, mẹ mau ngăn anh ta lại!”
Tần Phi Ngữ sợ hãi và hét lên.
“Tần Nham... đó là em gái con!”
Tần Nham xem như không nghe thấy gì!
Tần Phi Ngữ nếu thật sự xem anh ta là anh hai, thì không đối xử với vợ của anh ta làm ra những chuyện quá đáng như vậy!
“A...Anh, anh đừng qua đây! Không phải lỗi của em, ai bảo con tiện nhân này bắt nạt mẹ, em muốn trả thù cho mẹ nên mới đánh cô ta!” Tần Phi Ngữ không ngừng quay vòng quanh sofa, sợ rằng Tần Nham sẽ làm gì cô ta, ánh mắt Tần Nham lạnh lùng, trực tiếp đạp lên ghế và nhảy qua, một phát nắm lấy cổ tay Tần Phi Ngữ.
“Aaaa...buông tay, buông tay ra!”
Tần Nham kéo Tần Phi Ngữ hướng đi lên lầu!
“Anh, anh muốn làm gì, anh muốn làm gì vậy!”
“Trưởng tẩu như mẹ, hôm nay không cho em một bài học, em sẽ không hiểu đạo lý này!” Tần Nham kéo Tần Phi Ngữ lên lầu, vào thời điểm này, Lưu Tuyền cũng đúng lúc thay xong quần áo và mở cửa phòng.
Nhìn thấy Lưu Tuyền, Tần Phi Ngữ như nhìn thấy một kẻ thù, hung hăng lườm cô ấy.
Tần Nham tát mạnh vào đầu cô ấy.
“A...đau!”
Còn biết đau?!
Vậy vết thương trên người Lưu Tuyền không đau sao!
“Xin lỗi!”
“Cái gì?!” Tần Phi Ngữ trợn to mắt ra, đưa tay ra chỉ vào Lưu Tuyền, hét một cách phóng đại, “Anh muốn em xin lỗi con tiểu tiện nhân này?!”
“Bóp...” Tần Nham đã không ngần ngại, một lần nữa cho Tần Phi Ngữ một cái tát, “Em kêu chị ấy là gì?”
“Tiểu tiện nhân, tiểu tiện nhân, tiểu tiện nhân!”
“Bóp...bóp...bóp...”
Tần Nham liên tiếp ba bạt tay lên đầu Tần Phi Ngữ!
Tần Phi Ngữ bị đánh đến đau, hét lên cầu cứu, “Đừng đánh nữa, anh hai đừng đánh nữa!”
“Kêu chị ta là gì?”
“Chị dâu, em kêu chị dâu được chưa!” Đôi mắt đau khổ của Tần Phi Ngữ đỏ bừng, lườm Lưu Tuyền, hận đến cắn răng.
Tiện nhân!
Cái con tiện nhân này hôm nay hại cô ta bị đánh, cô nhất định không để cô ấy sống tốt!
“Xin lỗi!”
Tần Phi Ngữ nghiến chặt môi, để cho cô ta cúi đầu với Lưu Tuyền, cô ta làm không được!
Lưu Tuyền nhìn thấy tình hình cũng vội vã nói, “Tần Nham, kệ đi... Phi Ngữ tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, anh từ từ dạy...” cô ta chưa nói hết câu thì dưới ánh mắt sắc bén của Tần Nham biến mất giọng nói.
Tần Nham giơ tay lên, động tác vẫn muốn đánh.
“Bị đánh hay là xin lỗi!”
“Em xin lỗi, em xin lỗi vẫn không được sao!” Tần Phi Ngữ vội vã che đầu, oán hận lườm Lưu Tuyền, “Chị dâu, em không nên đánh chị, em xin lỗi chị!”
Lưu Tuyền che miệng lại không nói chuyện.
“Anh, em đã xin lỗi rồi, anh mau chóng buông tay ra!”
Tần Nham như vậy mới buông tay Tần Phi Ngữ!
Tần Phi Ngữ vội vã vài bước bỏ chạy, một khuôn mặt tội lỗi trốn phía sau mẹ Tần.
“Mẹ...”
Mẹ Tần sợ rằng bà ta nói gì nữa sẽ chọc giận Tần Nham, nhanh chóng bịt miệng cô ta lại.
“Tần Nham, Phi Ngữ cũng xin lỗi rồi...”
Tần Nham nghĩ rằng Lưu Tuyền cố hết sức để tìm bạn trai cho Phi Ngữ, kết quả là bị Phi Ngữ đối xử như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy tức giận.
“Mẹ, Phi Ngữ không phải do mẹ dạy hư sao! Một đứa con gái một câu cũng không hợp là động tay đánh người, đây là giáo dục trong nhà dạy cô ta sao! Tần Phi Ngữ, bắt đầu từ hôm nay, trừ hết tiền sinh hoạt của em!”
“Không...”
“Nói không cũng vô ích! Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ đưa em vào một lớp học đào tạo, em phải tu thân dưỡng tính, nhìn xem con gái nhà người ta dạy ra như thế nào! Sau này mỗi buổi tối bắt buộc phải về trước 10 giờ, còn ra ngoài chơi bời với đàn ông thì anh đánh gãy chân em!”
Tần Phi Ngữ bị sốc!
“Anh không được đối xử với em như vậy...”
“Được hay không được thì không phải em quyết định!” Tần Nham kéo tay Lưu Tuyền, lạnh lùng nhìn Tần Phi Ngữ, “Bây giờ em chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời anh, hoặc là... một xu cũng không có và cút ra khỏi nhà! Bây giờ em tự nhìn lại chính mình trông giống con ma gì, 20 tuổi đáng lẽ là tuổi đi học, còn em! Cả ngày chỉ biết quậy phá! Lúc trước anh còn tưởng em nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bây giờ nhìn vào, anh nghĩ quá đơn giản rồi! Tính khí của em còn không mài ra, sau này có một mất mát lớn phải chịu.”
Tần Phi Ngữ cắn răng, “Nói chung là em không đi lớp đào tạo...”
“Vậy bây giờ em cút ra ngoài!”
Tần Phi Ngữ vẫn đứng yên không động đậy!
Một xu cũng không có, đi ra khỏi nhà, sau này sao mà sống?!
Tần Phi Ngữ cuối cùng cũng sợ hãi.
“Mẹ...”
Mẹ Tần đưa cho cô ấy cái nháy mắt, “Nghe lời anh con, đừng chọc giận anh con.”
Tần Phi Ngữ lặng lẽ chịu đựng, “Em biết rồi, em nghe lời anh còn chưa được sao!”
Sự giận dữ của Tần Nham đã dịu đi một chút.
Anh ta kéo Lưu Tuyền ra ngoài.
Mẹ Tiêu vội hỏi, “Các con muốn đi đâu?”
“Đi ra ngoài ăn cơm, hôm nay chúng con không về, không cần đợi chúng con!”