Bác sĩ toát mồ hôi!
Nếu thực sự là người bị bệnh nặng thì tất nhiên không được ăn thịt, nhưng bệnh của Lãnh Mạc chẳng phải chỉ là diễn thôi sao!
Muốn ăn thịt...
Này!
Nhưng đây rõ ràng là cậu Lãnh vừa cố ý dặn dò ông nhất định phải nói với cô Trương mà, làm ông khó xử quá!
Thực tế, cả tuần nay Lãnh Mạc ngày nào cũng phải ăn canh bổ máu thanh đạm, ăn nhiều tới nỗi muốn ói ra rồi, cho nên lần này cố ý dặn dò một tiếng, để cho bác sĩ nói với Trương Hân rằng tình hình sức khỏe của anh đã gần như bình phục rồi, nên không cần kiêng kị đồ ăn nữa.
Phải nói rằng, suốt cả tuần nay, miệng anh có thể vẽ ra chim đấy!
Thậm chí có thể thấy rõ là anh đã gầy đi mất mấy kilogam rồi!
Nhìn gương mặt đầy hoài nghi của Trương Hân, Lãnh Mạc vội đánh mắt với vị bác sĩ, vị bác sĩ nhanh chóng hiểu ý, sắc mặt cũng không hề thay đổi, tiếp tục nói: “Thưa phu nhân, chuyện là như vậy! Cơ thể của Lãnh tiên sinh đây khác với những người bình thường, nếu là người thường, bị thương nặng như vậy có lẽ còn không bước nổi xuống giường đâu, tình trạng của Lãnh tiên sinh đã có chuyển biến rất tốt, vết thương cũng bắt đầu lên da non rồi, cho nên đã có thể bồi bổ cơ thể, nếu không sẽ không cung cấp đủ dinh dưỡng thì cũng không tốt!”
Trương Hân vẫn có vẻ bán tín bán nghi: “Vậy sao?”
Sắc mặt vị bác sĩ lại trở nên nghiêm trọng: “Tất nhiên, phu nhân bà nên tin tưởng vào tính chuyên nghiệp trong chuyên môn của tôi!”
Thôi được...
Trương Hân cũng không muốn truy hỏi thêm về vấn đề này, ôm cún nhỏ tới bên giường, cô cúi xuống nhìn Lãnh Mạc, gương mặt anh so với tuần trước thì đúng là một trời một vực, thay băng rửa vết thương thực sự là một việc rất gây đau đớn, vậy mà còn không thấy anh thay đổi sắc mặt!
Thật là thần kì!
Trương Hân khe khẽ lẩm bẩm: “Thật không thể tin được...”
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng với thính lực của Lãnh Mạc, dĩ nhiên là nghe rõ mồn một. Anh nằm trên giường, quanh người đều là mấy thứ cứng nhắc, nhếch mép cười không nói gì.
“Thay băng mà anh không thấy đau à?”
Lãnh Mạc do dự một lúc, Trương Hân đang nghi ngờ, giờ mà anh nói anh đau thì cảm giác giả tạo quá, nói không đau thì sợ cô càng nghi ngờ thêm, vậy nên sau khi do dự thì đành nói: “Có đau một chút.”
“Ờ!” Trương Hân quay đi, khi ánh mắt cô dừng lại ở đống băng gạc dính máu vương vãi trên sàn, cô ngây người!
Ôi!
Mớ băng gạc còn vương vãi khắp nơi, vậy mà cô còn vừa nghi ngờ vết thương của Lãnh Mạc là giả!
Trương Hân khẽ vỗ nhẹ vào đầu, cô thực sự không hiểu nổi mình đang nghĩ vớ vẩn gì nữa! Việc Lãnh Mạc bị thương là do Tố Tố nói với cô, Tố Tố thì không thể lừa cô được! Huống hồ gì Lãnh Mạc còn không biết chính Tố Tố giấu cô đi, cho nên... nghĩ lung tung quá rồi!
Chắc chắn là cô nghĩ lung tung quá rồi
Vị bác sĩ dặn dò thêm vài câu: “Mấy ngày tới có thể tắm sơ... ý tôi là thường thì khi vết thương chưa lành sẽ không được tắm, nhưng có thể dùng khăn lau qua người, như vậy cơ thể bệnh nhân sẽ dễ chịu hơn!”
“Ồ!” Trương Hân khẽ gật đầu, “Tối biết rồi, còn cần chú ý gì nữa không!”
“Thuốc thì vẫn tiếp tục uống, tuần sau tôi sẽ lại tới xem tình hình.”
“Ờ ờ ờ, vâng!”
Trương Hân tiễn vị bác sĩ về, rồi lại ôm cún con đi lên lầu, hít một hơi sâu, cô sực nhớ lại một việc: “Vừa rồi bác sĩ nói có khử trùng trong phòng, sao em không ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhỉ?”
Toàn thân Lãnh Mạc như cứng đờ!
Cái vụ này anh nên trả lời thế nào đây!
Hồi nãy đúng là bác sĩ không hề dùng thuốc khử trùng...
Anh nhắm mắt lại, cố nặn câu nói dối ‘yếu ớt’: “Xịt rồi đó, mà cửa sổ mở toang như vậy, hôm nay gió lớn, vừa lúc em xuống lầu là bay hết mùi rồi còn gì... úi...” Lãnh Mạc nói xong xoay người rồi bất ngờ rên khẽ một tiếng.
Trương Hân lập tức chẳng buồn nghi ngờ gì nữa, thả cún con xuống rồi vội chạy lại bên giường: “Anh sao rồi sao rồi?”
“Xoay người không cẩn thận cọ vào vết thương thôi... không sao đâu.”
“Anh còn không tự biết phải cẩn thận sao!”
“Không sao không sao, đừng lo mà!” Lãnh Mạc coi như nhập nhằng qua được cửa này rồi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm!
Này!
Cô Trương Hân này, giờ không còn là cô gái nhỏ của mười một năm về trước nữa, bây giờ cô trở nên thông minh hơn nhiều, cũng không dễ bị lừa như trước đây nữa rồi!
Xem ra, sau này vẫn phải thật cẩn thận!
...
Trong bữa cơm trưa ngày hôm đó!
Lãnh Mạc vô cùng cảm động, bởi vì cuối cùng anh cũng được ăn những đồ ăn mà anh yêu thích! Mặc dù Trương Hân đặc biệt dặn nhà bếp không được cho ớt vào món ăn, nhưng đầu bếp của nhà anh là cực đỉnh đầu bếp mà, dù không cần dùng ớt, thì tất cả những món ăn vẫn ngon tuyệt vời.
Vì phải ăn canh thanh đạm cả tuần, nên khi vào bữa, Lãnh Mạc ăn như hổ đói!
“Ấy, anh ăn từ từ thôi, làm như em ngược đãi anh vậy.” Trương Hân đút thìa cơm cho anh, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: “... Em cứ cảm thấy có gì đó không ổn, Lãnh Mạc, anh cứ ăn ít thịt thì sẽ tốt hơn đó, hay là lát em đi hỏi lại bác sĩ vậy, sao em cứ cảm thấy vị bác sĩ gia đình đó của anh không đáng tin lắm nha!”
Miếng cơm bỗng như mắc ở họng của Lãnh Mạc, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài.
“Trương Hân, bác sĩ tư nhân mà anh mời tới tuyệt đối là bác sĩ giỏi cả y thuật và y đức, đã thăm khám cho anh bao năm nay rồi, chắc chắn là không có vấn đề gì hết, em đừng quá lo lắng như vậy! Huống hồ gì... bác sĩ khác không thể nắm được tình trạng sức khỏe của anh đâu, dù em có hỏi thì cũng chẳng thể ra được việc gì”
Nghe cũng có lý!
Trương Hân thở dài bỏ cuộc.
Bởi vì câu hỏi đầy hoài nghi của Trương Hân, mà khẩu vị bữa trưa đó của Lãnh Mạc bay mất một nửa rồi, cả buổi chẳng ăn được bao nhiêu nữa!
Cho tới buổi tối, niềm vui mà Lãnh Mạc mong mỏi bấy lâu cuối cùng cũng tới!
Trương Hân pha một chậu nước nóng, mang tới đặt trên sàn, rồi cô đỡ Lãnh Mạc ngồi dậy.
Lau người cho anh...
Trương Hân chưa từng làm việc này trong đời!
Cô nuốt nước miếng khi nhìn Lãnh Mạc cởi áo, trên lồng ngực với nước da màu nâu đồng của anh quấn dải gạc trắng, nhưng chẳng hề làm mất đi một chút xíu nào vẻ đẹp nam tính của anh, bờ ngực săn chắc và lực lưỡng, cơ bắp chắc nịch, nhưng không hề quá lố! Cơ bụng tám múi hiện lên rõ ràng trên bụng dưới của anh, nhìn xuống dưới nữa, có thể mơ hồ nhìn thấy qua lớp quần nhỏ là đường vành hông!
Má Trương Hân đỏ ửng, lan tới tận mang tai.
Quay đầu lại, cô nhìn thấy cún con ngồi dưới đất, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Lãnh Mạc!
Này!
Trương Hân thiếu chút nữa thì chảy cả máu mũi!
Không hiểu tại sao, cứ mỗi lần thấy con cún dương mắt nhìn Lãnh Mạc, cô đều cảm thấy không thoải mái!
Khá là không thoải mái!
“Tiểu Lãnh Mạc!” Cô gọi to.
Cún con ngoắc đầu nhìn cô một cái, rồi lại ngúng ngoẳng quay qua nhìn Lãnh Mạc.
Này!
Đồ con chó háo sắc!
Chằm chằm nhìn người đàn ông của cô một cách rất là chăm chú cơ chứ!
“Tiểu Lãnh Mạc, mày ra đây!”
Con cún dường như nghe ra được Trương Hân muốn đuổi mình đi, liền quay đầu lại nhe răng trợn mắt với cô rồi sủa ầm ỹ!
“Còn dám cắn tao cơ, hôm nay không dạy dỗ mày, mày lại không biết ai mới là nữ chủ nhân ở đây đâu!”
Trương Hân mở toang cánh cửa, ném thẳng con chó ra ngoài!
Đóng cửa lại, cô vẫn còn nghe thấy tiếng những móng vuốt của nó vừa cào vào cánh cửa, vừa không cam tâm sủa thật to.
Trương Hân phủi phủi tay, cười đắc ý!
Hứ!
Được lắm! Dám đấu với cô ấy!