“Lãnh Mạc, anh tỉnh rồi!”
Trương Hân không quan tâm đến Vương Bưu, lập tức quay lưng vươn lên giường, “Anh sao rồi, trên người có chỗ nào khó chịu không, có chỗ nào đau không?”
Lãnh Mạc “mơ mơ hồ hồ” mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch như giấy, nhìn cực kỳ suy yếu, nhìn thấy Trương Hân, anh ngây người, “Trương Hân... em... khục khục... không sao?”
Lòng Trương Hân càng khó chịu!
Cô nghĩ nhiều về thái độ của Lãnh Mạc khi tỉnh dậy, nghĩ đến anh sẽ chửi cô, trách cô.
Nhưng không ngờ tới, câu đầu tiên anh nói khi tỉnh dậy lại là quan tâm cô!
Mắt của Trương Hân nóng lên, nắm chặt tay của Lãnh Mạc, liều mạng lắc đầu, “Không sao, em không sao! Lãnh Mạc, anh nhìn đi em rất tốt, không bị thương, cũng không bị người ta bắt, em... hơn 1 tháng nay là em tìm nơi để trốn thôi... sao anh ngốc thế, người ta nói bắt được em, thì anh tin sao? Anh là đồ ngốc đồ đại ngốc, lời nói dối không đáng tin như vậy mà anh cũng tin! Nếu người ta thật sự bắt em đi, thì sớm đã tìm anh rồi, sao phải đợi đến 1 tháng sau mới nói...”
Lãnh Mạc nằm trên giường, dường như suy nhược đến không nói được lời nào, chỉ nắm lại tay của cô, “Không sao... tốt rồi...”
Cuối cùng Trương Hân cũng không nhịn nổi, nằm sấp trên chăn, thấp giọng khóc nức nở.
Lãnh Mạc lập tức liếc nhìn Vương Bưu, miệng Vương Bưu co giật, lùi vài bước, nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng.
Ánh mắt Lãnh Mạc phức tạp nhìn Trương Hân!
Đáng chết!
Có phải anh diễn hơi quá, có chút khác thường!
“Trương Hân?”
“Ừ!”
Lãnh Mạc ho nhẹ 1 tiếng, ngữ khí không suy nhược như lúc nãy, “Thực ra... anh bị thương không nặng lắm đâu!”
“Oa...”
Trương Hân khóc càng dữ dội hơn.
Miệng Lãnh Mạc co giật, đây là sao!
Trương Hân ngẩng đầu, nắm chặt tay Lãnh Mạc, khóc lớn nói, “Anh đừng lừa em! Lúc nãy bác sĩ cũng nói rồi, nếu không chữa trị kịp thời, mạng nhỏ của anh cũng không còn, vậy mà anh còn dám nói với em là bị thương không nặng sao! Anh tưởng nói như vậy thì em không lo lắng nữa! Anh tên đáng ghét này, bây giờ còn muốn giấu em...”
Lãnh Mạc, “...”
Tự tạo nghiệt không thể nói!
Lời bác sĩ nói, cũng là anh căn dặn nhiều lần kêu nói như vậy!
Đã lỡ rồi thì giả bộ đến cùng vậy!
Mặt Lãnh Mạc lộ vẻ đau khổ, “Trương Hân...”
“Sao vậy sao vậy, có phải trên người có chỗ nào đau không?”
“Đau!” Lãnh Mạc nắm chặt tay Trương Hân, không quan tâm đến sự phản kháng của cô, để tay cô lên vị trí của trái tim.
“Anh anh anh nhanh thả tay ra, trên ngực anh bị thương.”
“Không, không buông tay! Lần này có đánh chết anh cũng không buông tay!” Lãnh Mạc nắm chặt tay của Trương Hân, không để cô chạy thoát, Trương Hân sợ đụng đến vết thương của Lãnh Mạc, toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích, Lãnh Mạc thấy vậy, trong mắt nhanh chóng hiện lên ý cười, rất nhanh, ý cười được che giấu, anh lại làm ra bộ mặt đau khổ, “Trương Hân, anh đau ở đây! Tim đau! Em vậy mà có thể nhẫn tâm như vậy, đi 1 lần hơn 1 tháng, em có biết không, hơn 1 tháng nay anh sống ra sao không... em có biết ngày nào anh cũng nhớ em, ngày nào cũng tìm em...”
Trương Hân khịt mũi, cảm thấy có lỗi.
“Mỗi ngày anh nhớ em đến nỗi ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, em có biết không, lúc em mới mất tích anh rất giận, anh nghĩ nếu anh bắt được em, nhất định sẽ nhốt em trong phòng, đánh gãy chân em, khiến em sau này không thể đi đâu cả!”
Toàn thân Trương Hân run rẩy kịch liệt!
“Đừng sợ... bây giờ anh không còn suy nghĩ này nữa... thời gian nửa tháng trước lúc em mất tích, anh nghĩ, chỉ cần em chịu quay lại, thì anh không tính toán với em nữa, nhưng em cũng không quay lại, Trương Hân, anh tham gia đấu giá, em không thấy sao!”
Cô thấy rồi...
Cũng tức đến muốn chết!
Ai bảo anh lúc đó còn không thật thà, kế bên còn mang theo phụ nữ!
“Trương Hân... hơn 1 tháng kể từ em mất tích, anh ngày nào cũng nhớ em, lúc Tô gia nói em ở trong tay họ, em có biết anh sợ cỡ nào không, anh sợ em thật sự rơi vào tay họ, Bạch Linh là người tàn ác, chuyện gì cô ta cũng có thể làm, cho nên dù cho lời họ nói có là gạt anh đi nữa, anh vẫn phải đi! Bởi vì anh không dám cược... nếu em thật sự ở trong tay họ, mà anh không đi thì cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho mình được.”
Hai mắt Trương Hân đỏ lên, nước mắt lấp lánh.
Thì ra... anh ôm suy nghĩ này đi...
Trương Hân bịt miệng, trên mặt đầy vết tích của nước mắt.
“Đừng khóc... anh sẽ đau lòng!” Lãnh Mạc đưa tay, dịu dàng lau nước mắt giúp cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, “Tỉnh dậy từ hôn mê, người đầu tiên thấy là em... thật tốt! Nếu không phải vết thương trên cơ thể nhắc nhở anh, thì anh cũng tưởng là mơ.”
Trương Hân chưa từng thấy Lãnh Mạc phong tình lãng mạn như vậy, nước mắt từng dòng chảy không ngừng.
Vì vừa cảm động vừa lo lắng nên Trương Hân hoàn toàn không chú ý... “Người bệnh” Lãnh Mạc đang bị bệnh nặng nằm trên giường, tại sao nói chuyện ngày càng mạch lạc, bị thương nặng như vậy, mà có thể nói 1 hơi dài không ngừng, ngữ khí không chút ngập ngừng, càng không nhìn thấy chút suy yếu nào.
Lãnh Mạc tiếp tục nói, “Trương Hân, anh thật sự biết mình sai rồi, hơn 1 tháng em mất tích, mỗi ngày anh đều muốn điên lên! Anh thật sự đã hiểu rất rõ, anh không thể mất em, bên cạnh cũng không thể không có em! Còn về những người phụ nữ khác... có cũng được không cũng không sao.”
Lòng Trương Hân trầm xuống, không lẽ Lãnh Mạc muốn nói những người phụ nữ đó chỉ là công cụ để phát tiết, kêu cô đừng quan tâm!
Và ai ngờ tiếp theo Lãnh Mạc nói, “Hơn 1 tháng em mất tích, anh không động đậy đến cô gái nào cả!”
Trương Hân lập tức ngẩng đầu, không thể tin được nhìn anh.
Lãnh Mạc cười khổ, “Là thật đó! Thật sự không động 1 ai! Bởi vì anh đã ý thức được, những người phụ nữ kia có cũng được không cũng được, mà em là người phụ nữ duy nhất của lòng anh. Vậy tại sao lại để những thứ có hay không cũng được kia làm tổn thương người con gái mà anh yêu nhất! Cho nên... anh đã quyết tâm cai không động đến những người phụ nữ đó nữa! Thật đó! Bây giờ anh đã thông báo với tất cả mọi người, không được tặng phụ nữ cho anh nữa, bên cạnh anh, ngoài em và người hầu nữ, đến con muỗi cái cũng không được xuất hiện!”
Trương Hân không dám tin.
Bởi vì 3 năm trước, Lãnh Mạc cùng bảo đảm y như vậy với cô, nhưng chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, anh lại quay lại trạng thái cũ!
Lần này...
Cô thật sự không dám tin anh!
Trương Hân nhìn xuống, trầm mặc không nói.
“Trương Hân, anh nói thật đó, anh biết nhất thời em không thể tin, 3 năm trước là anh không đúng, anh lừa gạt em, anh thề, sau này sẽ không có loại chuyện này nữa! Bây giờ em không tin anh cũng không sao, trong khoảng thời gian sau này, anh sẽ dùng hành động thực tế, để em thấy được sự thành tâm của anh!”