Mười phút sau
Tô Tố bước ra từ trong phòng Trương Hân, cô từ hành lang lầu hai lò đầu ra, lạnh giọng nói với Lãnh Mạc, “bưng cơm lên đây, Trương Hân muốn ăn đồ”
Lãnh Mạc đang ở dưới lầu nói chuyện với Tiêu Lăng, đột nhiên nghe thấy giọng của Tô Tố, đợi phản ứng lại Tô Tố đã nói gì, anh liền bật dậy từ trên sô-pha, tất cả người hầu trong phòng khách đều ngơ ra, Lãnh Mạc hằng giọng nói, “còn ngơ ra ở đó làm gì, nhanh chóng vào phòng bếp bưng cơm lên”
“Vâng vâng vâng” người hầu nữ nhanh chóng chạy bước nhỏ vào phòng bếp.
Lãnh Mạc vui vẻ không thôi
Tìm Tô Tố và Tiểu Hy đến hiệu quả như vậy?
Nếu biết như vậy, anh sớm đã đến nhà Tiêu Lăng mang người đến đây rồi
Tuy vui vẻ nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút không thoải mái
Ít ra anh vừa nói vừa khuyên hơn mấy ngày mà vẫn không có tác dụng, sao Tô Tố và Tiểu Hy1chỉ đến một hồi liền khuyên được chẳng lẽ trong lòng Trương Hân, anh lại không quan trọng bằng hai người bạn của cô?
Lãnh Mạc cắn răng
Đáng chết, bây giờ cô chịu ăn là chuyện tốt, còn về vấn đề địa vị... sau này anh sẽ từ từ tranh thủ lại
Lãnh Mạc sải bước đi lên lầu, Tiêu Lăng thấy vậy liền đi theo.
Lãnh Mạc đẩy cửa ra, rèm cửa sổ trong phòng đã được kéo lên, căn phòng vốn tối om bỗng chốc sáng sủa lên, Trương Hân rút cây kim dinh dưỡng ra, không còn nằm trên giường nữa, Tô Tố và An Tiểu Hy mỗi người dìu lấy một cánh tay của cô, đang di chuyển về hướng sô-pha trong phòng.
Trương Hân mấy ngày không ăn cơm, toàn thân không một chút sức lực, mỗi một bước đi đều rất bay bổng, dường như một luồng gió cũng có thể thổi ngã, đồ ngủ vốn vừa vặn mặc trên người trông có vẻ rất trống rỗng, trông rất đáng thương. Trọng lượng cả1người cô đều dựa vào người Tô Tố và An Tiểu Hy, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan.
Thấy vậy, Lãnh Mạc liền xông qua, anh chủ động nói, “để anh để anh”
Trương Hân lạnh lùng nhìn anh một cái, “không cần anh”
Lãnh Mạc cau mày lại, đang có xu thế nổi giận, nhưng nghĩ đến Trương Hân khó khăn lắm mới chịu ăn, lỡ anh nổi giận với cô, cô lại trởthành trạng thái lúc trước thì sao?
Nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng anh liền tan thành mây khói.
Chỉ cần cô ấy khỏe mạnh, dữ với anh một chút cũng không sao
Tô Tố và Tiểu Hy dìu Tô Tố qua sô-pha ngồi, Trương Hân không còn sức lực, vốn dĩ ngồi không vững, Tiểu Hy liền lấy cái gối ôm lớn trên giường qua để sau lưng cô, “cậu dựa lên đi.”
Trương Hân nở nụ cười với Tiểu Hy, “cám ơn.”
“Cám ơn cái gì, cậu khỏe mạnh là được rồi.”
Đang nói chuyện, người hầu đã bưng5cơm lên, thức ăn vẫn được hâm nóng trong phòng bếp, cho nên tốc độ rất nhanh, Trương Hân nhìn một cái, toàn là món cô thích ăn, còn có mội nồi canh gà, canh gà là dùng nồi đất hầm, vừa mở nắp ra liền tỏa ra một mùi thơm nồng nặc.
Tô Tố múc một chén canh gà cho cô, “cậu đã mấy ngày không ăn rồi, bao tử nhất định đã thu nhỏ lại, bây giờ không thể ăn mặn, uống miếng canh trước đi.”
Lãnh Mạc nghe lời Tô Tố nói, nhìn mấy món ăn để trên bàn trà.
Không sai tất cả đều là món ăn thường ngày Trương Hân thích ăn, nhưng quả thật đều là những món ăn tanh mặn, anh lập tức dặn dò người hầu nữ, “bảo phòng bếp làm vài món ăn thanh đạm lên đây.”
“Vâng”
Người hầu nữ lập tức lui xuống.
Tô Tố coi như trong phòng này không có người tên Lãnh Mạc, đương nhiên sẽ không nể mặt anh ta, Trương Hân cũng không2đếm xỉa đến anh, chỉ có Tiểu Hy, từ khi Lãnh Mạc vào phòng đã liếc anh, hận không thể dùng ánh mắt để giết chết anh.
Cả trái tim của Lãnh Mạc đều đặt lên người Trương Hân, vốn dĩ không thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tiểu Hy.
Trương Hân quá yếu ớt, cả chén cũng không bưng lên được.
“Anh đút em” Lãnh Mạc lại gần muốn lấy cái chén trong tay Tô Tố.
Tô Tố thoáng cái tránh khỏi hành động của anh, cô lạnh giọng nói, “anh có thể đừng gây thêm phiền không? Trương Hân bây giờ nhìn thấy anh còn có thể nuốt trôi sao?”
Trong nháy mắt sắc mặt Lãnh Mạc liền lạnh lên.
Nhiệt độ trong phòng thoắt cái giảm xuống mấy độ.
Trước kia Tô Tố nhìn quen mặt lạnh của Tiêu Lăng, nên vẻ mặt của Lãnh Mạc vốn dĩ không dọa được cô
Anh ta giày vò Trương Hân như vậy, còn trông mong cô sẽ nể mặt anh ta?
Nằm mơ
Tô Tố bưng tô lên, đút từng9muỗng từng muỗng canh gà vào miệng Trương Hân, động tác cô rất chậm, đôi mắt luôn chú ý đến biểu cảm Trương Hân, nhìn thấy cô không khỏe liền dừng động tác lại.
“Có phải bao tử khó chịu không?”
Trương Hân khó khăn nuốt canh gà vào, gật đầu.
“Cậu mấy ngày không ăn rồi, lúc này ăn đồ uống nước nhất định sẽ cảm thấy buồn nôn.” Tô Tố nhìn cô, “chúng ta cố gắng khắc phục một chút, nhịn một chút thôi được không?”
Trương Hân thuận theo gật đầu.
Lửa giận trong lòng Lãnh Mạc càng lớn hơn.
Sao đối với Tô Tố lại nghe lời như vậy, đối với anh thì nổi gai đầy người lên
Trán anh hiện đầy gân xanh
Tiêu Lăng sợ anh ta nổi giận lên sẽ gây bất lợi cho Tô Tố, nên luôn đứng sát bên cạnh anh, nửa bước cũng không rời khỏi, nhưng mà hiển nhiên Tiêu Lăng đã nghĩ nhiều rồi, tuy tính tình Lãnh Mạc không tốt, nhưng anh ta cũng cảm thấy1Tô Tố khuyên Trương Hân ăn cơm là chuyện tốt, lúc này tuy trong lòng anh có chút bất mãn, nhưng trên cơ bản vẫn rất cảm kích Tô Tố, với tình hình này đương nhiên không thể làm gì với Tô Tố
Tô Tố đút Trương Hân uống nửa chén canh gà, Trương Hân thật sự không nhịn được cơn buồn nôn nữa, toàn bộ nôn ra hết.
Nước canh thanh đạm nôn lên người Tô Tố, nhưng lông mày Tô Tố cũng không nhíu lại một cái
Tô Tố lấy nước lọc cho Trương Hân xúc miệng, đưa tay vỗ vỗ lưng của cô, cảm giác được xương lồi lên ở sau lưng cô, cô đau lòng không thôi, “khỏe hơn chút nào chưa?”
“Xin lỗi cậu...”
“Không sao” Tô Tố tiện tay cởi áo khoác ngoài ra, quăng vào trong góc, liền bảo Lãnh Mạc làm một nồi canh nữa, lại múc thêm một chén, cô nhìn vào đôi mắt của Trương Hân, “có thể kiên trì không, uống thêm một chút?”
“Được”
Trương Hân uống xong canh lại nôn thêm một lần nữa, bao tử cô đã chịu tổn thương, mấy ngày không ăn đồ, những đồ trong bao tử đều tiêu hóa cả rồi, bao tử đang thu nhỏ lại, đột nhiên tiếp xúc với thức ăn nhất thời không thể tiếp thu được
Cô nôn một lần, mắt của Lãnh Mạc lại nhảy thêm một lần.
Anh cũng không biết tình trạng của Trương Hân lại nghiêm trọng đến vậy, anh không dám tưởng tượng nếu kéo dài thêm hai ngày nữa, cô sẽ biến thành bộ dạng gì.
Cuối cùng, vào lần thứ ba, Trương Hân chỉ uống nửa chén nhỏ canh gà.
Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn cô.
Trương Hân lắc lắc đầu, yếu ớt nói rằng, “không có, cảm giác muốn nôn nữa...”
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm
Tô Tô lại đút cô uống thêm hai ngụm, Trương Hân thật sự không uống nổi nữa, lắc đầu với cô, Tô Tố mới bỏ chén và muỗng xuống.
“Uống xong canh chắc chắn rất nhanh sẽ đói...” Tô Tố quay đầu qua nói với Lãnh Mạc, “anh kêu người chuẩn bị vài món ăn thanh đạm và dễ tiêu hóa, đợi lát Trương Hân đói rồi cho cô ấy ăn một chút, đừng ăn quá nhiều, bao tử cô ấy bây giờ không chịu được.”
Lãnh Mạc nhìn Trương Hân, mặt sầm lại gật đầu.
“Trương Hân, bây giờ cậu có muốn đi nghỉ ngơi không?”
Trương Hân lắc đầu
Mấy ngày nay cô luôn nằm trên giường, nằm suốt khiến cô không biết giờ giấc nữa.
“Tớ muốn xuống lầu sưởi nắng...” Đột nhiên nhớ tới Lãnh Mạc không cho cô bước ra khỏi phòng, ánh mắt của Trương Hân lại trở nên ảm đạm.
Tô Tố liền nhìn sang Lãnh Mạc, trong lời nói mang theo sự trách móc, “Trương Hân đã như vậy rồi, anh còn muốn giam cầm cậu ấy à?”
Lãnh Mạc cắn răng không trả lời.
Tô Tố lui xuống một bước, “xuống lầu sưởi nắng cũng không được?”