Trương Hiển Dương.
Nghe thấy cái tên này Mạc lão đầu ngây người, ông đổi tên đổi họ đã được năm mươi mấy năm rồi, những năm gần đây có người gọi ông là Mạc lão, có người gọi ông là Mạc tiên sinh, còn có người gọi ông là Mạc tổng... nhưng đã năm mươi mấy năm rồi chưa nghe thấy cái tên Trương Hiển Dương này.
Đây là tên gốc của ông, từ lúc khai sinh đến năm 28 tuổi có dùng qua cái tên này.
Nhưng khoảnh khắc này nghe thấy, không ngờ lại cảm thấy lạ lẫm vô cùng.
Người đàn ông trông thấy lại cười khinh một tiếng, “Coi bộ đã rất nhiều năm không có ai gọi qua cái tên này của ông, đúng thật là làm rể của Mạc gia rồi ngay cả cái tên và cái họ của mình cũng quên được hoặc có thể ông ngay cả mẹ tôi cũng quên luôn, vậy để tôi nhắc cho ông nhớ một lần, mẹ tôi là người yêu thanh mai trúc mã của ông, là vị hôn thê trước lúc ông nhập ngũ, cũng là người phụ nữ đợi chờ ông trở về nhà sau khi ông xuất ngũ, nhưng ông... ha ha, ông nhập ngũ 3 năm bặt âm vô tín, đợi đến lúc về nhà thì ông đã cùng con gái nhà giàu kết hôn rồi. Sau khi kết hôn trở về nhà nhưng lại không nói cho mẹ tôi nghe ông đã có vợ, ông gạt mẹ, gạt mẹ chỗ nhập ngũ của ông không thể viết thư được, người mẹ ngây thơ của tôi tin tưởng ông, còn ông thì sao...”
“Đủ rồi, ông im đi!”
Người đàn ông cười lạnh lùng một tiếng, “Sao thế? Nghe không nổi nữa à? Tôi vẫn chưa nói xong. Thời hạn nhập ngũ ba năm của ông đã xong, lại đi nhập ngũ thêm năm năm, rõ ràng là đã kết hôn nhưng vẫn ở dưới quê tổ chức đám cưới với mẹ tôi, để mẹ tôi lại cứ tiếp tục đợi ông, ông dùng thời gian nghỉ phép để ở quê nhà một tháng, cũng đã cùng sống chung với mẹ tôi một tháng, sau đó mẹ tôi có thai sinh ra tôi. Một tháng sau ông rời khỏi quê hương, lại một lần đi bộ đội, mẹ tôi vừa mang thai vừa chăm sóc cho ba mẹ tuổi già của ông ở quê nhà. Lúc mẹ mệt đến mấy khổ đến đâu cũng chưa từng khóc qua, cứ như thế cho đến năm bốn tuổi.”
Người đàn ông trông thấy vẻ mặt thất thần của Mạc lão đầu hoàn toàn không thương cảm, “Năm đó mẹ tôi qua rất là vui, tại vì chưa tới một năm ông đã có thể xuất ngũ trở về, mẹ mỗi ngày trông chờ mỏi mòn đợi chờ ông quay về, kết quả là không đợi được ông, trái lại đợi được một người phụ nữ, năm đó trông thôn có một người phụ nữ rất xinh đẹp đến đây, tôi nhớ rất rõ ràng, bà ta có cả một tài xế riêng, lái một chiếc xe vượt địa hình đến khu vực miền núi của chúng tôi, những người trong thôn đều vây quanh bà ta, người phụ nữ này nói ông và bà ta đã lấy giấy chứng nhận kết hôn, là người vợ hợp pháp của ông, bà ta đến tìm mẹ tôi, nói cho mẹ tôi biết để tránh xa ông ra, còn nói là từ đây về sau ông sẽ không bao giờ về cái nơi nhỏ xíu này nữa!”
“Đừng nói nữa!”
“Tôi vẫn chưa nói xong.” Người đàn ông lại cười nhẹ một tiếng, “Mẹ tôi đối với ông nội bà nội rất là hiếu thảo kính trọng, ông bà nội sau khi nghe được tin tức này lập tức ngay tại chỗ nói với mẹ tôi bảo đảm chỉ thừa nhận mẹ là đứa con dâu duy nhất, đồng thời đoạn tuyệt mọi quan hệ với ông. Ngày đó người phụ nữ họ Mạc sau khi rời khỏi, tôi lần đầu tiên thấy mẹ khóc, ông không còn quay về nữa kể từ ngày đó, lúc ông bà nội qua đời, mẹ tôi nhờ người gửi thư cho ông, ông cũng không trở về để tiễn đưa ông bà nội chặng cuối cùng!”
Sắc mặt của Mạc lão đầu lúc xanh lúc đỏ.
Những chuyện quá khứ này ông chưa từng kể qua cho bất kì ai nghe, tại vì cảm thấy quá mất mặt. Ông đích thực rất có lỗi với cha mẹ, rất có lỗi với vị hôn thê thanh mai trúc mã, cũng rất có lỗi đối với đứa con trước mặt này, nhưng những thứ này so với vinh hoa phú quý của ông mà nói thì chẳng là gì.
Cho nên ông đều vứt bỏ hết, không cần nữa.
Ông tưởng rằng cả đời này sẽ không có ai lôi chuyện này ra nữa, thấm thoát thì cũng đã chuyện của năm mươi mấy năm rồi, từ đó đến giờ đều bình an vô sự. Nhưng ai biết được, hôm nay trong dịp này, con người trước mặt này lại đem những quá khứ của ông xé ra trơn trụi, để lộ ra một quá khứ không mấy hay ho của ông.
Những vị khách có mặt tai đây đều đã nghe được câu chuyện hoàn chỉnh, nhìn vào ánh mắt Mạc lão đầu tức thời cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Những người bên bàn Tô Tố nghe được câu chuyện này, ngoài Tiêu Lăng ra, những người còn lại đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tô Tố nghe xong càng cảm thấy căm ghét hận thù Mạc lão đầu, cái tên lão đầu này còn có cả quá khứ như thế, đúng thật giống với cái tên cặn bã Tô Đại Khuê bỏ vợ bỏ con, ngay cả ba mẹ tuổi già cũng không lo, loại người như thế nói là cặn bã vẫn còn nhẹ, đúng thật đến con chó cũng không bằng.
Tô Tố rót một ly nước, để dập đi cơn giận dữ như lửa trong lồng ngực xuống, cô lau miệng nhìn sang Tiêu Lăng, “Người đàn ông này là kế hoạch B của anh à?”
Tiêu Lăng gật đầu, “Không sai!”
Trên sự thật, anh đã tìm được người đàn ông này được một khoảng thời gian dài rồi, người đàn ông này là con trai ruột của Mạc lão đầu, so với Mạc Đào còn lớn hơn 4 tuổi, trước 4 tuổi ông ta họ Trương, gọi là Trương Tư sau đó đổi họ theo mẹ là họ Lý, gọi là Lý Ngân, Ngân ở đây có nghĩa là vết tích, cũng là vết thương tích. Rất hiển nhiên, Mạc lão đầu đã kẻ một vết thương tích vào lòng của mẹ ông ta.
Ông nội trước đó đã nhắc nhở anh muốn đối phó với Mạc gia thì phải bắt đầu điều tra tiểu sử của Mạc lão đầu, lúc đó anh đã rất để tâm, sau khi điều tra được quá khứ của Mạc lão đầu anh không thể không có cảm thán sự độc ác của người đàn ông này.
Ba mẹ.
Người yêu thanh mai trúc mã.
Bao gồm cả đứa con tuổi nhỏ.
Trong mắt người đời coi trọng nhất là tình thân tình yêu, nhưng trong mắt Mạc lão đầu không ngờ cái gì cũng không phải, nếu như chỉ là tham lam tài phú thì anh vẫn có thể lý giải, nhưng ngay cả cha mẹ qua đời cũng không đi gặp lần cuối, con người này đã không còn nhân tính nữa và đồng thời, anh cũng rất khâm phục từ tận đáy lòng người mẹ của Lý Ngân, Lý Mai đã từng trải với Mạc lão đầu sau đó cũng không còn đi lấy chồng nữa, một người gánh vác trọng trách gia đình, nuôi một đứa con và hai ông bà già cùng nhau sinh sống, bà ấy là một phụ nữ vô cùng kiên cường, điều kiện khó khăn cũng cố gắng đóng tiền cho Lý Ngân lên đại học, hơn nữa còn dạy dỗ Lý Ngân rất tốt.
Lý Ngân cũng không phụ lòng của mẹ, từ nhỏ đến lớn học tập đều đứng trong top, thậm chí còn thi đỗ trường đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh, và sau khi tốt nghiệp đại học lại tự mình khởi nghiệp, bây giờ ở Bắc Kinh đang mở công ty mậu dịch của mình, cuộc sống cũng vô cùng khá giả, anh đã kết hôn và đã có con, bây giờ con trai của ông cũng đã hai mươi mấy tuổi. sau khi ông giàu có rồi liền rước mẹ lên ở chung, phụng dưỡng bà cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
Người vợ của Lý Ngân đối với lão thái thái cũng vô cùng hiếu thảo, lão thái thái ở tuổi già cũng chưa từng gặp qua chuyện không hay nào.
Chỉ có sự tồn tại của Mạc lão đầu vẫn là cái gai trong lòng của lão thái thái, lúc Tiêu Lăng tìm được Lý Ngân, mời Lý Ngân giúp đỡ, Lý Ngân gần như là đồng ý ngay, năm mươi mấy năm trôi qua, cái gọi là người ba ruột của ông, ông cũng chưa từng gặp qua, chẳng sợ là vì những khổ cực mà mẹ ông và ông bà nội ông đã chịu đựng, ông không thể như thế đứng nhìn Mạc lão đầu tiếp tục sống một cuộc sống tự do tự tại suốt được.
Sự thật là, ông sớm đã muốn tìm Mạc lão đầu, chỉ là hồi xưa mẹ ông không cho ông tìm kiếm, bây giờ mẹ ông bệnh nặng nằm liệt giường, nút thắt duy nhất trong lòng của bà chính là sự lừa gạt của Mạc lão đầu suốt năm mươi mấy năm, cho nên vì mẹ ông, ông nhất thiết phải cần đến đây một chuyến.
Nhưng tức cười là, ông đến với cái hòn đảo nhỏ này, cùng Mạc lão đầu đi ngang qua gặp tổng cộng đã ba lần, nhưng người đàn ông này cũng không nhìn ra được ông ta với ông có nét mặt khá giống nhau, đừng nói là nhận ra được ông.
Đúng là chuyện tức cười thật.
Ông ta vì muốn hưởng vinh hoa phú quý mà để mẹ cả đời đều trải qua cực khổ, bây giờ... ông phải vì mẹ và ông bà nội, hủy đi phú quý của ông ta.
Lý Ngân siết chặt cái micro trong tay, lạnh lùng nhìn vào Mạc lão đầu, “Cho nên... nếu như ông bây giờ còn có chút lương tâm, mời ông đi với tôi để đi gặp mặt mẹ tôi lần cuối, hối lỗi trước mặt mẹ tôi những tội trạng mà ông đã gây ra!”