Đợi Ella đi xong, Phí Nam Thành mới nhẹ nhàng ôm Thẩm Tòng Tâm vào lòng, cúi xuống thì thầm vào tai cô hỏi nhỏ.
“Sao vậy? Ghen hả”
“Đâu có? Anh nghĩ em là người nhỏ mọn thế sao”
“Còn chối, vậy lúc nãy ai đứng ở cầu thang nghe lén anh nói chuyện hả”
“Em…đâu có” Thẩm Tòng Tâm ngại ngùng úp mặt vào lồng ngực anh, cô thực sự không cố ý nghe lén anh đâu, chỉ tại lúc đó cô lo lắng thái quá nên mới nghe lén một chút thôi mà.
“Bảo bối, mùi giấm chua nồng quá” Phí Nam Thành cười khẽ, cúi xuống cọ cọ trán mình lên trán cô rồi thì thào: “nhưng anh thích vợ anh như vậy…biểu hiện lúc em ghen thật là đáng yêu, thật khiến anh chỉ muốn hung hăn mà yêu thương em”
“Bại hoại” Thẩm Tòng Tâm xấu hổ đấm nhẹ lên ngực anh, lại bị anh tóm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi đưa lên môi cắn nhẹ vào từng ngón tay trên đó, ánh mắt dịu dàng nòng cháy nhìn cô như muốn tan chảy.
“Bảo bối, anh có chuyện muốn nói với em”
“Chuyện gì?”
“Em hứa với anh, nhất định không được cảm động quá mà khóc đấy nhé”
“Ừm, em hứa, anh mau nói đi” Phí Nam Thành có chút buồn cười nhìn hắn.
“Anh đã tìm thấy giác mạc phù hợp cho em rồi, và cả tuỷ cho tiểu Jack nữa, ngày mai chúng ta sẽ đi bệnh viện để kiểm tra”
Thẩm Tòng Tâm giống như không tin vào tai mình, ở yên trong lòng anh không nhúc nhích, được một lúc sau cô mới khó khăn mở miệng.
“Thành Thành…anh…nói là thật sao”
“Thật”
“Thực sự là tìm thấy giác mạc phù hợp cho em sao”
" Cả cho tuỷ cho Tiểu Jack nữa á… thật sao anh… vậy mai mình cho con đi kiểm tra trước nha…"
“Ừm, bảo bối, thấy ông xã của em giỏi chưa, còn không mau thưởng cho anh đi” Phí Nam Thành buồn cười nhìn biểu hiện ngốc nghếch của cô, vòng tay càng khẽ ôm lấy cô chặt hơn.
“Thành Thành…cảm ơn anh … hai mẹ con em cảm ơn anh…” Thẩm Tòng Tâm thực sự bị tin vui này làm cho cảm động, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống gương mặt xinh đẹp, cô không nhịn được khẽ ngẩng đầu lên hôn nhẹ lên môi hắn nói: “Thành Thành, có anh bên cạnh thật tốt, em yêu anh”
“Chỉ như vậy thôi làm sao mà đủ”
Phí Nam Thành cười hạnh phúc nhìn cô gái nhỏ trong lòng mà mình, anh cười nhếch miệng một cái, rồi khẽ cúi xuống phủ môi mình lên môi cô, trao cho cô nụ hông nóng bỏng mà sâu lắng, bàn tay càng ôm cô dán sát vào người mình hơn.
Đúng lúc này, Tiểu Jack từ trên cầu thang bước xuống, nhìn thấy một màn cha mẹ hôn nhau nồng nhiệt như vậy, gương mặt cậu bé bỗng chốc đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé khẽ giơ lên che đi một mắt nhắm, một mắt mở, rồi chỉ tay về phía hai người lớn kia hét to lên: “Ai nhaa…ai nhaa, hỏng mắt con rồi, con nói hai người thật không biết xấu hổ a, ôi! Đôi mắt xinh đẹp này nay còn đâu”
“Nhóc con…cút”
“Ai nhaa…ai nhaa, hỏng mắt con rồi, con nói hai người thật không biết xấu hổ a, ôi! Đôi mắt xinh đẹp này nay còn đâu”
“Nhóc con…cút”
Một chiếc gối liền phi ngay đến trước mặt thân thể nhỏ bé, Tiểu Jack đứng đó chỉ khẽ trừng mắt khinh bỉ người cha biếи ŧɦái của mình.
“Ba…ba nôn nóng vậy sao a, ba thật nhẫn tâm”
“Cái đồ phá đám, con đúng là tiểu phá đám”
“Vậy thì ba chính là đại sói xám, đại bại hoại”
“A…nhóc con cũng mạnh miệng ghê ha, thật có tin ba nhét con lại vài bụng mẹ không?”
Phí Nam Thành buông Thẩm Tòng Tâm ra, gương mặt xám xịt đi đến chỗ con trai.
“Tiểu tử, sợ rồi sao?”
“Xì…có quỷ mới sợ, giỏi thì ba lại đây” Tiểu Jack vuốt vuốt mũi nhỏ nhắn một cái, rồi thân hình nhỏ bé bỗng chốc bày ra tư thế võ taekwondo, hướng mắt khiêu khích nhìn cha mình.
“Nào, hôm nay chúng ta sẽ quyết đấu một trận sinh tử”
“…” im lặng, 1 phút trôi qua vẫn cứ im lặng.
Cậu bé thấy ba cứ đứng đó nhìn mình, cậu bé hất cằm, cái miệng nhỏ nhắn lại khẽ chu lên đầy vẻ thỏa mãn.
“Sao nào, ba sợ rồi sao”
Đáp lại Tiểu Jack vẫn chỉ là tiếng im lặng từ ai kia.
5 phút trôi qua…
Không khí như muốn ngưng đọng lại cho đến khi một giọng nói trầm thấp như trẻ con cất lên.