Đến buổi chiều.
Tiểu Jack sáng sớm đã được ông bà nội ra đón, đi đến nhà chính Phí gia.
Vậy nên bây giờ ở trong ngôi biệt thự xa hoa này cũng chỉ còn lại hai thân hình vì mây mưa cả buổi mà đang ôm nhau nằm ngủ ngon lành trong phòng.
Reng...reng...reng
Tiếng chuông điện thoại reo lên đánh thức ai đó, Phí Nam Thành tỉnh dậy, lấy tay với lấy chiếc điện thoại được đặt ở trên đầu giường, cánh tay rắn chắc vẫn đang ôm lấy thân thể mềm mại của vợ ở trong lòng.
"Alo"
"Gì cơ? Anh nói thật sao? Đã tìm được giác mạc phù hợp cho vợ tôi và tìm được tuỷ phù hợp cho con trai tôi rồi sao" ( Khi về nước mọi người đều đã đi kiểm tra máu nhưng lại không ai có thể phù hợp vs Tiểu Jack)
"Ừm, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra"
Đúng là song hỷ mà
Cúp máy xong, Phí Nam Thành không khỏi vui mừng càng ôm chặt lấy cô hơn, cuối cùng cũng đã tìm được giác mạc phù hợp cho cô, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy hắn, có thể nhìn thấy con của họ, nhìn thấy ánh sáng trên đời này một lần nữa.
"Vợ yêu" Phí Nam Thành không nhịn được hôn nhẹ lên trán cô, cúi xuống thì thầm vào tai cô: "bất luận là như nào, anh nhất định sẽ giúp em chữa khỏi mắt của mình, nhất định sẽ giúp em nhìn thấy ánh sáng một lần nữa...giúp Tiểu Jack khỏi bệnh.... Tin anh...Bà xã của anh"
Anh nhìn cô mệt mỏi thϊếp đi trong lòng mình, ánh mắt nhìn cô càng lúc càng dịu dàng giống như muốn tan chảy trước người phụ nữ mình yêu, đôi môi mỏng lại dán xuống hôn lên môi cô, giọng nói tà mị lại khẽ khàng cất lên: "Ngủ ngon, bà xã của anh, anh yêu em"
Gần tối, Phí Nam Thành tỉnh lại, theo thói quen, cô lấy tay sờ soạng bên cạnh lại chẳng thấy ai, Phí Nam Thành có chút hoảng hốt.
"Thành Thành"
"Thành Thành"
Cạch!
Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra, một thân thể nhỏ bé mềm mại liền chạy đến sà vào lòng cô.
"Mẹ"
"Tiểu Jack" Thẩm Tòng Tâm lấy tay đỡ lấy nhóc con trong lòng mình, khuôn mặt có chút lo lắng hỏi: "Ba con đâu rồi"
"A ba đang nói chuyện với dì xinh đẹp"
"Hả? Dì xinh đẹp?" trong lòng Thẩm Tòng Tâm càng thêm hoảng sợ, Phí Nam Thành nói chuyện với phụ nữ sao? Là ai mới được chứ?
"Mẹ...người có muốn đi gặp ba không? Để con dìu người đi xuống gặp ba nha" Tiểu Jack ngẩng đầu lên nhìn mẹ, chỉ sợ mẹ mình đổi ý không muốn cùng cậu bé đi xuống.
"Ừm...Tiểu Jack, con có biết người đang nói chuyện với ba con là ai không?"
"Dạ, con cũng không biết a, nhưng dì ấy nhìn thật xinh đẹp nha, mà ba nói chuyện với dì xinh đẹp cũng rất thân thiết nha"
Thẩm Tòng Tâm nghe vậy, trái tim bỗng chốc chùm xuống, một nỗi sợ hãi vô hình khẽ lem lỏi vào tim cô...
Chỉ khi yêu...người ta mới có cảm giác sợ hãi và mất đi như vậy...
"Tiểu Jack, con đưa mẹ đi gặp ba được không?"
"Vâng"
Tiểu Jack vui vẻ gật đầu, thật giống như như sứ giả bảo hộ của cô mà nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Tòng Tâm bước xuống giường, dìu dắt mẹ mình đi ra ngoài.
Bên dưới phòng khách.
"Nam Thành...em..."
"Em muốn nói gì?"
"Em có thai rồi!"
"Gì cơ?"
Phí Nam Thành có chút khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt mình, sau được một lúc anh mới định thần lại rồi nhẹ nhàng hỏi cô.
"Ella...vậy em có biết ba đứa bé là ai không?"
"Em..." Ella ngồi đối diện chỉ khẽ cắm cắm môi.
"Đừng nói là em không biết ba đứa bé là ai đấy nhé"
"Vâng, em thực sự không biết"
"Em..." Phí Nam Thành lấy tay ôm trán thở dài, có chút đau đầu nhìn Ella đang khóc thút thít bên cạnh.
"Thế giờ em muốn bỏ đứa bé hay giữ nó lại" nếu cô đã không nhớ ra ba đứa trẻ là ai thì anh cũng chỉ còn cách này mà thôi.