Cố Dĩ An cho rằng bị Ôn Thần ôm ngủ, cô sẽ giống như trước kia mà dẫn tới mất ngủ cả đêm do tâm lý bài xích, nhưng đêm nay, không cần bất kỳ thuốc ngủ nào, cô ngủ cực kỳ say.
Tại sao lại như vậy?
Rửa mặt xong, Ôn Thần nhìn thấy cô đang ngồi trên giường vẻ mặt dại ra, "Thân thể em không thoải mái sao?"
Cố Dĩ An lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không có."
Cô xuống giường đi vào toilet, mở vòi nước dùng nước lạnh vỗ lên mặt, nhớ lại tối qua sau khi cùng Ôn Thần trở về khách sạn, cô đã bị anh bế lên giường, anh không ngừng nói bên tai cô: "Đừng cự tuyệt tôi bảo bối, tôi chỉ muốn ôm em ngủ, chỉ ôm một lúc thôi."
Lời nói và mùi hương trong miệng của anh dường như có tác dụng thôi miên, bất tri giác cô nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ say.
Đối mặt với loại biến hóa này của mình, Cố Dĩ An quyết định đi gặp bác sĩ tâm lý của mình.
......
Trong một khoảng sân kiểu Trung Quốc ở khu Tĩnh An, trên tấm bảng treo trước cửa chỉ có một chữ "An", hoa hồng trên hàng rào trước cửa đang nở rộ, một cơn gió thổi qua, hương thơm thoang thoảng bay vào mũi; sâu trong khu trung tâm náo nhiệt, những tòa nhà xung quanh cao chót vót, khiến khoảng sân này cực kỳ độc đáo.
Người qua đường đi qua sẽ luôn dừng chân ngắm nhìn vài lần, người trẻ tuổi sẽ tới đây chụp ảnh làm kỷ niệm.
Hơn một năm sau mới quay lại đây, nhìn thấy những nam nữ trẻ tuổi đang chụp ảnh, Cố Dĩ An nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cười nói với Lâm Mặc ngồi đối diện: "Chỗ này của anh đã sắp trở thành địa điểm checkin nổi tiếng trên mạng rồi."
Lâm Mặc cười cười, trên khuôn mặt anh tuấn dễ nhìn rõ ràng có chút bất đắc dĩ, "Anh sắp chuyển đi rồi."
"Chuyển đi?" Cố Dĩ An rất kinh ngạc, "Chuyển đến đâu?"
"Anh còn đang chọn." Quá nhiều người đến đây chụp ảnh, ở chỗ này chụp một hồi, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của anh ta.
"Anh bỏ được sao?" Cố Dĩ An nhìn xung quanh, trưng bày vẫnh như mấy năm trước, không có gì thay đổi. "Không phải anh còn đang đợi người sao?"
Ánh mắt sau tròng kính trong suốt có chút không cam lòng cùng tiếc nuối, Lâm Mặc lại thoải mái cười, "Hình như anh không đợi được nữa rồi."
Sau khi trò chuyện về những chủ đề khác nhau, Lâm Mặc đưa thuốc đã chuẩn bị tốt vào tay cô, nhìn thấy khí sắc hồng nhuận của cô, trạng thái quả thật so với trước kia tốt hơn rất nhiều, "Em thì sao? Em thật sự đã quyết định rồi, sẽ không hối hận?"
"Em vẫn muốn thử." Mở túi ra, bỏ thuốc vào, "Tối qua em không uống thuốc ngủ, cũng không đốt hương an thần, vậy mà em vẫn có thể ngủ cả đêm trong vòng tay của anh ấy, mãi đến 8 giờ mới tỉnh; kết hôn với anh ấy gần hai năm, anh ấy chưa từng ép buộc em làm việc em không thích, anh ấy tôn trọng em, bảo vệ em, là một đối tác rất tốt."
Cô dùng từ đối tác để hình dung nửa kia của mình, đủ để chứng minh cô vẫn coi cuộc hôn nhân này là "hợp tác vì lợi ích".
Lâm Mặc rối rắm một lát, vẫn quyết định hỏi ra điều mà anh ta vẫn luôn muốn hỏi, "Anh vẫn luôn không rõ, lúc trước vì sao em lại lựa chọn Ôn Thần? So với anh ấy, anh cảm thấy anh mới là đối tác thích hợp nhất của em."
Làm bác sĩ tâm lý của cô 6 năm, biết toàn bộ bí mật cô che giấu sâu trong nội tâm, cũng biết chân chính vì sao cô kháng cự bài xích, "Ít nhất anh cảm thấy anh sẽ tôn trọng bảo vệ em hơn so với anh ấy."
Cố Dĩ An lắc lắc đầu, "Anh quá hiểu em, ở trước mặt anh em căn bản không giả vờ được, so với làm đối tác, chúng ta thích hợp làm bạn bè giãi bày tâm sự hơn."
Có được đáp án, tuy không phải điều mình muốn, Lâm Mặc vẫn không tiếp tục hỏi nữa; bởi vì anh ta biết rõ, người phụ nữ trước mặt này phản cảm kiêng kị nhất chính là "Dây dưa".
......
Sau khi trở lại khách sạn, Cố Dĩ An từ trong túi lấy ra thuốc mà Lâm Mặc đưa, nghĩ đến những việc cần chú ý mà anh ta nói, sau một hồi loay hoay, cô đổ ra hai viên thuốc rồi gòi lại đặt vào trong túi.
Buổi tối, chậm chạp không thấy Ôn Thần trở về, đoán chừng anh lại tới Triều Đường, cô liền xách túi lên ra ngoài.
Ôn Thần quả thật đang ở Triều Đường, hơn nữa còn tính đêm nay không trở về khách sạn.
Bởi vì tối qua khi anh ôm Cố Dĩ An ngủ, đột nhiên nảy ra ý niệm cho cô uống thuốc, không quan tâm hành vi có quân tử hay không, anh phải có được thân thể của cô trước đã rồi nói sau.
Ý niệm này sau khi được nảy mần, nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn; để phòng ngừa mình trở thành cầm thú làm tổn thương cô, tốt nhất anh vẫn nên tách ra một thời gian.
Nào biết, anh mới cùng bọn Yến Tống uống rượu vui vẻ, liền nhận được một email của người nặc danh gửi tới, anh mở ra, tất cả đều là hình ảnh Cố Dĩ An cùng một người đàn ông nói nói cười cười, đặc biệt là khi tạm biệt, hai người còn ôm nhau.
Trong mắt người đàn ông kia rõ ràng có tình yêu khi nhìn Cố Dĩ An.
Ngày hôm qua là Thượng Quân Sách, hôm nay lại có một người đàn ông khác xuất hiện, lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến tính nhẫn nại của anh, đây là thật sự cho rằng anh sẽ không trở thành cầm thú sao?