Bữa ăn hôm nay là do Trần Việt có lòng xếp đặt, mấy món ăn trên bàn, giống như đúc mấy năm trước.
Miến tuyết hấp sò điệp, cà ri cua, canh sốt đậu hũ non, khổ qua cuộn tôm, bề bề (tôm tích) rang muối,...
Năm món ăn, hương vị có mặn có nhạt, lần này không chỉ phù hợp với khẩu vị hai người, mà còn quan tâm đến thành viên Tiểu Nhung Nhung.
Canh sốt đậu hũ non thích hợp với Tiểu Nhung Nhung răng sữa còn chưa mọc đủ dài, vừa dinh dưỡng vừa khỏe mạnh, Trần Việt cầm chén nhỏ múc thêm cho Tiểu Nhung Nhung một chén nữa: “Nhung Nhung, tự ăn được không?”
Tiểu Nhung Nhung cầm thìa, mạnh mẽ gật cái đầu nhỏ một cái, non nớt nói: “Nhung Nhung có thể.”
Chị Nhung Nhung lớn đang ở bên cạnh nhìn, Tiểu Nhung Nhung muốn ở trước mặt chị Nhung lớn trình diễn một phen.
Tiểu Nhung Nhung cầm thìa múc một muỗng, học theo dáng vẻ của người lớn thổi phù phù hai cái: “Chị, Nhung Nhung đút chị ăn.”
“Cảm ơn Nhung Nhung!” Giang Nhung há miệng húp canh đậu hũ, liên tục gật đầu: “Nhung Nhung đút ăn thật ngon”
Được khen, Tiểu Nhung Nhung hài lòng, lại múc một muỗng, thổi phù phù vài cái: “Ba, Nhung Nhung đút ba ăn.”
Cái thìa này, là lúc nãy Giang Nhung vừa nếm qua, Tiểu Nhung Nhung lại đưa cho Trần Việt, Giang Nhung chỉ cảm thấy vô cùng ngại, muốn ngăn cản, lại không biết nói sao, mà Trần Việt cũng không do dự, há miệng uống canh Tiểu Nhung Nhung đưa: “Nhung Nhung, giỏi quá!”
Vì vậy, Tiểu Nhung Nhung càng vui vẻ, có ba bên cạnh, còn có chị Nhung Nhung lớn ở đây, khiến người ta thấy thật vui đó.
Trần Việt chậm rãi bóc vỏ tôm, mỗi lần bóc một con, nói là đưa Tiểu Nhung Nhung ăn, nhưng thực chất cuối cùng Tiểu Nhung Nhung đều đút hết vào bụng Giang Nhung.
Cô bé nhớ ba đã từng nói, nhất định phải chăm sóc chị Nhung Nhung lớn thật tốt, cho nên cô bé ngoan ngoãn nghe lời ba nói, hơn nữa còn làm rất tốt.
Ánh mắt Trần Việt ôn nhu nhìn hai mẹ con cô, dường như trong khoảnh khắc này, anh đã có được cả thế giới, khổ sở và dằn vặt mà ba năm qua phải chịu đều bay đi theo gió.
Chỉ cần Giang Nhung vui vẻ, chỉ cần Giang Nhung sống tốt.
Trần Việt không quan tâm cô có còn nhớ hay không, năm đó vô số lần nghỉ trưa của bọn họ đều là cùng nhau trải qua ở nơi này, bọn họ cùng nhau ăn năm món này trong chính căn phòng này, cô còn dạy anh bóc vỏ tôm.
Quá khứ không quan trọng, quan trọng là tương lai của bọn họ, không chỉ là tương lai của anh và Giang Nhung, mà là tương lai của cả một nhà ba người bọn họ.
Giang Nhung bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện ánh mắt của Trần Việt, cô vô thức đỏ mặt: “Ngài Trần, sao anh không ăn?”
“Anh không đói.” Trần Việt nói.
Hiếm khi có cơ hội nhìn thấy hai mẹ con cô cùng ngồi trên bàn ăn cơm, suy nghĩ của anh đều hướng về cô, sao có lòng dạ ăn cơm nữa.
Mà ngay cả tiếng gọi “ngài Trần” mà Giang Nhung gọi anh, anh cũng có thể nghe ra ý nghĩa khác, chứ không phải là một xưng hô lễ phép đối với người lạ nữa.
...
Không khí mùa hè đã đậm.
Mặc dù mấy hôm nay bận rộn nhiều việc, buổi tối còn có hai cuộc họp video ra nước ngoài phải tham gia, nhưng Trần Việt vẫn cố dành ra một tiếng đồng hồ để tập Taekwondo với Tiểu Nhung Nhung.
Mấy năm nay, không cần biết công việc bận rộn vội vã đến đâu, anh cũng không bao giờ chậm trễ việc của Tiểu Nhung Nhung.
Đã tập Taekwondo được một thời gian, Tiểu Nhung Nhung còn nhỏ vậy nhưng lại rất thông minh, hiện giờ đã luyện được đâu ra đấy, thầy giáo cũng khen rằng cô bé là đứa trẻ thông minh nhất mà anh ta từng dạy.
Sau khi tập xong, Tiểu Nhung Nhung mệt mỏi dựa vào lòng Trần Việt, ôm bình sữa uống từng ngụm.
Trần Việt cầm khăn, dịu dàng lau mồ hôi cho cô bé: “Nhung Nhung, hôm nào con nghĩ cách để chị Nhung lớn luyện Taekwondo với con được không?”
Người nhà họ Trần phải luyện được kỹ năng tự vệ ở mức độ nhất định, để phòng ngừa ngộ nhỡ.
Trần Tiểu Bích khi còn bé cũng đi theo Trần Việt tập võ, nhưng cô quá nghịch ngợm, cuối cùng một chút võ công cũng không học được, lại học được kỹ năng chạy trốn người khác.
Hiện giờ Giang Nhung đã về, Trần Việt muốn Giang Nhung cũng học một ít võ tự vệ, sau này lỡ có lúc anh không ở cạnh cô, cô cũng có thể tự bảo vệ mình.
“Thưa ngài, chú Ngụy dẫn một cậu bé đến đây, nói là muốn gặp ngài.” Quản gia Hương Tú, Quản gia Nặc Viên, báo cáo với Trần Việt.
“Mời chú Ngụy đến phòng khách, tôi tới ngay.” Sau khi Trần Việt sai bảo, liền ôm lấy Tiểu Nhung Nhung: “Nhung Nhung, để chị Linh đưa con đi tắm trước đã, được không?”
“Nhung Nhung không muốn tắm, Nhung Nhung muốn ở cùng ba.” Tiểu Nhung Nhung ôm ba, không muốn xa ba đâu.
“Được, vậy Nhung Nhung đi cùng với ba.” Trần Việt ôm con gái, bước từng bước tao nhã thong dong đi về phía nhà chính.
Trong phòng khách có hai người đang chờ, một người là chú Ngụy đã lái xe cho Trần Việt nhiều năm, người còn lại là một cậu bé thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Cậu bé tuổi nhỏ, dáng người vừa cao vừa gầy, khoảng 1m8. Cậu ta cúi thấp đầu đứng đó, không nhìn rõ mặt cậu ta.
“Cậu chủ, cô chủ nhỏ...” Thấy Trần Việt ôm Tiểu Nhung Nhung vào nhà, chú Ngụy vội chào hỏi.
Trần Việt gật đầu: “Chú Ngụy, mời chú ngồi.”
“Ông Ngụy, mời ông ngồi.” Tiểu Nhung Nhung cũng học theo ba mà gật đầu, nhìn về phía cậu nhóc vẫn đang cúi đầu: “Anh trai lớn, anh cũng ngồi đi. Không cần sợ, ngồi với Nhung Nhung này.”
Tiểu Nhung Nhung từ trong lòng ba leo xuống ngồi trên ghế sofa, bàn tay nhỏ vỗ vỗ chỗ bên cạnh, dùng giọng nói mềm mềm non nớt nói: “Anh trai, ngồi cạnh Nhung Nhung.”
Trần Việt nhìn chú Ngụy, hỏi: “Đây là?”
Chú Ngụy vội nói: “Đây là cậu bé bị thương mà lần trước cô chủ nhỏ cứu, sau khi vết thương đã lành, nghe nói là cô chủ cứu cậu ta thì liền muốn cảm ơn cô chủ. Tôi nói không cần, nhưng cậu ta lại không nói tiếng nào mà chỉ đi kè kè theo tôi, tôi đi đâu cậu ta đi đó. Cậu chủ, tôi thật sự là không còn cách nào khác mới phải đưa cậu ta đến đây.”
Ánh mắt Trần Việt chuyển đến trên người cậu nhóc, xen xét từ trên xuống dưới, nói: “Ngẩng đầu lên cho tôi.”
Cậu nhóc vẫn cúi đầu không nhúc nhích, như thể không nghe thấy người khác nói gì.
Tiểu Nhung Nhung chạy từ ghế sofa xuống, bước những bước nho nhỏ đến bên cạnh cậu nhóc, duỗi bàn tay nho nhỏ ra nắm lấy tay cậu nhóc, mềm mềm non nớt nói: “Anh trai, đừng sợ.”
Nghe giọng Tiểu Nhung Nhung, cậu nhóc liền nhìn cô bé, lại ngẩng đầu nhìn Trần Việt.
Trần Việt nhìn cậu nhóc chăm chú, cậu nhóc cũng nhìn Trần Việt chăm chú.
Mấy năm nay Trần Việt lăn lộn trên thương trường, gặp qua đủ các loại người, nhưng lại hiếm khi gặp được người có thể nhìn vào mắt anh lâu như vậy.
Đôi mắt cậu nhóc nhìn như không có cảm xúc gì, rồi lại có vẻ mãnh liệt vô cùng, trong đôi mắt kia dường như cất giấu rất nhiều điều không muốn người khác biết.
Trần Việt hỏi: “Cậu tên là gì?”
Cậu nhóc nhìn anh, không nói gì, cũng không định mở miệng.
Tiểu Nhung Nhung lại kéo tay cậu ta: “Anh trai, anh tên gì?”
Rất lâu sau đó, trong phòng vang lên một giọng nói rất khàn, hoàn toàn không phù hợp với giọng nói của cậu nhóc ở tuổi đó, cổ họng dường như đã từng bị lửa làm tổn thương.
... Liệt.