Bây giờ Trần Việt làm việc này, trước kia Trần Tiểu Bích có nghĩ cũng không muốn nghĩ tới.
Người đàn ông đứng trên đỉnh kim tự tháp kia, một mình người đàn ông này nắm trong tay tập đoàn Đế Quốc Thịnh Thiên, người đàn ông đó lạnh lùng đến mức rất nhiều người không dám gần gũi, từ trước đến nay đều là người đàn ông đó ra lệnh cho người khác làm việc...
Trần Tiểu Bích nghĩ chuyện những cái việc này anh ấy hoàn toàn có thể giao cho người giúp việc làm, thế nhưng anh ấy không làm vậy, chỉ cần chuyện liên quan đến Tiểu Nhung Nhung, phần lớn đều là anh ấy tự mình làm.
Trần Tiểu Bích từng một lần cho rằng, người anh trai này của cô cả đời này chỉ sợ sẽ phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại, cho nên cô không ngừng nghĩ cách tìm phụ nữ cho anh.
Về sau, rốt cuộc anh cũng cưới vợ, còn có con...
Lúc Trần Tiểu Bích đang nghĩ cuối cùng anh trai đầu gỗ của cô cũng có được hạnh phúc, người phụ nữ có thể làm cho anh ấy hạnh phúc đột nhiên lại biến mất, chỉ để lại một hộp tro cốt.
Trần Tiểu Bích tận mắt nhìn thấy anh trai đầu gỗ của cô ngã xuống từ đỉnh hạnh phúc, ngã đến mức thịt nát xương tan, ngã đến mức máu thịt be bét, nếu không phải còn có Tiểu Nhung Nhung, có lẽ anh ấy sẽ thực sự không còn nữa rồi...
Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Bích xông đến cướp lấy Tiểu Nhung Nhung ôm vào: "Ba không ngoan, Nhung Nhung không muốn ba, Nhung Nhung có muốn cô út không?"
"Nhung Nhung không muốn ba, muốn cô út..." Tiểu Nhung Nhung lại lấy cái tay nhỏ lau nước mắt một cái, đáng thương nói.
"Anh, chị dâu cũng đi rồi, anh đi làm việc của anh đi, Tiểu Nhung Nhung giao cho em chăm sóc." Bỏ lại lời nói, Trần Tiểu Bích ôm Tiểu Nhung Nhung rời đi.
Nhìn Tiểu Nhung Nhung khóc thương tâm như vậy, Trần Tiểu Bích có thể đoán được, nguyên nhân chắc chắn là do Nhung Nhung lớn rời đi.
Đều nói máu mủ thâm tình, mẹ con có sợi dây gắn kết với nhau, lời này thật đúng là không sai chút nào, Nhung Nhung lớn quay về một cái, Tiểu Nhung Nhung liền tự động dính lấy.
Nếu Tiểu Nhung Nhung muốn mẹ, cô sẽ dẫn Tiểu Nhung Nhung đi tìm mẹ, chuyện này đơn giản như vậy, chỉ có cái tên anh trai đầu gỗ ngốc nghếch của cô mới không biết nên làm như thế nào.
...
Giang Nhung Nhung vừa tới công ty, Trần Tiểu Bích đã dẫn theo Tiểu Nhung Nhung hai mắt khóc giống như con thỏ nhỏ chạy đến.
Trần Tiểu Bích bỏ Tiểu Nhung Nhung vào trong lòng Giang Nhung Nhung, có chút tức giận nói: "Tiểu Nhung Nhung đã đau lòng đến như vậy rồi, chị xem lo liệu đi."
Bỏ lại lời nói, Trần Tiểu Bích rời đi, để lại Giang Nhung Nhung ôm đứa bé, đứng tại chỗ ngây ngô không biết làm sao.
Nghe ngữ khí của Trần Tiểu Bích vừa rồi, giống như trẻ con sắp khóc, tất cả đều do Giang Nhung cô gây ra.
Tiểu Nhung Nhung cũng không muốn để lại ấn tượng xấu với Nhung Nhung lớn, rõ ràng rất đau lòng, lúc này lại nhẫn nhịn không muốn khóc lên.
"Tiểu Nhung Nhung..." Vừa nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Tiểu Nhung Nhung, lòng Giang Nhung đau như có mũi nhọn đâm vào, ôm chặt lấy cô nhóc quỷ nhỏ: "Tiểu Nhung Nhung đi làm cùng chị nhé."
"Chị, Nhung Nhung không ngốc." Tiểu Nhung Nhung chu chu môi, gục đầu xuống vai Giang Nhung, bộ dạng đáng thương giống như muốn khóc.
Tiểu Nhung Nhung quyết định rồi, nếu như chị Nhung Nhung còn dám nói mình ngốc, mình nhất định sẽ khóc cho chị xem, giống như vừa khóc cho ba nhìn xem vậy.
"Tiểu Nhung Nhung của chúng ta đáng yêu như vậy, thông minh như vậy, tất nhiên là không ngốc rồi." Giang Nhung xoa đầu Tiểu Nhung Nhung, có chút bất đắc dĩ, từ sáng đến tối trong đầu cô nhóc quỷ này nghĩ cái gì vậy?
"Chị có thích Nhung Nhung không?" Tiểu Nhung Nhung hít hít mũi, nhẹ nhàng hỏi.
"Chị tất nhiên là thích Nhung Nhung, còn thích nhiều hơn so với Nhung Nhung thích chị." Giang Nhung Nhung ôm chặt lấy Nhung Nhung, hận không thể đem cô nhóc quỷ vào trong người.
Ngay cả bản thân cô cũng không tưởng tượng, cô sẽ thích Tiểu Nhung Nhung như vậy, thích đến mức nhìn Tiểu Nhung Nhung khóc, cô hận bản thân không thể khóc thay. Nghe thấy Tiểu Nhung Nhung có thể bị thương, cô hận bản thân không thể đến bị thương thay Tiểu Nhung Nhung.
Tiểu Nhung Nhung không hiểu lời của Giang Nhung Nhung, nhưng con bé chỉ cần biết, chị không ghét mình, rất thích mình là tốt rồi.
Nghĩ đến không ngờ chị Nhung Nhung thích mình như vậy, Tiểu Nhung Nhung ôm mặt Giang Nhung, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến lại gần rồi cọ cọ lên.
Mặt trẻ con của Tiểu Nhung Nhung có chút bụ bẫm, cái má hồng hồng, con bé dùng sức lực nhỏ bé cọ cọ lên mặt Giang Nhung, cọ khiến cả người Giang Nhung nhanh chóng mềm nhũn như nước.
"Chị mời Tiểu Nhung Nhung ăn cơm trưa, lát nữa Tiểu Nhung Nhung theo chị đi làm được không?" Giang Nhung xoa xoa khuôn mặt Tiểu Nhung Nhung, ôn nhu hỏi.
"Được." Tiểu Nhung Nhung ghé đầu vào vai Giang Nhung, nhẹ nhàng đáp.
Giang Nhung ôm Tiểu Nhung Nhung, nhìn xung quanh, muốn ăn cơm cũng phải tìm một nhà hàng có mùi vị thanh đạm, thích hợp cho trẻ ba tuổi ăn.
Thế nhưng, lúc Giang Nhung đang suy nghĩ như thế một lát sau, Tiểu Nhung Nhung đã ghé vào vai cô ngủ rồi.
Giang Nhung xoa xoa đầu con bé, ôn nhu dịu dàng cười cười, nhỏ giọng nói: "Cô nhóc quỷ nhỏ thực sự khiến người khác yêu quý. Con đáng yêu như vậy, sao mẹ con đành lòng bỏ con đi được."
Giang Nhung không biết lời của cô truyền đến tai Trần Việt không thiếu một chữ, cô lại không biết bùa hộ mệnh Tiểu Nhung Nhung đưa cho cô bên trọng có giấu máy theo dõi nghe lén,
Nhất cử nhất động của cô đều trong kiểm soát của Trần Việt.
Ngày đầu tiên nhìn thấy Giang Nhung, Trần Việt đã có tính toán này rồi, thế nhưng thời cơ không cho phép, cũng không tìm được cách phù hợp, mãi đến khi Giang Nhung và Tiểu Nhung Nhung ở chung vui vẻ với nhau, Trần Việt liền để Tiểu Nhung Nhung tặng quà cho Giang Nhung.
Bởi vì đánh mất Giang Nhung, mấy năm nay Trần Việt bảo vệ Tiểu Nhung Nhung rất nghiêm ngặt, bên trong bùa hộ mệnh của Tiểu Nhung Nhung có đặt máy theo dõi nghe lén, là để phòng Tiểu Nhung Nhung bị lạc.
Lục Diên gõ cửa đi vào phòng làm việc, nói: "Tổng Giám đốc Trần, máy nghe lén đặt bên người bà chủ, tín hiệu tốt, định vị chuẩn, sau này cho dù cô ấy đi đâu, chúng ta đều có thể xác định chính xác vị trí của cô ấy trong thời gian ngắn nhất, bảo đảm an toàn của cô ấy."
"Tốt." Trần Việt gật đầu.
Anh từng nói, lần này, anh sẽ không bao giờ đánh mất Giang Nhung nữa, cũng sẽ không để cô chịu một chút tổn thương nào.
Dù cho cách này có xâm phạm đến việc riêng tư của Giang Nhung, thế nhưng anh vẫn muốn làm như vậy. Bởi vì cô đang bên cạnh Giang Chính Thiên, vì lo cho an toàn của cô, anh phải thường xuyên biết tình hình của cô.
Lục Diên còn nói: "Hai ngày nay Giang Chính Thiên đang liên hệ với người bên Kinh đô. Cụ thể là ai, chúng ta vẫn chưa điều tra được."
"Tên họ Hứa và Giang Hân." Trần Việt nói ra một hơi nhân vật mục tiêu.
Trong ba năm nay, chuyện sản nghiệp nhà họ Hứa càng làm càng tốt, khá lớn so với Cù Thị năm đó.
Giang Hân vẫn đi theo giúp đỡ thu xếp bên cạnh nhà họ Hứa, giữ cổ phần trong tay, núp trong bóng tối Giang Chính Thiên nhất định là biết chuyện này.
Cho nên vừa nghe đến việc Giang Chính Thiên có liên hệ với người bên Kinh đô, Trần Việt trước tiên liền nghĩ đến nhà họ Hứa và Giang Hân.
Nghe Trần Việt nói như vậy, Lục Diên cũng cảm thấy rất có lý, còn nói thêm: "Tổng Giám đốc Trần, vậy tôi sắp xếp hai người theo dõi nhà họ Hứa."
"Đồng thời theo dõi Giang Chính Thiên, cho dù ông ta có liên hệ với bất cứ kẻ nào, tôi đều phải biết." Đầu ngón tay Trần Việt nhẹ nhàng gõ vào máy tính, đột nhiên nở nụ cười.