Lại một điều ngoài ý muốn
Nghỉ ngơi một chút, Tề Phàm đứng dậy tới phòng tắm rửaráy đơn giản, Lạc Kì bất chấp giữ chặt cô ở cửa.
“Đi đâu vậy?”
“Tất nhiên quay về chỗ Thiên Ân!”
Ánh mắt đưa nhìn xung quanh, không dám nhìn anh.
“Không được, anh phải ôm em ngủ!”
“Lạc Kì, anh phải rõ ràng đi, chúng ta bây giờ cùnglắm chỉ là bạn bè, cũng không phải vợ chồng, không phải thuộc về nhau hoàntoàn?”
Lạc Kì bị cô làm tức giận đến một câu cũng nói khôngnên lời, chỉ buông tay để cô đi.
Mấy đêm sau, dù cho Lạc Kì có dùng phương pháp gì đinữa, cô vẫn luôn làm xong thì rời đi, làm anh lòng cảm thấy mất mát càng thêmmất mát.
Lạc Kì không khỏi có chút nhụt chí, có phải dù anh cócố gắng thế nào, bọn họ cũng không thể quay trở lại?
====
Sau tết nguyên đán, Tề Phàm tỏ ý muốn về.
Lạc Kì tuy không muốn, lại nghĩ không ra lý do giữ côlại.
Trước năm mới công việc của cô không nhiều lắm, ngoạitrừ tiếp tục làm quảng cáo với hãng quần jean cùng Kha Cơ Lạc, và thêm một bộphim hài dài khoảng hai chục tập.
Mà lần thứ hai hợp tác, hai người đã có không ít ăn ý,tiến hành quay MV tất nhiên là làm ít mà hiệu suất cao.
Nghỉ quay chụp, Kha Cơ Lạc lấy nước cho cô. Nhân lúcanh còn mặc chiếc quần để quay, cái nhìn rơi trên thân thể bán nude của anh làmTề Phàm có chút đỏ mặt.
“Làm sao thế, lần trước quay không phải chỉ thấy quathôi, còn biết xấu hổ cơ à?”
“Em cảm thấy anh nên đi chụp ảnh bìa cho tạp chí phụnữ, tư thái mị hoặc thân thể khêu gợi, rất hấp dẫn .”
Cô nói thật, cô và Trác Thất từ lúc Trung Quốc thànhlập tới giờ đều cảm thấy được, đàn ông mặc quần bò, rất gợi cảm .
Kha Cơ Lạc bị cô khen như vậy, lỗ tai cũng không tựnhiên mà đỏ ửng.
Trợ lý và một cô gái tới mang khăn mặt cho họ, gọi côlà chị Phàm Phàm, Kha Cơ Lạc nghe xong liền giễu cợt cô.
“Em xem đi, so với các cô ấy, em nhỏ hơn không phảimột tuổi hai tuổi, bọn họ lại phải gọi em là chị, em nghe sẽ không chột dạ đấychứ?”
“Chột dạ cái gì, em vào nghề sớm, xem như là tiền bốicủa bọn họ, gọi một tiếng chị cũng đúng. Nói đến đây em mới nghĩ tới, theo lýthuyết, anh cũng nên gọi em một tiếng chị chứ nhỉ.”
“Anh không đấy.”
Rõ ràng muốn cự tuyệt, làm cho cô mân mê miệng.
“Vì sao?”
“Anh không thể gọi cô gái cướp nụ hôn đầu tiên của anhlà chị.”
Giọng nửa đùa nửa thật của anh làm Tề Phàm biến sắc,tiếp theo anh lại cười, cô mới biết được anh đang trêu cô, nắm tay lại cô đánhvào đầu vai anh.
“Đáng ghét, em đã nói, anh thuần thục như vậy, sao cóthể giữ lại nụ hôn đầu lâu vậy chứ!”
Kha Cơ Lạc chỉ cười khi bị đánh, trong lòng cũng rấtkhổ, đó thật sự là nụ hôn đầu của anh, nhưng ngay cả anh anh cũng không dám đểý.
====
Khi Tề Phàm quay, Trang Nghiêm đột xuất sẽ đến thămcô, mang cho cô và mọi người đồ ăn vặt cô thích.
Diễn chưa được bao lâu, cô đã cảm thấy mệt mỏi, hơnnữa càng ngày càng buồn ngủ.
Nghỉ ngơi xong, Tề Phàm ngồi ở trên ghế nằm, TrangNghiêm ngồi một bên bóc một gói bánh dừa đưa tới trước mặt cô, cô mỉm cười cảmơn, cầm ở trong tay cũng không ăn, mệt mỏi ngáp.
“Mệt lắm à?”
Thấy cô không ăn, anh bỏ điểm tâm trong tay cô xuống,thuận tay choàng áo khoác vây quanh cô.
Tề Phàm nhẹ thoát khỏi, cởi áo choàng xuống.
“Không sao, chỉ là luôn có cảm giác không ngủ đủ.”
“Thật không giống em, mới vừa quay thôi đã mệt mỏi.”
Cô luôn hợp có tình cảm mãnh liệt vô hạn, giờ làtrường hợp gì đây.
“Không biết, có thể là do già rồi.”
Hướng nụ cười nghịch ngợm về phía anh, trên mặt như cóhai đám mây hồng nhạt, ánh mắt trêu đùa làm khuôn mặt đẹp lại càng thêm xinhđẹp không vật nào có thể so sánh.
“Bây giờ đã nói già, chẳng phải là muốn anh tìm nơithích hợp để em bắt đầu đi tìm duyên sao?”
“Khoa trương!”
Bị lời anh nói chọc cười, nhìn thời gian sắp hết nêncô đứng dậy chuẩn bị.
Khởi động thân thể, lại cảm thấy trước mắt tối sầm,một lúc lâu mới lại phục hồi tinh thần.
Trang Nghiêm bị cô dọa, cẩn thận giúp cô ngồi trở lại.
“Có phải không thoải mái không? Nếu thế, đừng miễncưỡng.”
Tề Phàm cũng nhăn mày nhăn mặt, không nên như vậy,tình trạng của cô giống hai lần trước, chẳng lẽ là Lạc Kì. . . . . .
“Làm sao vậy?”
Thấy cô đã lâu không nói lời nào, Trang Nghiêm lại sốtruột.
“Em không thoải mái, muốn đi gặp bác sĩ.”
Nghĩ đến đây, cô kích động cởi giầy cao gót, chân đấttự tìm giầy để đi.
“Tề Phàm, em muốn làm gì?”
Trang Nghiêm bị hành động của cô hoảng sợ, trời đônggiá rét cô không sợ cảm lạnh à.
====
Tuy Tề Phàm lại cự tuyệt lần nữa, nhưng Trang Nghiêmlại kiên trì tới cùng.
Tề Phàm ngẫm lại, dù sao cũng phải nói cho anh biết,theo anh đi.
Cổ Nguyệt Lan nhìn thấy Tề Phàm cùng người đàn ôngkhác cùng đến, vẻ mặt nghi hoặc.
“Dì Nguyệt Lan, anh ấy là ông chủ của con.”
Cổ Nguyệt Lan lúc này mới sắc mặt như thường chàoTrang Nghiêm, Trang Nghiêm thấy buồn khi cô vội vàng nói quan hệ hai người nhưthế , khách khí đáp lễ với bà.
“Làm sao vậy, sao không thoải mái, hay là?”
Thấy sắc mặt Tề Phàm không tốt lắm, Cổ Nguyệt Lan lolắng hỏi.
“Con sợ lại là. . . . . .”
Tề Phàm có chút ngượng ngùng đích mở miệng, lúc trướcmang thai còn có thể chứ, còn bây giờ bọn họ đã ly hôn . . . . . .
Cổ Nguyệt Lan kéo cô đến một bên, đè thấp giọng.
“Là của ông chủ này?”
“Tất nhiên không phải !”
Tề Phàm bị giả thiết lớn mật của bà làm hoảng sợ, mặtđỏ phủ nhận.
“Vậy, là Lạc Kì?”
Thở dài một hơi, cô gái trước mắt này thật đúng là hếthy vọng mà!
Tề Phàm cắn môi gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Còn chưa xác định, không nhất định là vậy. . . . . .”
Nói thì nói như vậy, nhưng giọng nói càng ngày càngnhỏ.
“Dì giúp con kiểm tra trước đã.”
“Vâng.”
Trang Nghiêm đứng một bên nghe hai người nói nhỏ, lạikhông hiểu ra sao.
Tề Phàm đi vào phòng trong kiểm tra, anh ở bên ngoàilại đứng ngồi không yên, như cảm thấy có cái gì đó không tốt phát sinh.
====
Kết quả Kiểm tra, quả nhiên, cô mang thai , hơn nữa đãhơn hai tuần.
Lại làm kiểm tra, thai nhi vẫn bình thường, chỉ là gầnđây cô làm việc và nghỉ ngơi không đúng quy luật, thân thể còn có chút suy yếu.
“Phàm Phàm, đứa nhỏ này. . . . . .”
“Đây là con của con!”
Cô hiểu dì Nguyệt Lan lo lắng gì cho cô, nhưng phảilấy đứa nhỏ ra, cô làm không được! Cô làm không thể lại một lần nữa, giết chếtđứa con của mình!
“Phàm Phàm!”
Mặc dù lý giải cô có tâm tình người mẹ, nhưng bà vẫnkhông đồng ý lắc đầu.
“Dì Nguyệt Lan, dì không cần khuyên con, đối với conmà nói, đây căn bản không phải lựa chọn, mà là phải như thế.”
“Vậy sự nghiệp của con thì sao? Sau này con sống thếnào?”
Dù sự nghiệp của cô không đến mức nói như mặt trờigiữa trưa, nhưng lại đúng thời điểm đi lên trên đà. Còn nữa, vừa rồi người gọilà ông chủ dẫn cô tới, sự lo lắn trong mắt tuyệt không phải là cái mà ông chủnên có. Chẳng lẽ, chuyện này cũng không đáng giá để bà lo lắng sao?
“Đứa nhỏ này quan trọng hơn tất cả!”
Chỉ một câu của cô khiến cho Cổ Nguyệt Lan đem tất cảlời khuyên của bà nuốt xuống, đau lòng vỗ về mặt của cô.
====
Thấy Tề Phàm đi ra, Trang Nghiêm khẩn trương đi nhanhtới.
“Thế nào, không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.”
Tề Phàm nhìn thoáng qua xoay người đi ra ngoài, nhìnCổ nguyệt Lan, lại quay sang nhìn Trang Nghiêm, trên mặt cô nụ cười càng lúccàng lớn, Trang Nghiêm lại càng ngày càng hoảng.
“Trang Nghiêm, em mang thai, là của Lạc Kì.”
Trang Nghiêm ý nghĩ tức thì trống rỗng, trước mắt tấtcả dần dần mơ hồ, chỉ có mặt của cô vẫn rõ ràng như thế.
“Em nói cái gì? Em nói lại lần nữa xem!”
Nắm chặt hai vai của cô, anh bắt cô phủ nhận, lời côvừa mới nói.
“Em nói, em, mang, thai !”
Không chút sợ hãi đón nhận anh, Tề Phàm vẻ mặt đứngđắn lặp lại lần nữa.
Suy sụp buông cô ra, lắc lắc đầu từng bước một lui vềphía sau, thẳng đến khi đụng vào bàn, anh chật vật bám lấy, mới không té ngã.
“Tề Phàm, sao em có thể tàn nhẫn như vậy!”
Vẻ mặt đau đớn khi nhìn thấy cô gái ngọt ngào trướcmắt này, cô đem sự ngọt ngào hạnh phúc tất cả đều cho người đàn ông kia, thứ đểlại cho anh chỉ có đau khổ vô tận.
Rõ ràng muốn gần hơn
Thật lâu sau, Trang Nghiêm mới tìm lại tiếng nói củamình.
“Tề Phàm, em đã nói, em biết giới hạn.”
“Vậy mà bây giờ chuyện gì xảy ra? Hay là em nói cáigiới hạn đó, chỉ là vì Lạc Kì mà đặt ra với những người đàn ông khác!”
Tề Phàm mắt đầy lệ, có lỗi nhìn người đàn ông trướcmắt bị cô làm đau khổ.
“Trang Nghiêm, không phải. Đối với Lạc Kì, em cũng có giớihạn. Chỉ là một lần chạm tới anh ấy, giới hạn của em không kìm được mà thấp đi,thấp đi.”
Trang Nghiêm cười khổ nói: “Tề Phàm, sao anh lại cóthể yêu thượng một cô gái hết hi vọng như em chứ”
Tề Phàm không đáp lại, là cô sai, là cô có lòng tham !Nghĩ có thể làm bạn với anh, lại không nghĩ rằng, đây lại càng làm tổn thươnganh.
“Xin lỗi. . . . . .”
Cô sẽ không tìm những lời khác để biểu đạt tâm tìnhmình lúc này, sợ là một câu này, cũng sẽ bị cho rằng cô từ chối đến chết.
“Là tự anh làm, không phải em!”
Tự giễu một câu, anh đi lên trước, nâng nhẹ khuôn mặtTề Phàm lên nhẹ nhàng lau nước mắt của cô.
“Tề Phàm, em biết không, mỗi lần nhìn thấy em vì anhta mà rơi nước mắt, lòng anh cũng rầu rĩ đau đớn. Nhưng bây giờ anh mới biếtđược, hóa ra khi em rơi nước mắt vì anh, lòng anh còn đau đớn hơn.”
“Trang Nghiêm. . . . . .”
Ba chữ rất xin lỗi nhỏ nhẹ, còn không xứng với sự chânthành của anh đối với cô.
“Em định giữ lại đứa nhỏ này, thật không?”
Gian nan hỏi, hóa ra hỏi cũng không khó như tưởngtượng.
Tề Phàm nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh cũng không thể lý giải được, dù sao em cứ phảilàm mọi chuyện thật rõ ràng”
Tề Phàm ngừng lại một chút, sau đó kiên định gật đầu.
Trang Nghiêm trong lòng bi ai cho mình, một phút đồnghồ tình cảm với Lạc Kì thật thích hợp, anh thấy rõ điều đó.
Như vậy, bây giờ đứa nhỏ đã có, không thể nghi ngờ làphán mình tử hình.
Hai người đều mang tâm sự thật lâu không lên tiếng,không khí yên tĩnh làm người khác hít thở không thông.
====
Về đến nhà Tề Phàm cũng không lạnh nhạt nhưTrang Nghiêm khẳng định, rõ ràng cô và Lạc Kì đều làm biện pháp an toàn, sao cóthể như thế?
Chẳng lẽ, anh cũng mình, động tay động chân với BCSsao?
Có đúng là phương thức Lạc Kì làm, anh sẽ thế ư?
Nếu thật là anh, thì cô cũng không thể được lý giảiđược, anh chẳng lẽ cũng giống cô, là bởi vì yêu?
Trong lòng có chút chờ mong, cũng có chút ngọt ngào.
Cô muốn khẩn cấp nói cho Lạc Kì tin tức này, càng vộivã muốn biết, lòng anh như thế nào, cảm giác gì khi đón tiếp sinh mệnh mớithuộc về hai người bọn họ.
Nhưng, trước mắt còn có nhiều cần phải giải quyết.
Vốn sinh mệnh nhỏ còn chưa được nửa tháng, đối vớingoại hình của cô cũng không có ảnh hưởng rõ ràng, nhưng tưởng tượng đến đôigiầy cao gót cô phải đi để diễn, cô chỉ nghĩ thôi mà một thân mồ hôi lạnh.
Vừa mới xấu hổ chia tay với Trang Nghiêm, cô còn chưakịp bàn bạc với anh về chuyện này.
Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng tới tâmtình tốt của cô.
Ngày mai, cô sẽ gặp Lạc Kì, nói cho anh tất cả.
Ban đêm, trong lúc ngủ mơ, trên mặt cô vẫn chứa ý cườithản nhiên.
====
Nhận được điện thoại của Tề Phàm, Lạc Kì có chút kinhngạc, cô muốn hẹn anh cùng ăn cơm chiều!
Dọc theo đường đi, vài lúc anh không nén được mà cườira tiếng.
Cô rốt cục, cũng chủ động tiếp cận anh!
Tuy cô nói địa điểm hẹn trước, nhưng đợi không đến 15phút Tề Phàm đã tới rồi.
Anh cong khóe miệng, cô vẫn có cái tính ấy, khôngthích phải để người khác chờ.
“Để anh đoán nhé, hôm nay nhất định em có chuyện gì đóđặc biệt vui vẻ!”
Lúc cô tiến vào, nụ cười trên mặt không hề mất đi, cônhư vậy làm cho anh khó có thể dời xa tầm mắt.
“Đúng vậy, có chuyện vui.”
Lấy thực đơn, Tề Phàm cắn môi, vẻ mặt làm như cô thậtsự muốn ăn rất nhiều, điều này lại làm cho Lạc Kì ngạc nhiên.
Một cô gái đem giảm béo thành sự nghiệp cả đời, giờ ởtrước mặt anh, lại gọi hẳn một núi nhỏ rau, làm sao anh có thể không sợ hãi!
Anh im lặng ngồi, thưởng thức dáng vẻ cô ăn, tronglòng dào dạt hạnh phúc.
“Sao anh không ăn?” Miệng cô đầy rau, lời nói cònkhông rõ, anh cười dùng khăn giúp cô lau cơm trên khóe miệng.
“Anh nhìn em ăn là được rồi.”
Tề Phàm nuốt hết rau xuống, bưng cái chén nước trongtay uống một hớp lớn.
“Lạc Kì, hôm nay em có chuyện muốn nói với anh.”
Cô bỗng nhiên thật tình, làm cho Lạc Kì cũng không tựgiác cũng nghiêm túc theo.
“Em nói đi.”
“Em mang thai .”
Nụ cười trên mặt Lạc Kì bị kiềm hãm, nháy mắt giận dữthay thế.
“Tề Phàm, em đang nói đùa với anh đấy à?”
Cô nhất định là lừa anh, cô là muốn nhìn anh khôngkhống chế được, cô chỉ là đang chọc anh vui vẻ thôi!
Phản ứng của anh làm cho Tề Phàm dùng sức nhíu mày,hóa ra, ý nghĩ của cô là sai lầm rồi; hóa ra, đó thật sự chỉ là một thứ ngoài ýmuốn; hóa ra, tất cả chẳng qua chỉ là do cô tự mình đa tình!
Dáng vẻ của cô làm cho Lạc Kì như bị hỏa công tâm.
“Tề Phàm, nói chuyện! Nói em đang nói giỡn với anh!”
Anh nhíu mày thật chặt, môi cong lên một nụ cười lạnh.
“Lạc Kì, em không hay nói đùa, em thật sự đang mangthai .”
“Là của ai? Trang Nghiêm?”
Lạc Kì cảm thấy lúc này mình như một thằng ngốc, anhyêu cô gái này, đang suy nghĩ làm mọi biện pháp để cô có thể tin tưởng vào tìnhyêu của anh, nhưng lúc này đây cô lại hung hăng giáng cho anh đòn cảnh cáo!
Mà cô lúc này không nói tiếp, cứ như vậy nghĩa là camchịu sao?
“Tề Phàm, anh không dám tin tưởng, em vẫn là Tề Phàmmà anh biết!”
“Vài ngày trước còn ở trên giường của anh, dưới thânanh, vậy mà bây giờ nói cho anh biết, em mang thai đứa con của người khác. Emthật sự vẫn là Tề Phàm mà anh biết đấy ư!”
Tề Phàm rất muốn lớn tiếng mắng anh, cô nói chỉ là cômang thai, không phải mang thai đứa nhỏ của người khác!
Nhưng phản ứng bây giờ của anh làm cho lòng cô càngngày càng lạnh.
Anh không tin cô, mặc dù cô biết việc này khó có thểtin thế nào, nhưng anh không tín nhiệm, vẫn là làm cho trái tim cô băng giá.
“Em đương nhiên là Tề Phàm, anh cũng không phải ngạcnhiên như vậy, chúng ta cùng lắm cũng chỉ vậy mà thôi. Lúc đó chẳng phải anhcũng mới từ trên giường Tương Hân xuống rồi tới giường của em đó sao!”
Cô biết lúc này cô nói thế chỉ là thêm dầu vào lửa,nhưng oan ức và tức giận trong lòng cô chồng chất làm cho cô mất đi năng lựcsàng lọc từ ngữ.
“Anh chưa bao giờ chạm qua Tương Hân!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc Kì càng tức, cô đối đãi vớianh như vậy rồi mà anh cũng không nguyện ý để cô có hiểu lầm với mình!
“Anh lừa quỷ! Ngủ ở trên giường cô ta, nói cái gì cũngkhông phát sinh, anh bảo em tin thế nào được!”
Tề Phàm tức mình càng tức Lạc Kì, rõ ràng Tương Hânnghe điện thoại của cô, rõ ràng biết anh chắc chắn ngủ với Tương Hân ở đó,nhưng Lạc Kì chỉ nói một câu, đã làm cho tất cả hoài nghi của cô tiêu tán khôngcòn một mống!
Mà nếu lúc này cô nói đứa nhỏ là của Lạc Kì, cô đoán,cô nhất định sẽ bị anh hung hăng cười nhạo.
“Tùy em tin hay không tin! Bây giờ nói không phải anh,mà là nói em!”
“Em đâu có gì, chúng ta cùng lắm chỉ là quan hệ bầubạn, anh có tư cách gì hỏi đến sinh hoạt cá nhân của em? Anh cùng Tương Hân, emcũng không có hỏi.”
“Tề Phàm, em là cố ý sao, dùng phương thức cực đoannhư vậy để anh hối hận? Nếu thế, anh có thể nói cho em, mục đích của em đã đạtđược rồi, anh cũng đã cảm giác được cái đau đớn ở nơi này.”
Tay vỗ vỗ bên ngực trái, anh đứng lên, lảo đảo rời đi.
Nhìn bóng dáng anh, nháy mắt mắt cô bịt kín một tầngnước mắt, cô lại liều mạng chịu đựng không khóc.
Chươngnày khá dài, sắp hết rồi, mọi người an tâm, muốn đọc muốn tức muốn buồn muốngiận cũng chả còn nữa đâu.