Luyến tiếc
Tề Phàm bật đèn, thấy Lạc Kì đang ngồi trên sô pha màhoảng sợ, nhưng cô vẫn gửi cho anh một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ nhất.
“Ngọn gió nào đưa Lạc tổng tới đây vậy!”
Thiên Ân bé nhỏ dạo này tập nói, luôn thích gọi tiếnga y gì đó, Tề Phàm cứ ngây ngốc với nó giờ lại bị nhiễm thói quen này.
Dép lê chưa đi, chân trần chạy về phía anh, cô tìmthấy tư thế thoải mái trong lòng anh mới ngồi.
“Không muốn anh đến? Hẹn người khác?”
Trên người cô có mùi nước hoa làm anh ghét chun mũi,anh vẫn thích hương tự nhiên trên người cô hơn.
“Chỉ có anh thôi! Lạc Kì, anh còn như vậy, em sẽ mấthứng!”
Giả vờ dỗi cô chu cái miệng, trừng mắt với Lạc Kì.
“Anh còn chưa thấy vẻ tức giận của em, khóc cũng rấtít, Tề Phàm, em thật kiên cường.”
“Khen em à!”
Anh khó có vẻ mặt ôn hoà với cô vậy, cho dù lời anhnói có chút kỳ quái, nhưng cô cũng rất vui vẻ.
“Ừ, khen em đó.”
“Vậy anh khen thêm thứ khác đi, tỷ như khen em vừasinh ra đã có khí chất, vừa xinh đẹp vừa thông minh!”
“Ừ, em trời sinh có khí chất, rất xinh đẹp và thôngminh!”
Cô chớp mắt lại còn rung đùi đắc ý, vẻ mặt cổ quái đểche dấu nội tâm bất an.
Tề Phàm không ngu ngốc, Lạc Kì nghe lời như vậy, nhấtđịnh, là có sự tình gì.
“Phàm Phàm, anh vẫn nghĩ, em thông minh như vậy, saocó thể yêu anh chứ!”
“Lạc Kì, đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa, chỉ cần anh biếtrằng em yêu anh là được rồi! Không cần nghĩ gì cả!”
Kéo anh lại, tay ôm hai tai anh, trán kề trán, nhắmmắt lại, ngăn anh chuẩn bị nói.
“Phàm Phàm!”
“Đừng gọi em!”
Cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, cô khôngmuốn nghe anh nói tiếp, hôn lấy anh, không muốn cho anh nói .
Anh kéo cô ngồi xuống, cô giãy dụa ngồi dậy cường hônanh.
“Phàm Phàm!”
Anh gọi cô lớn hơn, Tề Phàm cũng không dừng lại, tayrun run bắt đầu cởi nút thắt quần áo của anh.
“Phàm Phàm, dừng lại.”
Đè tay cô lại, ôm cô vào trong ngực.
“Lạc Kì, em yêu anh! Em yêu anh!”
Giọng nói lộ ra vẻ bi thương, nhưng lại kiên định nhưvậy.
“Tề Phàm, xin lỗi, anh ……”
Đáy lòng dâng lên cảm xúc mờ mịt, lời nói đã đến bênmiệng, nhưng anh lại không thể nói ra .
Tề Phàm thấy lâu không có tiếng động, anh kéo cô ra, muốn nhìn mặt cô, cô lại gắt gao ôm cổ anh không buông.
“Phàm Phàm!”
“Lạc Kì, em mệt.”
Tề Phàm buông anh ra, xoay người lên lầu, bước vàophòng, nhét mình vào chăn. Cô nhớ rõ hiệp ước của bọn họ, nếu anh gặp đượcngười anh muốn kết hôn, cô sẽ phải chủ động ly hôn.
Cắn góc chăn, không tiếng động, cô khóc, cô biết, lờianh muốn nói nhưng không nói ra vừa nãy, là anh muốn ly hôn.
Đã không có độ ấm của cô, long anh đột nhiên lạnh,thuốc hút một điếu lại một điếu, anh nắm chặt quyền, khắc chế muốn lên lầu xúcđộng ôm lấy cô.
======
Tô Tình nói chuyện rất vui vẻ, đối phương hiển nhiêncó ấn tượng tốt với anh, trước khi chia tay còn dặn dò anh nhất định phải hẹnvới cô lần nữa.
Lạc Kì cố ý tỏ vẻ buông thả, anh và thiên kim tập đoàncủa lão tổng đi ăn cùng nhau, anh chụp đều được đưa lên trang đầu các báo.
Đinh Cừ căm giận hỏi anh muốn làm gì, anh nói thẳngmục đích của anh, Đinh Cừ cười khổ một trận, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Anh lo lắng cho Tương Hân, gọi cô đi giải sầu.
“Lạc Kì, em có việc muốn cầu xin anh.”
Cô do dự mở miệng, ngón tay không ngừng vặn vẹo.
“Chuyện gì?”
“Em muốn cầu xin anh, đừng đi phá kế hoạch của Đinh Cừnữa.”
“Hân, chuyện này, em không cần phải lo, em chỉ cần antâm chờ Đinh Cừ trở về là được.”
Sớm đoán được cô sẽ ngăn anh, nhưng đây là chuyện anhđã quyết định.
“Lạc Kì, cám ơn anh, cám ơn anh đã làm tất cả cho em.Nhưng, thật sự không cần . Mấy ngày nay, em nghĩ rất nhiều, cho dù Đinh Cừ thậtsự trở về, chỉ sợ anh ấy luyến tiếc cơ hội này, bọn em cũng không thể được nhưtrước .”
“Tôi không còn cách nào cả, cứ cho là chuyện gì cũngchưa phát sinh đi, kiêu ngạo như anh ta, cũng không thể.”
“Cho nên, anh làm ơn đừng làm chuyện vô bổ nữa, đểĐinh Cừ làm con rể Tô gia đi.”
“Hân……” Anh còn muốn khuyên cô thêm, cô lại mỉm cườicắt lời anh.
“Lạc Kì, cầu xin anh, nếu anh còn muốn chúng ta làbạn, đáp ứng em.”
“Được rồi, tôi đồng ý với em.”
Cô nói đã nói đến mức này, anh còn có thể thế nào!
Tương Hân nở nụ cười, anh lại thập phần thất vọng đaukhổ, Đinh Cừ thương tổn cô như vậy,mà cô vẫn lo lắng cho Đinh Cừ. (Cómà kiếm được mục tiêu mới rồi thì có)
Phụ nữ, có phải đều ngốc nghếch như vậy, Tương Hân hayTề Phàm cũng thế!
Nghĩ đến bóng dáng Tề Phàm rưng rưng rời đi tối qua,cái loại cảm xúc khôn kể này trong lòng, đầu, dù thế nào cũng bỏ không được.
Ăn cơm chiều xong, anh lại chở Tương Hân về nhà bạncô.
Xem ra, giờ điều anh duy nhất có thể giúp Tương Hân,là giúp cô tìm nơi cho cô ở tạm.
======
Về nhà, không còn mệt mỏi nữa. Lại là thói quen tớitrước phòng Thiên Ân, nhìn nó ngủ ngon lành, anh hôn cái trán nó, giúp nó thaytã.
Thật nhanh, chỉ chớp mắt, Thiên Ân đã gần hai tuổi,mới vừa cùng nó giống nhau y đúc, nhưng giờ cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện ra nócó thiệt nhiều chỗ giống Tề Phàm.
Ánh mắt cười không chớp, chóp mũi xinh đẹp, môi mềmmại ngọt ngào, nơi nơi đều có dấu vết của Tề Phàm.
Anh nhìn, nhưng lại giật mình, chờ lấy lại tinh thần,đã là một lúc lâu sau.
Nhìn thời gian, đã là nửa đêm, anh lại ngẩn người hơnhai giờ!
Không biết, hiện tại, cô đang làm cái gì.
Bỗng nhiên rất muốn nhìn cô!
Lái xe tới dưới lầu nhà cô, ngoài ý muốn đèn vẫn sángtrên tầng.
Mở cửa ra, mới phát hiện, hóa ra đèn không được tắt.
Đẩy cửa phòng ngủ của cô ra, cô đang ngủ, trên mặt,còn chưa khô nước mắt.
Thoát quần áo, nằm bên cạnh cô, đem cô kéo vào lòng,cô ưm một tiếng, ở anh trong lòng cọ cọ, lại nặng nề ngủ.
Hừng đông, anh bị đồng hồ của Tề Phàm đánh thức, cánhtay cô chẩm run lên, anh cau mày rên rỉ.
Tề Phàm nhìn anh, không biết đã xảy ra chuyện gì, rõràng tối hôm qua là một người ngủ, làm sao anh có thể ở trong này?
“Đừng dùng vẻ như nhìn thấy quỷ nhìn anh!”
Cô vừa tỉnh ngủ, nhìn trông rất ngốc, làm anh muốn bắtnạt cô!
“Sao lại đến vậy?”
Cô cắn môi, dùng sức, môi tái nhợt.
Anh tiến tới, cô lại trốn về sau, long anh cứng lại,cô đang kháng cự anh!
“Chưa đánh răng……”
Giọng nghèn nghẹt phát ra, tim anh mới đập đúng nhịp.
Hôn cái trán của cô, hóa ra, cảm giác bị cự tuyệt lànhư vậy.
Anh chẳng qua bị cự tuyệt một cái hôn, còn Tề Phàm bịcự tuyệt là tình yêu, cảm thụ của cô là thế nào ?
Khoảng cách an toàn
Tề Phàm luôn như thế, chuyện không thoải mái luôn quênrất nhanh.
Nhìn thấy tin tức Đinh Cừ kết hôn với Tô Tình, hơn nữaLạc Kì và Tô Tình gặp mặt, về phương diện này, Tề Phàm mơ hồ đoán được vàiphần.
Cô không khổ sở cho mình, chỉ đau long cho Lạc Kì.
Đinh Cừ rời khỏi Tương Hân , Tề Phàm biết, cô cũng sắpphải chia tay Lạc Kì .
Người định không bằng trời định, tính thế nào cũngkhông tính đến, người yêu mười năm một đôi đẹp toàn vẹn, cũng đã đính hôn, nóichia tay liền chia tay.
Nếu như vậy, cô có phải là người thảm nhất không?
Đã biết như vậy, cô sớm nên có kế hoạch, dù sao điềutệ nhất chính là ly hôn, đơn giản được bên anh thêm ngày nào đối với côđã là tốt lắm rồi.
Lạc Kì mở mắt ra, nhìn Tề Phàm ngủ bên cạnh, đôi mắtlập tức u ám.
Tối hôm qua cô ngoan thần kỳ, như một con mèo nhỏ ghévào trên người anh. Gắt gao ôm cổ anh, thân thể vặn vẹo, còn cọ xát trước ngựcanh.
Cô thay đổi tư thế, quay đầu hản nhiên cười anh, anhlại hồi hộp tới mức toàn thân căng cứng.
Anh ôm chầm cô, tay xoa làn da mịn màng, từ từ khíchlệ sự mẫn cảm của cô.
Người đang ngủ bị quấy rầy rất là bất mãn, vặn vẹothân thể chống cự anh xâm phạm, lại không nghĩ rằng thân thể ngẫu nhiên ma sátlàm cho anh càng thêm hưng phấn.
“Còn chưa tỉnh?”
Lạc Kì cười khẽ, đây là cái khó cô cho anh ư? Anh rasức khiêu khích như thế, cô cũng không nể mà tình ngủ!
Nheo mắt, vùi vào mặt trong, tìm được thứ mềm mại củacô, một ngụm anh ngậm vào miệng.
“Ai da!”
Tề Phàm vẫn từ từ nhắm hai mắt, tay phụ giúp đầu anh,anh một tay đem hai tay cô cho trên đầu, tiếp tục trên người cô làm xằng làmbậy!
Đầu gối để ở giữa hai chân cô, một chút một ác ý đưavề phía trước .
“Thực khốn……”
Thân thể mềm mại, cô phản ứng rất thành thực với anh.
Khóe miệng giương lên, chọn được tư thế, một cái độngthân, cô mạnh mẽ mở mắt ra, một tiếng thét kinh hãi.
“Lạc Kì!”
“Anh đây, bảo bối.”
Không một chút đình trệ, mỗi lần va chạm anh đều vàochỗ sâu nhất, lần nào cũng thêm lực.
Tề Phàm nhìn vẻ mặt thỏa mãn trước mắt, tronglòng căm giận!
Chỉ biết anh sẽ không tự nhiên đối xử với cô vậy, anhcăn bản chính là lấy việc công làm việc tư, giải quyết cho mình!
Cô ngày hôm qua mệt vậy mà còn phải chủ động lấy lònganh! Kết quả là bị anh làm tới ngất xỉu hết lần này tới lần khác!
Anh như uống thuốc máu hươu vậy! Rạng sáng ba giờ mớingủ, vậy mà giờ còn có tinh thần vậy!
“Anh không phải người mà! Người ta ngủ, anh cũng làmđược!”
Không hô hấp cố nén cơn rên rỉ, nói được một câu côthiếu chút nữa tắt thở.
“Em ngủ là việc của em, anh làm là chuyện của anh.”
Lạc Kì hoàn toàn không ngại, thở gấp, đáp cô một câu,cuối cùng còn dùng lực lao vào cô thêm chút nữa, thấy cô trợn tròn mắt trừnglại, anh cười đầy tà khí.
“Anh mà bị người làm thành như vậy còn ngủ được sao!”
“Anh cũng không biết, chưa thử qua. Hay là, lần sau emxem thử xem, anh sẽ rất hoan nghênh.”
“Em chưa biến thái được như anh đâu!”
“Em ngoài miệng thì không vui, nhưng thân thể rất thànhthực, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của em nói nó rất thích!”
Thân thể gục xuống, môi dán vào bên tai cô, ác ý nóitừng chữ.
Không để ý đến anh nữa, Tề Phàm nhắm mắt lại, hưởngthụ tra tấn mê người này.
Lạc Kì nhìn cô thật lâu, anh hoài nghi, cô gái nàyđúng là phù phép anh, bằng không, anh sẽ không vì cô trầm mê đến nỗi vậy!
Mỗi đêm anh như chàng trai niên thiếu mới nếm thử tráicấm, khẩn trương chờ mong cô, khi cô phong tình vạn chủng đứng ở trước mặt anh,anh liền bức thiết như một con sói đói khát bị bỏ đói đã lâu, liều lĩnh lao vàocô cắn xé!
Mỗi một lần thân thể hai người dây dưa đều có thể dùngtừ kinh tâm động phách để hình dung! Anh như tìm được thứ hợp cạ trên người cô,chỉ có cô, mới có thể làm cho tâm hồn anh yên ổn.
Không nhớ rõ vì sao lại nói như vậy, linh hồn haingười như đã ước định từ trước, nên kiếp này thân thể mới có thể hấp dẫn lẫnnhau. Mỗi một lần kết thúc, anh đều có một loại xúc động, muốn hẹn tiếp vớikiếp sau của cô!
Anh làm sao vậy? Từ khi nào thì bắt đầu, anh bắt đầucó ý thức về cô gái này!
Động tác nhanh chóng chấm dứt tất cả, trong phòngkhông khí đình trệ. Người dưới thân uể oải không ý thức, môi không tự giác ưmmột tiếng, thấp gọi tên của anh.
Ngực lại nảy lên cảm giác bối rối, cô hiện tại dễ dàngchạm tới cảm xúc của anh.
Sau cái chớp mắt không khí bối rối đình trệ, anh xuốnggiường, vào phòng tắm.
Nước lạnh đánh vào trên người, cắn chặt hai hàm răngđang lập cập, nắm chặt quyền đầu khắc chế mình lại lao ra ôm cô.
Lâu sau không thấy anh ra, Tề Phàm chiếc chăn mỏng gõcửa phòng tắm.
“Lạc Kì, anh làm sao vậy?” Giọng nói của cô lộ ra vẻkhàn khan khêu gợi, làm cho Lạc Kì vừa mới thoáng bình ổn dục vọng, lạibắt đầu chào cờ.
“Không có việc gì.” Lung tung lau lau một chút thânthể, mở cửa ra, không liếc mắt một cái với Tề Phàm bên cạnh.
Chờ khi Tề Phàm vào phòng ngủ, anh đã đổi xong quần áochuẩn bị rời đi.
“Phải đi ?” Tề Phàm cắn môi, cười đến ánh mắt mở thậtto ngăn nước mắt lại.
“Có hẹn.”
Xem như đã trả lời, Tề Phàm đi lên phía trước, giúpanh sửa sang lại áo, thắt caravat, nhẹ nhàng in trên má anh một cái hôn.
“Phụ nữ à?”
Nụ cười không chê vào đâu được, Lạc Kì lần này quaysang nhìn cô một cái.
“Người anh hẹn có khi nào không phải phụ nữ cơ chứ!”
Anh cười, tà mị, giận dỗi.
Tề Phàm tựa đầu trên ngực anh, ngón tay từ từ uyểnchuyển xoa xoa.
“Lạc Kì, anh đáp ứng em một việc được không?”
Giọng nói ngọt ngào Lạc Kì thoáng chốc hoảng hốt.
“Chuyện gì?”
Tay cô, như là trực tiếp đi vào lòng anh, giọng nóicủa anh không khỏi nhẹ nhàng.
“Nếu ngày nào đó anh có gặp quả báo, trăm ngàn lầnđừng chết trên giường của người phụ nữ khác! Tuy không có người biết quan hệcủa chúng ta, nhưng em vẫn cảm thấy rất mất mặt.”
“Sao thế, em hận anh chưa chết à?”
Chỉ biết trong óc cô giờ đang loạn lên toàn thứ linhtinh!
“Lạc Kì, em yêu anh! Nếu anh chết trên giường em, emsẽ lập tức tự tử cùng anh! Nhưng nếu anh chết trên giường người phụ nữ khác, emsẽ lôi anh từ trong quan tài ra đánh một trận!”
Giọng nói đanh đá, cười mị hoặc, cô hung hăng cắn mộtphát trên ngực anh, xoay người, tung chăn, lấy phong thái đẹp đẽ nhất đi vàophòng tắm.
Lạc Kì ôm ngực đau đớn, đau chết mất! Khẳng định mộtđiều, tối hôm qua cô dùng miệng làm lâu như vậy, miệng cũng chưa mỏi lắm! Răngnanh còn sắc như vậy!
Khóe miệng cong lên, anh híp mắt nhìn chằm chằm vàobóng dáng cô, chết tiệt cô cũng không thấy lạnh!