Phương Mạnh Vi luống cuống thu súng lại, đóng chốt an toàn. Cậu mang theo súng đi trở về, khi bước vào cửa Phương Bộ Đình đang trầm tư, ông đang chìm trong suy nghĩ hoài niệm nên không nhìn thấy cậu. Phương Mạnh Vi chắp tay sau lưng, gọi phụ thân rồi vội vã bước lên cầu thang, chạy bước nhỏ lên lầu vọt vào phòng ngủ.
Cậu đang cầm súng.
Thật ra cậu có thể bắn súng, thành tích tập bắn cũng tốt lắm. Nhưng cảm giác thật sự cầm súng đặt vào tim một người thì lại khác, máu toàn thân nguội đi trong phút chốc, rất là đáng sợ.
Phương Mạnh Vi mở ngăn kéo, nhét cây Browning vào, đóng lại.
Mấy ngày kế tiếp, Vinh Thạch thường thường đến bái phỏng. Phương Mạnh Vi có khi không ở nhà, lúc ở nhà thì cũng ngồi trong phòng không xuống lầu. Giọng nói của Vinh Thạch rất có lực xuyên thấu, cả Phương gia rộng lớn cũng không chưa nổi tiếng của anh, thỉnh thoảng Phương Mạnh Vi còn nghe thấy mấy lí do thoái thác như "Khổng tiên sinh" gì đó.
Đối với chuyện của Phương Bộ Đình, Phương Mạnh Vi chưa bao giờ nhiều lời. Phương Bộ Đình có vẻ rất thưởng thức Vinh Thạch, ngẫu nhiên nói về Vinh Thạch với vẻ rất tán thưởng, nhưng sau đó là tiếc hận: "Đáng tiếc..."
Đáng tiếc cái gì?
Phương Mạnh Vi cúi đầu không nói.
Vinh Thạch ở lại Bắc Bình cho đến cuối tháng ba. Mọi việc đã thống nhất, anh phải trở về Thừa Đức. Vào ngày anh đi, Phương Mạnh Vi quay mặt ra cửa sổ viết nhật ký, khoảng sân đầy hoa, cỏ cây ngày càng tươi tốt, tràn đầy sức sống. Phương Mạnh Vi cầm bút máy ngẩn ngơ, suy nghĩ hồi lâu không biết viết gì. Cậu biết hành trình ngày hôm nay của Vinh Thạch, không hiểu tại sao trong đầu tràn đầy bài thơ của Tagore mà cậu đã nghe từ một giáo sư văn học khi còn đến trường trước đây. Vị giáo sư kia nói giọng thuần Anh, ông đọc câu thơ chậm rãi trước tấm bảng, giọng của ông làm cho thơ Tagore cũng nghiêm trang theo: "Sáng nay, tôi ngồi bên ô cửa sổ, nơi thế giới như một người qua đường, dừng lại trong chốc lát, gật đầu rồi đi.(*)"
(*Trích từ tập thơ "Bầy chim lạc" của Rabindranath Tagore _Nguồn: vansudia.net)
Thế giới là một kẻ qua đường, ngay cả một lời thăm hỏi cũng không có, đang muốn rời đi. . Xin ủng hộ chúng tôi tại _ T RUМtrцyen.m e _
Cây bút máy của Phương Mạnh Vi đặt trên cuốn nhật ký, làm nhòe đi một mảng. Cậu buộc mình phải viết tiếng Trung, nhưng tiếng Trung khiến cậu nghẹn lời. Ngẩn người nửa ngày, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói chuyện thì thầm. Hình như là giọng nói của lão Ngô gác cổng, má Thái đáp câu đã biết. Chỉ chốc lát sau, má Thái nhẹ nhàng gõ cửa phòng cậu, thận trọng nói: "Mạnh Vi, có thư của con."
Phương Mạnh Vi đặt bút xuống, đứng dậy mở cửa, má Thái cầm bức thư, phong bì chỉ tùy tiện ghi ba chữ 'Phương Mạnh Vi',thậm chí còn không có con dấu, có lẽ nó được trao trực tiếp cho người gác cổng. Phương Mạnh Vi nhận bức thư, nói cảm ơn rồi đóng cửa lại. Cậu quay lại bàn làm việc, mở bức thư ra, trên tờ giấy viết thư có viết một dòng: Đợi khi mùa đông đến, anh sẽ đưa em về Cát Lâm. Anh muốn dùng tuyết để giấu em đi.
Vào tháng 4 năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 33, cuộc hành quân số 1 của Nhật Bản bắt đầu. Quân đội Nhật Bản chiếm được Hà Nam, cướp đường sắt Bình Hán. Hai đại đội của Không quân Trung Quốc, hai trung đội của Trung đoàn hỗn hợp Trung-Mỹ và một trung đội của Lực lượng Hàng không 14 Hoa Kỳ, tất cả đều tham gia cuộc chiến.
Phương Mạnh Vi không thu được tin tức chính xác nào của Phương Mạnh Ngao.
Cậu phải xem bản đồ cẩn thận mỗi ngày, đường sắt Hà Nam, Hà Bắc, Bắc Bình, Bình Hán, bầu trời tràn ngập tiếng máy bay ném bom oanh tạc Trùng Khánh, còn có máy bay rơi, máy bay không kiểm soát được, người cùng vật cứ như vậy rơi xuống.
Bàn tay Phương Mạnh Vi lạnh lẽo.
Cậu nhìn bản đồ Trung Quốc, lãnh thổ trên bản đồ bình lặng mà rộng lớn, Trung Quốc vẫn là một Trung Quốc hoàn chỉnh. Đáng tiếc, một tờ giấy không thể gánh nổi trọng lượng của hai chữ Trung Quốc. Phương Mạnh Vi nhìn về phía Bắc và luôn nhìn thấy.....Thừa Đức.
Thừa Đức à.
"Ông nội tôi là người Thừa Đức. Ông tôi nói khu vực hành chính lúc đó là 'Tỉnh Nhiệt Hà', chỗ đó của chúng ta có suối nước nóng, hoàng đế cũng rất thích đi, sau khi suối nước nóng chảy vào sông Vũ Lăng, cả con sông nóng lên, vào mùa đông cũng không bị đóng băng. Ông tôi nói nếu theo lý thuyết năm đó phải là 'bốn tỉnh quan ngoại', Nhiệt Hà cũng được coi là quan ngoại. Nhưng ba tỉnh ở phía Đông Bắc không thích có Nhiệt Hà, Nhiệt Hà lại thành quan nội. Người nổi tiếng nhất ở Nhiệt Hà mọi người biết là ai không? Người có tiền có thế nhất, họ Vinh, tên là Vinh Thạch. Năm đó ông nội tôi đã từng gặp ông ấy, chỉ nhìn thấy một lần, ông tôi năm nay đã 89 tuổi vẫn không quên được đấy, từ xa cũng có thể thấy người, uy vũ sinh uy. Kẻ có tiền thời ấy mới gọi là kẻ có tiền, các anh nói có đúng không, khoanh vùng mảnh đất tự mình làm hoàng đế một cõi....."
Phí Giải hôm nay đến sớm, nói chuyện khoe khoang với mọi người, tổ tiên của cậu ta chưa từng giàu có, nhưng là đã thấy người thật sự" "Giàu có ". Cậu ta thổi phồng với mọi người Vinh gia ở Thừa Đức oai phong lẫm liệt thế nào, thổ phỉ có râu lập nghiệp, trên tay đều có mạng người, giết người không chớp mắt.
Lý Huân Nhiên tối hôm qua bị giày vò vất vả, sáng ra ngủ không đủ giấc, vừa buồn ngủ vừa bưng cốc cà phê hòa tan bước vào cửa liền nghe thấy giọng nói sang sảng của Phí Giải, có chút buồn bực:"Cậu đang nói cái quái gì vậy, Vinh gia gì, cậu đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi đó!"
Vừa nhìn thấy Lý Huân Nhiên, dáng vẻ kiểu ngạo của Phí Giải giảm đi vài phần:"Thầy đến rồi. Em không nói ngoa, chuyện Vinh gia ở Thừa Đức năm đó thật sự không phải thổi phồng, mặc dù nhanh chóng suy tàn nhưng vẫn còn nhiều người già nhớ rõ Vinh đại thiếu gia một thời."
Lý Huân Nhiên bất đắc dĩ thở dài:"Được rồi, được rồi, giấc mơ giàu sang để lại buổi tối đi, tưởng tượng mình là 'Vinh đại thiếu' gì đó, báo cáo tổng kết vụ án viết xong chưa? Viết xong đem đến cho tôi xem."
Phí Giải đau khổ lầm bầm mấy tiếng rồi nhận mệnh bắt đầu đánh chữ.
Lý Huân Nhiên gãi chỗ xương quai xanh, có lẽ là cắn rách da khiến cậu thấy ngứa ngáy. Vụ án vừa rồi đúng là đau đầu, hôm qua có đột phá tiến triển cho nên cậu dùng Lăng Viễn khao thưởng chính mình. Kỹ thuật của Lăng Viễn càng ngày càng tốt, nhưng mở miệng vẫn là không biết nặng nhẹ.
Cậu nhấp một ngụm cà phê, cầm khung ảnh trên bàn lên. Vẫn không tìm thấy manh mối về ngài cảnh sát thời dân quốc, hơn nữa Lý Huân Nhiên cầm bức ảnh này đi hỏi thăm luôn khiến người ta nghĩ rằng cậu đang cố tình gây rối. Lăng Viễn kiên quyết không cho phép cậu mang mấy thứ này về nhà nữa, cậu đành phải tìm khung ảnh lồng vào, đặt ở bàn làm việc.
Còn có cuốn nhật ký đó.
Nó bị ngâm nước, giấy dính quá chặt, phần có thể xem được không nhiều lắm.Lý Huân Nhiên vuốt ve khung ảnh bằng những ngón tay thon dài, cậu nghĩ thầm, tiền bối cảnh sát, rốt cuộc anh là ai vậy? Sầu.
Lượng Lượng được đón về nhà vào tối thứ sáu. Cả tuần không gặp đứa nhỏ làm Lý Huân Nhiên nhớ bé vô vùng. Buổi tối trước khi đi ngủ, Lý Huân Nhiên muốn tạo không khí ấm áp nên đọc truyện cho bé nghe. Lượng Lượng nằm ngay ngắn trong chăn, nhìn cuốn truyện cổ tích trong tay Lý Huân Nhiên, sau đó nhìn Lý Huân Nhiên: "Chú ơi, chú kể cho cháu nghe một chút chuyện lịch sử đi ạ."
Lý Huân Nhiên sửng sốt: "Lịch sử?"
Lượng Lượng rất trịnh trọng: "Cháu muốn nghe phần về dân quốc."
.....Lịch sử dân quốc à.
"Chuyện trước khi đi ngủ... chúng ta nên nghe truyện cổ tích nhé?"
"Truyện cổ tích đều là chuyện bịa ra. Cháu thích lịch sử hơn."
"Ồ..."
Rốt cuộc cũng dỗ cho Lượng Lượng đi ngủ, Lý Huân Nhiên về phòng ngủ chính bóp cổ Lăng Viễn. "Lượng Lượng không phải con ruột của anh đó chứ!"
Lăng Viễn vẻ mặt nghiêm túc: "Bị phát hiện rồi, nhóc thật sự là con ruột của anh."
Lý Huân Nhiên cười vui vẻ, cười hai tiếng nhớ ra Lượng Lượng đã ngủ, lập tức im lặng, xấu hổ lắng nghe động tĩnh trong phòng Lượng Lượng.
"Đứa nhỏ này gần đây rất thích xem CCTV10, bộ phim phóng sự gần đây nhất liên quan đến dân quốc." Lăng Viễn hạ giọng:"Nhóc kêu em kể lịch sử dân quốc?"
Lý Huân Nhiên nằm trên giường bốn chân chỏng vó:"Lịch sử khi em còn đi học thì đủ xài. Nhưng lịch sử cận đại hiện đại học kém lắm. Em không đọc tiếp được."
Lăng Viễn cất cuốn sách trên tay: "Tại sao vậy?"
Lý Huân Nhiên thở dài: "Bất lực, ngột ngạt. Nhìn thấy khó chịu."
Trung Quốc có một lịch sử lâu đời, rực rỡ mọi nẻo đường, đột nhiên bị ném vào vũng bùn. Lịch sử giai đoạn trước thì "Cái gì đó là sáng tạo đầu tiên trên thế giới", giai đoạn sau thì "Hiệp ước gì đó chia cắt chỗ nào vùng nào".
"Haizz, anh nói xem, những người sống thời dân quốc nghĩ gì?"
"Chắc là nghĩ làm sao để sống sót."
Lăng Viễn ôm lấy Lý Huân Nhiên, giọng Lý Huân Nhiên bắt đầu mơ hồ, cậu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ: "Người thời đó....Chắc là tuyệt vọng lắm."
"Có lẽ vậy."
"Những người chạy khắp nơi kêu khóc cứu quốc, trong thâm tâm phỏng chừng cũng tuyệt vọng."
"Ừ."
"Đánh cược mạng sống của mình, dù biết không thể nhưng vẫn làm, họ đều là những anh hùng."
"Cũng có không ít Hán gian."
"Đừng làm hỏng bầu không khí."
"Được rồi, mau đi ngủ, cảm thán nhiều như vậy, cơn buồn ngủ qua đi lại mất ngủ."
Lý Huân Nhiên ngáp một cái: "Ừm..... Ngày mai dẫn Lượng Lượng đến sở thú.'
"Ừm."
Chiếc đèn nhỏ trên đầu giường vẫn chưa tắt, Lăng Viễn nương ánh sáng phảng phất nhìn gương mặt say ngủ của Lý Huân Nhiên. Bé con gần đây dù bận rộn phá án, trong đầu vẫn nghĩ đến bức ảnh đó. Bức ảnh đó khiến cậu bất thường, như thể đưa tay bắt lấy cái đuôi của ngày trước trong gió dữ, cố tìm kiếm một ai đó.....có lẽ đã từng tồn tại.
Lăng Viễn hôn cậu.
Ngủ ngon.