Trans: Qt + Gg dịch
Editor + beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
Chương 3. Cuộc gặp đầu tiên
Vào đầu tháng 3 năm Trung Hoa Dân Quốc thứ 33, Uông Tinh Vệ đến Nhật Bản để dưỡng bệnh do "Sức khỏe chuyển biến xấu". Uông Tinh Vệ vừa rời đi, Nam Kinh hoang mang lo sợ. Vương Khắc Mẫn, người chiến đấu tranh quyền đoạt lợi ngươi chết ta với Uông Tinh Vệ cũng luống cuống. Mọi kẻ thù đấu đá với nhau trong nhiều năm đều hiểu biết đối phương còn rõ hơn những người bạn thân thiết nhất của họ. Uông Tinh Vệ và Vương Khắc Mẫn là chỗ dựa tinh thần của nhau, Uông Vương một Nam một Bắc. Ủy ban Chính vụ ở Bắc Kinh trên danh nghĩa là chịu sự lãnh đạo của Nam Kinh, trên thực tế nó là một bộ phận riêng biệt và trực tiếp chịu sự "Giám hộ" của đại sứ quán Nhật Bản. Vương Khắc Mẫn chưa từng bại trước Uông Tinh Vệ, lại phải đè bẹp Uông Tinh Vệ ở mọi nơi trước mặt quân Nhật. Tuy nhiên, việc Uông Tinh Vệ đột ngột đi "An dưỡng" khiến Vương Khắc Mẫn không có chút vui sướng nào, vừa mừng vừa hốt hoảng.
Một nhà Phương Bộ Đình đến Bắc Bình trong hoàn cảnh này.
Trên danh nghĩa, Phương Bộ Đình được Văn phòng Thư ký Ủy ban Chính vụ Hoa Bắc mời làm giảng viên thỉnh giảng về kinh tế, đặc biệt đào tạo và giảng dạy cho Tổng cục Tài chính. Vốn dĩ không có ý định mang theo Mộc Lan nhưng Tạ Bồi Đông được mời làm trợ lý cho Phương Bộ Đình, để Mộc Lan một mình ở Trùng Khánh Tạ Bồi Đông không yên lòng. Phương Bộ Đình đề nghị Mộc Lan chuyển đến sống với Trình Tiểu Vân, nhưng Phương Mạnh Vi phản đối kịch liệt. Mấy lời khó nghe cậu không thốt ra được nhưng cậu kiên quyết không cho phép Tạ Mộc Lan ở với Trình Tiểu Vân. Rơi vào đường cùng, Tạ Mộc Lan đi theo đến Bắc Bình.
Phương Mạnh Vi là con trai út của Phương Bộ Đình, bên Trung thống cho cậu một thân phận nữa, đó là một sinh viên bình thường ở Trùng Khánh, đi đến Bắc Bình không thấy có trường đại học nào tốt để thi vào, đang chuẩn bị ra nước ngoài.
Về phía Bắc Bình có tin hay không, Vương Khắc Mẫn có nhắm một mắt mở một mắt hay không, Phương gia vẫn phải mạo hiểm. Mặc dù bên ngoài chính quyền "Đánh điện" bên trái, "Khiển trách" bên phải lại "Thư gửi đồng bào", nhưng các cuộc trao đổi cấp cao chưa từng bị gián đoạn. Người bình thường còn hiểu được chân lý giữ một đường lui, các chính khách sao lại không hiểu được?
Phương Bộ Đình đến Bắc Bình, như cá gặp nước, đây là điều hiển nhiên. Tiến sĩ Kinh tế từ Đại học Harvard, một trong những tài năng hàng đầu. Tuy nhiên, Vinh Thạch vậy mà thuận buồm xuôi gió ở Bắc Bình. Nói trắng ra anh chính là thổ phỉ con, đứa con của thổ phỉ, chiếm danh hiệu máu mặt"Trùm Nhiệt Hà", nói cho cùng cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, ấy vậy mà các nhà tư bản và quý tộc lụi bại ở Bắc Bình lại mong được gặp anh. Vinh Thạch có thể khiêu vũ, nghe kịch, chơi mã cầu mọi thứ đều biết, không gì không thể. Tác Kiệt ở bên cạnh anh lâu như vậy, lúc này cũng có chút ngạc nhiên, trước đây anh ta chưa từng thấy Vinh Thạch "Đa tài đa nghệ" đến vậy.
Vinh Thạch ngậm điếu xì gà, tay phải xoay chiếc nhẫn hồng ngọc lớn trên ngón út bàn tay trái, thoải mái dựa vào ghế sô pha da, hai chân gác lên bàn cà phê. Anh nheo mắt suy nghĩ, lúc vui vẻ lúc nghiêm túc.
Tác Kiệt bưng một đĩa hoa quả đến, nói nhỏ: "Ông chủ, chúng ta đến Bắc Bình được nửa tháng rồi, anh xem..."
Vinh Thạch đột nhiên bị đánh thức:"Anh chơi không đã sao?"
"... Không phải. "
Vinh Thạch cắn điếu xì gà chưa cắt, như thể đang cầm một cây tăm lớn:" Tôi không vội, anh vội cái gì."
Tác Kiệt không nói nữa. Thành phố Bắc Bình do người Nhật kiểm soát, thương mại quốc tế bị gián đoạn, không thể tự sản xuất được. Các thành phố lớn trên cả nước bây giờ đang ế ẩm như vậy, cơm ăn áo mặc cao cấp hơn một chút ngàn vàng cũng cầu không được. Người Nhật căng thẳng ở chiến khu Thái Bình Dương, bòn rút Trung Quốc đến chảy máu cung cấp tất cả cho quân đội.
Vinh Thạch, Hội trưởng Thương hội Thừa Đức, xuất hiện "đúng lúc" vào năm đó.
"Mỗi lần đến Bắc Bình, đều là bộ dạng đó, sống dở chết dở." Vinh Thạch đổi chân: "Lần này đến vậy mà có trải nghiệm khác, cực kỳ tốt."
Vinh Thạch không thích hút xì gà, nhưng anh thích ngậm một điếu ra vẻ, răng cắn điếu xì gà bộ dạng cà lơ phất phơ. Tác Kiệt nghe thấy Vinh Thạch thì thầm hai câu thơ bằng tiếng Nga. Tiếng Nga của Vinh Thạch giống như bản nhạc cello được viết bằng bút vàng trên nền nhung sẫm, với âm vang khàn khàn hoa lệ. Tác Kiệt không hiểu tiếng Nga, nhưng cảm thấy dường như Vinh Thạch đang lặp lại nó một lần nữa, âm cuối rung lên trên dây đàn cello huyền diệu.
"Tổng thư ký Trình Chí Ngô của Phòng thư ký tối nay mở tiệc tư chiêu đãi anh. Anh có đi không?
"Trình Chí Ngô... À, lại là từ Phòng thư ký? Tối nay tôi có việc, không đi."
"Nghe nói Giáo sư Phương cũng sẽ tham dự..... "
Vinh Thạch trố mắt:" Giáo sư Phương nào?"
"Là người in tiền giấy anh từng nói đến..... "
Vinh Thạch nhướng mày:" Tiệc tư?"
"Đúng vậy."
"Anh còn biết có ai nữa không?"
"Trưởng phòng Lưu Phòng Thanh tra Thuế của Tổng cục Tài chính, Đội trưởng Vương Trung đoàn Trị an Tổng cục Trị an, còn có... À, con trai Giáo sư Phương hình như cũng được mời...."
"Đợi đã, con trai giáo sư Phương?"
"Nghe nói con trai nhỏ của Trình Chí Ngô cũng đang chuẩn bị thi qua Mỹ, con trai út của giáo sư Phương sinh ra ở Cambridge, Massachusetts, tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ. Trình Chí Ngô muốn hai người trẻ giao tiếp nhiều hơn."
Vinh Thạch bật dậy, mang giày chạy vào phòng tắm. Tác Kiệt kinh ngạc: "Ông chủ anh làm gì vậy?"
Vinh Thạch tay chân luống cuống: "Nói thừa, rửa mặt chải đầu chỉnh trang!"
Tạ Bồi Đông thông báo với Phương Mạnh Vi đến dự tiệc vào buổi tối. Phương Mạnh Vi ngồi ngay ngắn trước bàn viết nhật ký, chăm chút từng nét chữ một cách nghiêm túc. Cậu vẫn luôn có lỗ hổng trong tiếng Trung, vì vậy đã kiên trì viết nhật ký để rèn luyện tiếng Trung của mình. Phương Bộ Đình lơ là trong việc chăm sóc con cái, khi phát hiện ra thì đã có chút muộn. Con trai lớn đã nhiều năm không về nhà, chỉ còn con trai út bên cạnh, Phương Bộ Đình thỉnh thoảng đọc thơ với cậu, hy vọng có thể khai sáng cho cậu. Phương Mạnh Vi luôn khó hiểu về những bài thơ cổ của Trung Quốc, cậu không thể hiểu được chúng. Ví dụ như "Ô đầu mã giác(*)", cậu hiểu một cách máy móc là "Tóc biến đen, đầu ngựa mọc sừng, đây là kỳ tích". Phương Bộ Đình đọc hai bài thơ của Cố Trinh Quán, nghĩ đến bạn bè thuở ban đầu, lệ nóng doanh tròng. Phương Mạnh Vi đã rất cố gắng để bắt kịp những bước chân nặng nhọc của cha nhưng dù thế nào cậu cũng không thể theo kịp. Đất nước từng huy hoàng với lịch sử lâu đời này thường khiến Phương Mạnh Vi sợ hãi. Cha của cậu, tổ tiên của cậu, đều ở giai đoạn cuối của nền văn hóa. Cậu đứng ở đây, hét lên, vẫy tay nhưng họ cũng sẽ không nhìn lại.
(*Nghĩa đen: Đầu quạ sừng ngựa, nghĩa bóng: đầu con quạ hóa ra trắng, đầu con ngựa hóa mọc sừng là để ví dụ những sự việc không thể xảy ra – Nguồn tuhoctiengtrung.vn)
Điều đó không nên. Phương Mạnh Vi rất áy náy, không nên là như thế này. Cậu càng nghĩ càng thấy khó chịu, cậu cũng không cố ý làm như vậy. Có một đoạn thời gian cậu rất ghét tiếng Anh, nhưng cậu nằm mơ, tiếng Anh vẫn vào đến trong giấc mơ.
Tạ Bồi Đông nhìn bóng lưng đơn bạc quật cường của cậu thở dài: "Mạnh Vi, dượng đang nói chuyện với con."
Phương Mạnh Vi nắn nót từng nét, cố gắng để mỗi chữ đều hoàn hảo nhất: "Con đang nghe đây dượng"
"Buổi tối Tổng thư ký Trình Chí Ngô đãi tiệc, mời con và Giáo sư Phương đến. Con trai của ông ấy đang chuẩn bị thi vào đại học Mỹ, muốn cho con làm quen với cậu ấy, tốt nhất là có thể nói chuyện với nhau, rèn luyện tiếng Anh của cậu ấy."
Phương Mạnh Vi không nói một lời nào, tiếp tục viết từng nét. Viết hồi lâu thấy Tạ Bồi Đông vẫn đứng trước cửa phòng, cậu nói một cách cay đắng: "Con biết rồi, thưa dượng."
Tạ Bồi Đông không đành lòng, bước vào phòng xoa đầu cậu. Tình cảm Phương Mạnh Vi dành cho dượng vượt qua phụ thân của cậu, cậu thì thầm: "Dượng, con vô dụng".
"Nói bậy, vô dụng cái gì".
"Con đọc thơ với cha nhưng con không có cảm giác gì. Có phải con quên nguồn gốc rồi không? Những điều của mình lại không hiểu được, đôi khi còn làm trò cười. Đại ca nhất định sẽ không như vậy. Phụ thân rất thất vọng về con. Có phải không ạ?"
Tạ Bồi Đông sau một lúc lâu không nói gì. Lúc trước mẹ con ba người bị ném lại ở Mỹ, ông không có lời nào để nói.
"Đứa trẻ ngốc." Ông khẽ giọng: "Đứa trẻ ngốc."
Phương Mạnh Vi mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn tham dự bữa tiệc. Tạo hình này rất phù hợp với thân phận học sinh của cậu, trong thời kỳ Nhật chiếm đóng cũng không thấy bất ngờ bởi áo Tôn Trung Sơn có nguồn gốc từ quần áo học sinh Nhật Bản. Cậu giản dị giữa những đống quần áo tây trang, không kiêu ngạo giữ đúng mực.
Vinh Thạch điên cuồng xoay chiếc nhẫn hồng ngọc to bằng ngón út của mình.
Tiệc của người Trung Quốc cái nào cũng tương tự nhau, uống rượu, dùng bữa rồi lại uống rượu. Vinh Thạch nhìn chằm chằm vào Phương Mạnh Vi nửa ngày, Phương Mạnh Vi có chút mất hứng nhìn qua, đôi mắt to tròn trong veo, Vinh Thạch cảm giác có một mũi dao cứa vào anh rõ ràng.
Thật ra Phương Mạnh Vi biết Vinh Thạch là ai. Xuất thân phức tạp, qua lại không rõ ràng với người Nhật, anh giống như một vị hoàng đế ở Nhiệt Hà. Các gia đình giàu có ở Bắc Kinh hiện nay không có đủ than để đốt khi tắm, nhìn thấy một người như vậy chẳng khác sói đói nhìn thấy miếng thịt là bao. Tâng bốc, nịnh hót lấy lòng người ta, đúng là trò hề nực cười. Xung quanh đầy người là vậy nhưng Vinh Thạch chỉ nhìn Phương Mạnh Vi đang chăm chú nhai thức ăn, trong người anh cảm thấy hạnh phúc dâng trào. Lần trước anh nhìn thấy cậu ở lầu hai, trong trẻo đứng ở đó, từ trên cao nhìn xuống....
Vinh Thạch rùng mình vì phấn khích.
"Xin, xin, xin, xin, xin chào, tôi tên, tên, tên Vinh Thạch."
Phương Mạnh Vi nhai salad liếc nhìn tên nhà giàu mới nổi Vinh Thạch.
Lý Huân Nhiên nhận được cuộc gọi từ Lăng Viễn, anh nói có người nhìn hiểu chữ viết trên bức ảnh.
"Anh hỏi Lý Duệ, chữ trên bức ảnh đúng là tiếng Nga. Nó có nghĩa là 'Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu. Trước mắt anh em bỗng hiện lên. Như hư ảnh mong manh vụt biến. Như thiên thần sắc đẹp trắng trong'(*)."
(*Trích khổ thơ đầu trong bài thơ tình nổi tiếng của nhà thơ Aleksandr Pushkin – Gửi K. Tôi lấy bản dịch thơ của Thúy Toàn_Nguồn: thivien,net)
"Hả?"
"Lý Duệ nói đó là bài thơ của Pushkin. "
"Lăng Viễn, tối nay, anh đọc lại cho em nghe nhé. "
"Tuân mệnh."
Lúc đó Phương Mạnh Vi không biết bài thơ của Pushkin, cũng không biết khi đọc những câu thơ của Pushkin bằng tiếng Nga lại du dương nhiều đến thế. Một gã khờ khạo đẹp trai đứng trước mặt cậu nói năng lộn xộn, sau khi trở về, cậu viết ngay ngắn vào nhật ký của mình: " Hôm nay gặp một người cực kỳ đáng ghét. Nói chuyện cắn chữ, lấy hai chữ "nói lắp" thay thế.