Trans: Qt + Gg dịch
Editor + Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
10. Mọi điều đẹp đẽ đều là cuộc xâm lược đẫm máu nhất.
Buổi tối Lý Huân Nhiên về nhà nhìn thấy Lăng Viễn đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Con người của Lăng Viễn, nếu bạn không yêu anh vậy bạn chắc chắn sẽ hận anh. Mạnh mẽ, xuất chúng, thiên phú trác tuyệt, khí thế phi phàm. Nơi anh đứng chính là trung tâm của thế giới.
Bây giờ anh cau mày, quay mặt vào trong, nằm trên ghế sô pha.
Lý Huân Nhiên không thể tìm thấy thứ gì đắp cho anh. Cậu vỗ vai Lăng Viễn: "Viện trưởng Lăng? Viện trưởng Lăng?... Lão Lăng?"
Lăng Viễn mở mắt ra, sửng sốt một chút, nhìn thấy Lý Huân Nhiên đang ngồi xổm trước ghế sô pha. Mái tóc của Lý Huân Nhiên uốn xoăn, mềm mại che trên trán. Một đôi mắt đen trắng, đôi mắt trong veo, long lanh.
"Tiểu Lý." Lăng Viễn vươn tay xoa tóc cậu, Lý Huân Nhiên nghiêng đầu né tránh: "Mấy ngày nay không có gội, toàn là dầu."
Lăng Viễn ngồi dậy, thở ra một hơi, cười hỏi cậu, "Em muốn ăn cái gì?"
Lý Huân Nhiên tròn mắt chớp chớp: "Có phải anh lại đau dạ dày không?"
Lăng Viễn dịu dàng nhìn cậu: "Có chút, đã đỡ hơn rồi."
Lý Huân Nhiên nói: "Em phải đi tắm, anh cũng đừng nấu cơm, chúng ta gọi giao hàng đi?"
Lăng Viễn gật đầu: "Được."
Lý Huân Nhiên vui vẻ đi tắm rửa sạch sẽ. Lăng Viễn gọi giao hàng, đi xuống lầu lấy. Lý Huân Nhiên mặc quần ngủ, thân trên cởi trần, lau đầu bằng một chiếc khăn tắm lớn.
... Gầy thật đấy. Nhưng da thịt xương cốt cân đối, vậy mà không phải gầy trơ xương. Lăng Viễn đứng ở cửa thay giày, nhìn Lý Huân Nhiên đang không để ý gì vừa lau đầu vừa đi qua đi lại. Anh nghĩ khi Lý Huân Nhiên cởi quần áo sẽ rất xấu hổ, nhưng sự thật là làn da mỏng manh làm căng cơ bắp khỏe mạnh. Khi Lý Huân Nhiên quay lại, anh dường như nhìn thấy vòng eo của cậu.
Tiểu vô lại.
Lăng Viễn thay giày rồi đi rửa tay. Thị lực của anh rất tốt, có thể nhìn thấy vòng eo của cậu đương nhiên cũng nhìn thấy Lý Huân Nhiên đang nổi da gà. Dù sao thời tiết lạnh giá, lò sưởi hoạt động tốt vẫn là không đủ.
Lý Huân Nhiên vẫn lúc ẩn lúc hiện, Lăng Viễn xách đồ ăn nhìn cậu: "Mặc quần áo vào."
Lý Huân Nhiên cuối cùng cũng lau sạch sẽ, ném khăn tắm lớn trở về phòng mặc quần áo. Lăng Viễn dọn đồ ăn ra xong, Lý Huân Nhiên mặc bộ đồ ngủ quá khổ chạy đến. Sau khi gội tóc cậu càng xoăn hơn, ngoan ngoãn nằm trên lông mày của cậu, bóng mờ khiến đôi mắt cậu trông to hơn nữa. Lông mi dài, lông tơ mềm mại.
Lý Huân Nhiên khi ăn cái gì cũng trông rất hạnh phúc, Lăng Viễn nhìn mà thèm ăn theo. Anh nhẹ nhàng nói: "Ăn chậm thôi, không có ai cướp của em."
Toàn bộ khuôn mặt của Lý Huân Nhiên úp trong chiếc bát, giống như một chú sư tử trong thế giới động vật đang ăn, trân trọng mà cúi đầu cắn xé con mồi của mình.
Tiểu vô lại mệt lắm rồi.
Lăng Viễn thấy mí mắt dưới của Lý Huân Nhiên bị thâm đen, thiếu ngủ khiến máu lưu thông kém.
Lý Huân Nhiên ăn xong, ngáp một cái. Lăng Viễn nhìn cậu vươn chiếc cổ mảnh khảnh của mình, đường cong kéo dài theo đường viền cổ áo rồi hòa vào xương quai xanh.
Chú công nhỏ xinh kiêu hãnh khoe bộ lông đuôi của mình.
Lăng Viễn đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn Lý Huân Nhiên: "Em phát hiện khi nào?"
Lý Huân Nhiên chống cằm, nghiêng mặt nhìn anh. Nhìn nửa ngày, cười nói: "Em lần đầu tiên nhìn thấy anh, vẻ mặt của anh giống như muốn ăn thịt em." Cậu đùa giỡn những ngón tay thon dài của mình: "Sau đó em thấy chìa khóa dự phòng. Nên hiểu hết tất cả."
Lăng Viễn vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu, sư tử con đang giương nanh múa vuốt.
"Đừng giở trò với cảnh sát." Lý Huân Nhiên thì thào: "Viện trưởng Lăng, anh phải nhớ đó."
Lăng Viễn nhìn đôi môi đóng mở của Lý Huân Nhiên. Môi của Lý Huân Nhiên khép lại gọn gàng, bóng giữa đôi môi khiến người ta điên cuồng. Lăng Viễn cảm thấy kỳ lạ, tiểu vô lại kiêu ngạo này dường như là đến để khắc mình.
Lăng Viễn chỉ im lặng.
Lý Huân Nhiên có chút bối rối.
Cậu không rõ bản thân đang làm gì. Cậu mở to mắt nhìn Viện trưởng Lăng, cảm thấy có chút hụt hẫng. Viện trưởng Lăng đưa tay ra che mắt Lý Huân Nhiên, Lý Huân Nhiên giật mình. Cậu ngẩn người trong bóng tối trong lòng bàn tay của Lăng Viễn, chỉ nghe Lăng Viễn thì thầm ở một thế giới khác:
Bé con, trước khi hoàn toàn thông suốt đừng có trêu chọc anh.
Sau bữa tối, Lý Huân Nhiên có chút thẹn thùng, vào phòng ngủ. Cậu cuộn chăn lăn lộn trên giường. Lăng Viễn mở to mắt nhìn ánh trăng trên trần nhà trong phòng ngủ của mình mà sững sờ. Bầu không khí yên tĩnh như thể thời gian ngưng đọng, bọn họ không cảm giác đồng hồ đang chuyển động.
Sáng hôm sau, Lăng Viễn dậy thì Lý Huân Nhiên đã rời đi. Tiểu vô lại ngượng ngùng, Lăng Viễn biết. Con người ấy mà, cả công thức và dữ liệu đều không thể suy luận được, Lăng Viễn cảm thấy thật khó hiểu. Tiểu vô lại cứ như vậy mà chạy đến sống ở đây, vì sao vậy?
Ai mà biết.
Khi Lăng Viễn đi làm, trong bệnh viện vẫn như cũ. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường, Lăng Viễn tìm thấy chút cảm giác an toàn. Đột nhiên Vi Thiên Thư chạy về phía anh lo lắng nói: "Đội Hình cảnh gọi tới, có một cảnh sát bị thương nặng, cậu mau chuyển hồ sơ bệnh án của đội hình cảnh."
Lăng Viễn nghe vậy bình tĩnh hỏi anh ta: "Người cảnh sát bị thương là ai?"
Vi Thiên Thư nói: "Lý Huân Nhiên."