Trans: Qt + Gg dịch
Editor+Beta: Cass Panda
- ---------o0o----------
1. Sử tử thời Trung Quốc cổ đại gọi là toan nghê, một con thần thú
Viện trưởng Lăng hôm nay có lịch trực, vì vậy tâm trạng của các cô gái nhỏ trong bệnh viện phập phồng khác nhau. Chị y tá trưởng đứng yên trong sóng gió hỗn loạn, một tay chống eo: "Cồn i-ốt không cần tiền sao? Mới dùng một chút đã mở chai khác!"
Các thiếu nữ xinh đẹp tươi cười đáp lại, quay mặt đi lau ý cười, nghiêm túc cấp cứu cho bệnh nhân. Phòng cấp cứu không lúc nào thảnh thơi, mấy cô gái nhỏ bận tối mắt tối mũi. Chị y tá trưởng thở dài, Viện trưởng Lăng chính là thuốc kích thích có thể khiến các cô gái thoải mái thư giãn, cũng xem như là... phúc lợi.
Phòng cấp cứu là nơi dễ dàng nhìn thấy trăm loại sắc thái trên thế gian nhất. Con nghiện lên cơn, con bạc bị chặt tay, phụ nữ trẻ em bị bạo lực gia đình, đủ loại chứng bệnh từ ngoài da thịt đến xương khớp đến sâu trong nội tạng. Tiếng rên, tiếng khóc, tiếng la liên tục. Nhìn nhiều khiến người ta chán nản.
Đoạn thời gian trước, giữa đêm phòng cấp cứu tiếp nhận một đứa trẻ béo phì lăn lộn kêu la đau bụng. Một đống mỡ núng na núng nính làm chiếc giường run lắc theo. Bác sĩ Ngũ nghi ngờ là viêm ruột thừa, dùng tay phải ấn kiểm tra, vừa mới ấn nhẹ xuống, đứa trẻ liền hét lên, mẹ của nó tiến đến tát mạnh vào mặt bác sĩ Ngũ.
Bác sĩ Ngũ là bác sĩ nội trú, bị đánh đến sững sờ. Cô y tá nhỏ bên cạnh xông tới kéo người phụ nữ trung niên khóc lóc om sòm kia. Người phụ nữ mái tóc xoăn lớn tiếng gào thét, thể hiện sự quan tâm con cái của mình cùng với sự chỉ trích thái độ hiện tại của nhân viên y tế là đáng đánh. Các y tá rất sợ hãi, y tá trưởng đang giúp quan sát.
Đứa nhỏ vẫn đang lăn lộn trên giường, kêu đau oai oái, cả đám người tạo thành cảnh tượng náo nhiệt. Người mẹ sẽ làm tất cả mọi thứ vì con cái là lẽ thường, có người chỉ trích bác sĩ Ngũ là người vô trách nhiệm, số khác xì xào theo dõi cuộc vui. Bác sĩ Ngũ tuổi trẻ nóng nảy giận dữ giống như một nồi dầu nóng đang sôi bốc khói chờ đợi giọt nước lạnh rơi vào là cậu sẽ xông đến, đột nhiên một giọng nói kéo cậu lại, dập tắt luôn ngọn lửa dưới nồi: "Tất cả đang làm gì vậy "
Các cô gái nhỏ trong phòng cấp cứu sau đó nhớ lại: Thật ra cũng không có gì cả. Lúc ấy có cảm giác, có Viện trưởng Lăng ở đó nên không còn sợ bất cứ điều gì.
Lăng Viễn thật sự cao, như hạc trắng đứng ngoài bầy gà. Có một làn gió mát lành từ chỗ anh thổi đến, mọi sự bực bội đã biến mất.
Khi có việc, bệnh viện cần một trưởng khoa trực đứng ra quản lý, trong mấy trưởng khoa chỉ có Lăng Viễn độc thân nên số lần anh trực nhiều nhất. Mỗi khi Lăng Viễn ở đó, mọi người đều có động lực hơn. Đặc biệt là các cô gái. Người ta nói đàn ông bốn mươi mốt chi hoa(*), Viện trưởng Lăng bây giờ vẫn còn là một nụ hoa đang chờ bung cánh.
(* Đàn ông 41 tuổi như một đóa hoa nở, đã có công danh sự nghiệp lại dịu dàng chăm sóc người)
Suy nghĩ đang bay quanh đỉnh Everest của y tá trưởng trong chớp mắt quay về, cô ấy đặt cồn i-ốt xuống, bên ngoài phòng cấp cứu lại náo loạn một trận. Vài cảnh sát mặc cảnh phục kéo một người đàn ông bị còng tay bước vào, người đàn ông đó vẫn đang chửi bới, không ngừng thốt ra mấy câu bẩn tai. Còn có một thanh niên mặc cảnh phục cẩn thận nâng một thanh niên mặc thường phục, trên tay cậu còn cầm một đống băng gạc dày đè lên nửa khuôn mặt.
Ngón tay thật dài. Ấn tượng đầu tiên của y tá trưởng khi nhìn thấy chàng trai trẻ đó là bàn tay bê bết máu đè vết thương. Cô không có thời gian để phân tâm nữa, nhiều bộ đồng phục xanh đen xuất hiện trong đại sảnh thật khủng khiếp, khiến thần kinh mọi người căng thẳng.
Bác sĩ trực chạy đến xử lý người đàn ông bị còng tay. Người đàn ông này là đào phạm, bị bắt khi đang mại dâm. Dù bị truy bắt hắn cũng không sợ, dùng dao tự đâm mình. Cảnh sát, đội phó, đội trưởng can ngăn cũng bị hắn dùng chai rượu đập vào trán.
Tên đào phạm máu chảy dầm đìa nhìn thì thấy đáng sợ nhưng thực chất chỉ bị thương ngoài da, chưa chắc đã xuyên qua lớp mỡ nữa là. Nhưng Đội phó Lý thì khác, vết thương ở gần mắt chỉ sợ mắt đã bị thương. Chủ nhiệm Khoa mắt tự mình xuống xem, may mà không đáng lo.
Lăng Viễn vừa giải phẫu xong, đến khu bệnh viện ngoại trú kiểm tra, xuống lầu đến phòng cấp cứu, chỉnh sửa áo blouse, không đeo thẻ... Anh nhìn thấy cậu.
Vết thương trên mặt của viên cảnh sát trẻ đã được xử lý xong, cậu ta nhắm mắt dựa vào ghế. Gương mặt xanh xao vì mất nhiều máu. Sống mũi cao, cằm hơi vểnh lên, đường nét cổ thon dài hoàn hảo, hầu kết thỉnh thoảng cử động, đường nét trên cổ càng trở nên hấp dẫn hơn vài phần. Cổ áo sơ mi xanh tím thấm đẫm máu, trên làn da nóng bỏng dưới đường cổ còn có vết máu khô chưa lau sạch. Bác sĩ phẫu thuật đều thưởng thức vẻ đẹp dữ tợn của máu, làn da khỏe mạnh, kết cấu cơ bắp khỏe mạnh, khung xương khỏe mạnh, tất cả đều dùng một từ để diễn tả: Đẹp. Lăng Viễn nhớ tới những cơ thể hiến tặng mà mình từng giải phẫu, nhìn gương mặt của viên cảnh sát trẻ, anh băn khoăn, tinh tế đếm số động mạch mặt, tĩnh mạch mặt, máu đỏ chảy dọc theo các mạch máu trên làn da xinh đẹp của cậu.
Viên cảnh sát dùng những ngón tay thon dài ấn vào miếng gạc đã được băng lại. Ngón tay cậu ấy rất dài...rất rất dài. Ngón tay của phụ nữ thon và tròn, giống như những tác phẩm điêu khắc bằng đất sét đã được nhào nặn. Ngón tay thon dài của nam giới hẳn là được chạm khắc, đục từng búa từng búa trên đá cẩm thạch.
Viên cảnh sát mở mắt ra, vẻ mặt đau đớn không làm cho cậu buông lỏng cảnh giác, đôi mắt tròn xoe của cậu nhìn Viện trưởng Lăng, nhưng không có vẻ dữ tợn, chỉ hỏi anh: Anh làm gì đó?
Lăng Viễn thỉnh thoảng đọc tiểu thuyết cổ điển. Trong những chuyện tình lâm ly bi đát, nam nữ chính lần đầu tiên gặp nhau, họ nhìn nhau, tóc thế nào, ánh mắt ra sao, ăn mặc như thế nào, đánh giá tinh tế từng thứ rồi tán thưởng chúng một lượt, sau đó gộp chúng lại với nhau – Không đúng. Không thể nào. Công việc của Lăng Viễn là tiếp xúc cơ thể bị phá hủy của con người, nhưng khi nhìn thấy người đó lần đầu tiên, mỗi một bộ phận bị phá hủy một lần quả thật là phí của trời, dùng nhiều tính từ như vậy làm gì? Cả người cậu ấy ở đây, chỉ có một từ: Tuyệt.
"Xin chào. Tôi là Lăng Viễn."Viện trưởng Lăng trịnh trọng đưa tay ra. Chàng cảnh sát sững sờ trong giây lát, cậu nhỏ hơn anh, vẻ mặt của cậu còn có chút kiêu ngạo, có chút ngây ngô, đôi mắt tròn xoe của cậu mở lớn hơn khiến Viện trưởng Lăng nhớ tới trong chương trình thế giới động vật anh từng xem, có một chú sư tử con ngây thơ đáng yêu, cũng có đôi mắt to tròn như vậy, ngắm nhìn thế giới đầy nguy hiểm này.
Bé ngoan của anh.