Tần Đông Loan và Kiều Diên ở Hải thành thêm hai ngày rồi quay về.
Hai người không về luôn Nam Đàm mà đi thẳng đến biệt thự trong rừng.
Tề Dĩ Phạm biết hai người đã về, bèn đem theo A Mang đến. Căn biệt thự này của Tần Đông Loan ở vùng ngoại ô, bên ngoài là rừng cây khá vắng vẻ, ngoại trừ có thể tuỳ cho A Mang chạy nhảy lăn lộn thoả thích, còn có thể băng qua khu rừng, đi đến một đầm nước, cho A Mang tắm rồi cho nó bắt cá ở đó luôn.
Tề Dĩ Phạm đưa A Mang đến rồi cũng ở lại. Tuy nói A Mang do Kiều Diên và Tần Đông Loan nuôi, nhưng Tề Dĩ Phạm cực kỳ quý nó, chỉ hận không thể cả ngày dính lấy A Mang.
Tần Đông Loan và Kiều Diên đã về Bắc thành, nhưng hai người đều chưa quay về trạng thái công việc. Mỗi ngày ở biệt thự, đều là đưa Tề Dĩ Phạm và A Mang đi chơi. Có khi Tề Dĩ Phạm và A Mang chạy đi xa chơi, hai người sẽ không đi theo mà ở nhà xem phim, không lâu sau thì Tề Dĩ Phạm cả người ướt như chuột lột dẫn theo A Mang cũng ở trạng thái tương tự quay về.
Mùa hè nóng nực, trong rừng cũng nóng. Tề Dĩ Phạm và A Mang chạy trong rừng một lát, cuối cùng chạy đến đầm nước kia, một người một chó nghịch nước nửa ngày, sau khi từ trên xuống dưới ướt dầm ướt dề mới quay về.
Về đến nhà, Tề Dĩ Phạm cũng không cần người khác hỗ trợ mà tự đưa A Mang đi tắm. Sấy lông cho chú chó xong, cậu nhóc chạy ra phòng khách tìm Kiều Diên và Tần Đông Loan.
Mỗi khi Tề Dĩ Phạm, Kiều Diên và Tần Đông Loan cùng chơi, bình thường đều là chơi game. Nếu là trò chơi thuộc loại thao tác, cậu nhóc và Tần Đông Loan chơi, Kiều Diên ngồi bên cạnh xem. Nếu là những trò chơi cần động não, cậu nhóc và Tần Đông Loan ở một đội, nếu không thì sẽ không chơi lại Kiều Diên.
Đương nhiên, có khi kể cả cậu nhóc và Tần Đông Loan cùng đội thì vẫn không đấu lại Kiều Diên.
Kiều Diên nhìn thì có vẻ chậm chạp lặng lẽ, nhưng chỉ số thông minh thật sự là thử thách con người ta, khiến Tề Dĩ Phạm có cảm giác mỗi lần chơi với Kiều Diên cứ như đang trở lại thời kỳ học kèm trước kia. Chỉ là bây giờ thật sự không phải đang học kèm, mà là đang khai phá đại não.
Trò chơi cần động não nên bầu không khí duy trì yên lặng, bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh nắng lặng lẽ tắt dần trong lúc ba người trầm tư.
Chiều tối, phía Tần trạch cho xe đến đón. Tối nay Tần Đông Loan cũng không nấu cơm, mà anh và Kiều Diên sẽ cùng nhau về Tần trạch ăn cơm.
Kiều Diên và Tần Đông Loan đã chung sống mấy năm. Sau khi hai người ở bên nhau, Tần Đông Loan báo với người nhà biết chuyện này, sau đó dẫn Kiều Diên về ăn cơm.
Lần đó bầu không khí còn cực kỳ không được tự nhiên, mà thời gian lâu hơn, đến cả quản gia cũng biết nếu có Kiều Diên đến thì phải dặn dò nhà bếp nấu những món gì, dần dà, Kiều Diên giống như cũng đã hoà nhập vào ngôi nhà này.
Tần gia cũng không tính là một gia đình luôn sôi nổi náo nhiệt. Dù sao mọi người trong nhà đều có địa vị cao, bầu không khí luôn không tránh được có hơi đứng đắn nghiêm túc. Dù mẹ Tần cũng sẽ tham gia một vài buổi xã giao, nhưng tổng thể mà nói thì bà vẫn không phải kiểu trưởng bối thích buôn dưa lê bán dưa chuột với người khác.
Bầu không khí của cả nhà bọn họ, từ có thể hình dung chính xác nhất có lẽ là ổn định.
Từ ba và mẹ Tần, chị gái và em trai, con rể và cháu ngoại, còn có Kiều Diên, người ngoài sẽ không nhìn ra họ có hành vi hay cử chỉ nào biểu thị sự thân thiết và gắn bó, nhưng đồng thời ở Bắc thành, ai cũng biết tình cảm của các thành viên trong Tần gia vững chắc vô cùng, bầu không khí gia đình lại ấm áp và ổn định thế nào.
Kiều Diên ở Tần trạch vẫn sẽ không nói quá nhiều. Trên cơ bản là nói những lời cần nói với ba mẹ Tần, lúc không cần lên tiếng thì lặng lẽ ngồi một bên lắng nghe, cũng sẽ không gượng gạo cố gắng gợi chuyện, được tự nhiên theo tích cách hướng nội của mình, nhưng vẫn duy trì lễ phép cơ bản.
Từ trên người Kiều Diên hoàn toàn không toát ra cảm giác khiến người ta thấy cậu đang cao ngạo hay phản nghịch gì cả. Hơn nữa vì người nhà đã chấp nhận cậu cũng như tính cách của cậu, nên mới có trạng thái thế này.
Ba người Kiều Diên, Tần Đông Loan và Tề Dĩ Phạm về nhà, những người khác cũng xuất hiện rồi cùng đi vào nhà ăn. Ăn uống xong, Tần Đông Loan và Kiều Diên không về luôn, mà ở phòng khách trò chuyện thêm một lát với mọi người.
Trước khi Tần Đông Loan và Kiều Diên đi du lịch, một vài vấn đền phát sinh ở tập đoàn của Tần gia cũng mới xử lý xong, Tần Đông Loan hỏi tình hình sau đó, Tần Thanh và ba Tần nói sơ qua cho anh. Một bên khác, mẹ Tần đang hỏi bao giờ thì Tề Dĩ Phạm về lại trường.
Kiều Diên ngồi bên này im lặng nghe họ nói chuyện, rất nhanh đã có Du Tùng cười hỏi một vài chuyện ở trường cậu.
Kiều Diên là giảng viên của Đại học Bắc thành. Ngoài ra, bởi vì năng lực vượt trội và lý lịch phong phú, chức danh và đánh giá liên quan vẫn đang vững vàng đi lên.
(*) ể giờ mới nghĩ đến đại học Bắc thành này là ĐH Bắc Kinh hén
Công việc của Kiều Diên và Tần Đông Loan thực ra cũng không hẳn là hoàn toàn không có liên quan gì. Trong phương diện số liệu, Kiều Diên chính là chuyện gia, những vấn đề tài chính của các tập đoàn hoặc là một vài vấn đề về kỹ thuật, tập đoàn cũng cần chuyên gia về xử lý.
Nhưng những chuyên gia như thế bình thường sẽ không cố định ở một công ty nào đó, mà là cùng lúc làm việc cho nhiều tập đoàn, khi tập đoàn cần đến thì mới xuất hiện.
Bởi vậy đối với những vị chuyện gia thế này, tiền là một chuyện, đôi khi còn cần xem tâm trạng của họ, và phải xem lịch trình có bị trùng nhau hay không.
Du Tùng hỏi Kiều Diên là hỏi về sắp xếp công tác của cậu. Du gia làm về nghiên cứu các loại máy móc thiết bị tinh vi, nhân tài giỏi dĩ nhiên có, nhưng ưu tú vượt trội như Kiều Diên thì vẫn cần bàn bạc thêm.
Nói đến đây, Du Tùng cho đến giờ vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên. Khi đó số liệu ở tập đoàn xảy ra chút vấn đề, người của tập đoàn không giải quyết được, nói là phải thuê chuyện gia bên ngoài về nghiên cứu giải quyết. Bên trong danh sách chuyên gia, và trong số ít người được đánh dấu sao bên cạnh, bao gồm có Kiều Diên.
Kiều Diên không giống với những chuyên gia bình thường, cậu giống như càng chuyên tâm vào phương diện nghiên cứu của bản thân hơn, hơn nữa cậu rất chú trọng cuộc sống riêng của bản thân, khiến thời gian dành cho những việc khác bị hạn chế còn rất ít ỏi, cơ hội mời được về là rất nhỏ.
Vốn mọi người nói khó mà mời được, nhưng sau khi Du Tùng đi tìm Kiều Diên nói chuyện, cậu lại không cần suy nghĩ lập tức đáp ứng. Khoảng thời gian đó, bởi vì công việc này mà thời gian nghỉ ngơi của Kiều Diên còn ít đến đáng thương. Nhưng cuối cùng vẫn giải quyết xong vấn đề cho Du gia một cách hoàn mỹ.
Cũng tại thời điểm đó, số ít người trong giới ở Bắc thành mới bắt đầu biết quan hệ giữa Kiều Diên và Du Tùng, từ đó biết được quan hệ giữa Kiều Diên và Tần Đông Loan.
Kỳ thật sau khi Kiều Diên và Tần Đông Loan bên nhau, hai người không cố tình công khai quan hệ với bên ngoài. Bởi vì công việc gần như là không dính dáng đến nhau, cơ hội cùng nhau xuất hiện và thân mật trước công chúng càng không có.
Nhưng sau lần này, mọi người giống như dần dần ngầm hiểu với nhau. Đồng thời, đối với quan hệ của Tần Đông Loan và Kiều Diên, tâm trạng của mọi người cũng trở nên phức tạp.
Không phải họ có cảm giác phức tạp với quan hệ đồng tính, mà là có cảm giác phức tạp với quan hệ giữa hai người.
Nếu bọn họ nghe được từ ban đầu là Tần Đông Loan và một giảng viên đại học ở bên nhau, đối phương còn là nam, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy đầu óc Tần Đông Loan có vấn đề. Tiền đồ rộng mở, tương lai kế thừa gia nghiệp, lại vì một giảng viên đại học mà từ bỏ con đường tươi sáng trước mắt, có hơi khiến người ta thổn thức tiếc nuối.
Nhưng hiện tại, Kiều Diên ở trong giới này chính là một nhân tài khó gặp lại khó có được. Không khoa trương mà nói, những hạng mục mà cậu tham gia, trên cơ bản đều là những hạng mục bọn họ thậm chí còn không chạm tới.
Trên nền móng đó, chuyện hai người ở bên nhau, không ai cảm thấy đáng tiếc cho Tần Đông Loan. Ngược lại từ mối quan hệ của hai người, người ta còn cảm nhận được một sự ngang bằng về địa vị.
Du Tùng hỏi Kiều Diên về sắp xếp công việc, cậu trả lời bằng hai ba câu ngắn gọn. Du Tùng cảm thấy lịch trình khá thư thả, nhưng vẫn do dự một lát, sau đó hơi khó xử nói với Kiều Diên.
"Thật ra có chuyện này cần cậu giúp đỡ."
"Chuyện gì vậy ạ?"
Du Tùng giải thích ngắn gọn cho Kiều Diên về vấn đề phát sinh kia.
Thật ra lịch làm việc của Kiều Diên chưa bao giờ tính là đầy. Nhưng đôi khi đối với cậu, nếu không phải là chuyện gì đặc biệt, hoặc là có thể khiến cậu thật sự muốn đi nghiên cứu, thì cậu sẽ càng thích ở nhà với chú chó của mình chờ Tần Đông Loan, bởi thế mới nói thời gian dành cho công việc bên ngoài của cậu khá hạn chế.
Thật ra phát sinh vấn đề là ở một tập đoàn đối tác của Du gia, cần chuyên gia giải quyết, nhưng chuyên gia trong tập đoàn lại không giải quyết được, đoàn chuyên gia lần trước giải quyết cho Du gia trên cơ bản đều đã mời hết một lượt, bọn họ cũng coi như là đáp ứng rồi. Mà phía Kiều Diên thì cần âm thầm tiếp xúc thông qua quan hệ riêng.
Du Tùng nói xong, Kiều Diên gật đầu tỏ ý có thể. Tần Đông Loan với ba Tần và chị gái ngồi một bên đã chuyển chủ đề tán gẫu, nghe xong cuộc trò chuyện bên này, chờ Du Tùng nói xong, Tần Đông Loan hỏi.
"Trần gia?"
Du Tùng gật đầu: "Đúng vậy."
"Thật ra khi đó Cảnh Đình tìm tới anh còn thấy kỳ lạ. Anh nghĩ cứ trực tiếp để Cảnh Vũ tìm cậu là được rồi còn gì, sao còn phải nhờ đến tận bên anh." Du Tùng cười nói.
Kiều Diên nghe thấy họ Trần, còn có "Cảnh Vũ", lúc này mới phản ứng lại là ai. Cậu hơi ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Đông Loan, không biết là đang nghĩ gì.
Bên này Tần Đông Loan nghe Du Tùng nói xong cũng quay sang nhìn Kiều Diên. Thấy Kiều Diên ngơ ngác nhìn về phía anh, Tần Đông Loan quay sang nhìn Du Tùng, định mở miệng nói gì đó
Thế nhưng anh còn chưa kịp nói gì, Du Tùng còn chưa phát hiện ra bất thường ở đâu đã tiếp tục.
"Chẳng lẽ có vấn đề gì hả?"
Tần Đông Loan vừa muốn nói, Kiều Diên đã lên tiếng trước: "Không ạ."
Tần Đông Loan nhìn sang cậu, Kiều Diên lại nhìn Du Tùng, tiếp tục: "Em có thể sắp xếp."
"Nhưng cần chờ em kết thúc kỳ nghỉ này đã."
"Bên kia cũng nói không quá gấp. Bởi vì còn chưa đến thời điểm then chốt." Du Tùng nói.
"Được ạ." Kiều Diên gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Đề tài giống như đã kết thúc ở đây. Chẳng qua sự kỳ lạ vừa rồi của hai người, tuy rằng chỉ xảy ra rất ngắn ngủi, nhưng đúng là đã xảy ra. Du Tùng nhìn Kiều Diên đã thu ánh mắt về, lại nhìn Tần Đông Loan vẫn còn đang nhìn Kiều Diên, định mở miệng hỏi gì đó, mà Tần Thanh ngồi một bên đúng lúc này quay sang, nói.
"Kiều Diên đồng ý rồi là được rồi."
Du Tùng quay đầu nhìn vợ, thấy sắc mặt vợ không có gì thay đổi. Nhưng đúng như cô nói, chuyện đã được giải quyết, cũng không cần hỏi nhiều nữa.
Chủ đề này xem như là một đoạn nhạc đệm trong cuộc trò chuyện của gia đình, rất nhanh là qua. Kiều Diên và Tần Đông Loan ở lại đại trạch thêm một lát, khoảng chừng chín giờ thì quay về căn biệt thự trong rừng.
Đường về là Tần Đông Loan lái xe.
Tần trạch cách biệt thự không xa, hơn hai mươi phút chạy xe. Sau khi Kiều Diên ngồi vào xe, vẫn như ngày thường im lặng nhìn ra cảnh đêm bên ngoài, Tần Đông Loan cũng bình tĩnh lái xe, chờ đến lúc đèn đỏ dừng lại, anh mới lên tiếng.
"Đến lúc đó có thể sẽ gặp Trần Cảnh Vũ."
Kiều Diên đang ngắm nhìn cảnh đêm đến xuất thần hơi giật mình, quay sang.
"Sao cơ?"
"Lúc đi giải quyết vấn đề kia."
Lần trước Trần Cảnh Vũ tiếp tục đi Đông Nam Á, sau đó một mạch hoàn thành hạng mục ở đây. Có thể bởi vì công việc này mà đã thay đổi đôi chút, tính tình trầm ổn hơn rất nhiều, sau khi về nước cũng không giống trước đây cả ngày ăn chơi trác táng, ngược lại còn chủ động giúp Trần Cảnh Đình gánh vác một ít công việc của tập đoàn.
Kỹ năng quản lý của Trần Cảnh Vũ dĩ nhiên kém Trần Cảnh Đình, bởi thế ở Trần gia, dù anh ta muốn làm phú nhị đại cả ngày ăn uống chơi bời, hay là một lòng tập trung cho sự nghiệp đi chăng nữa, thì cuối cùng anh ta vẫn chỉ ở dưới cái bóng của Trần Cảnh Vũ mà thôi. Nhưng dường như anh ta không hề để ý chuyện này, mà Trần Cảnh Đình cũng không có bất kỳ lo lắng kiêng kị gì với việc Trần Cảnh Vũ bỗng nhiên chuyên tâm với sự nghiệp của gia đình như thế.
Tình cảm của anh em họ cũng giống như tình cảm giữa Tần Thanh và Tần Đông Loan, thuộc loại ngày thường không có quá nhiều thân mật, nhưng tình cảm lại cực kỳ tốt.
Năm đó chuyện của Kiều Diên và Tần Đông Loan, cũng là Trần Cảnh Đình phát hiện sự khác lạ của em trai mình, sau đó nói với Tần Thanh.
Đối với chuyện tình cảm của Tần Đông Loan và Kiều Diên, Trần Cảnh Đình không có quan điểm đặc biệt gì cả, dù sao chuyện này không liên quan gì đến anh ta. Nhưng Trần Cảnh Vũ chán nản như vậy, còn không thể chấp nhận sự thật, khiến Trần Cảnh Đình khó mà không lưu tâm, mới nhân lúc gặp Tần Thanh nói hai câu.
Tần Đông Loan nói xong, Kiều Diên giống như đã phản ứng lại, "ừm" một tiếng.
Đèn chuyển sang xanh, Tần Đông Loan nhìn Kiều Diên, sau đó quay đầu về, cho xe tiếp tục chạy đi.
Xe đi một lát, Kiều Diên nãy giờ duy trì trầm mặc bỗng nói.
"Dù sao cậu ấy cũng không thể đuổi em đi được."
Kiều Diên nói xong, Tần Đông Loan quay sang nhìn cậu một cái. Kiều Diên cũng nhìn anh, vẻ mặt bình tĩnh, cậu nói.
"Là bọn họ mời em đến mà."
Trùng hợp lúc này xe đi đến trước đèn đỏ, Tần Đông Loan dừng xe, quay đầu sang, lẳng lặng nhìn Kiều Diên.
Kiều Diên nói xong những lời này, cùng anh đối diện một lát. Một lát sau, Kiều Diên thu ánh mắt tiếp tục ngẩn người nhìn về phía trước. Tần Đông Loan ngồi ở ghế lái, nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Kiều Diên dưới ánh đèn.
Nhìn một lát sau, Tần Đông Loan thu lại ánh mắt, khẽ cười một tiếng.