Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 108



Cảm xúc của Lý Như vừa thẹn thùng vừa rụt rè, nhưng cuối cùng cô vẫn lấy hết dũng khí để lên tiếng.

“Chị là người thật sự sống đúng với bản chất trong làng giải trí, có tình cảm chân thành. Em rất thích chị.”

“Bây giờ được ký hợp đồng với công ty của chị, thật sự là một niềm vui bất ngờ đối với em.”

Những lời nói ấy khiến góc mềm mại nhất trong lòng Dư Vãn chợt rung động. Cô vỗ nhẹ tay Lý Như, nở một nụ cười rạng rỡ.

“Cảm ơn em đã ủng hộ chị. Em là một trong số ít những người hâm mộ của chị đấy.”

Trong lòng Dư Vãn bỗng dâng lên một cảm giác bùi ngùi. Cô không khỏi nhớ lại những ngày tháng bị cả mạng xã hội quay lưng.

Khi đó, cô xuất hiện trên rất nhiều bảng tin tiêu cực, đến mức uống một ngụm nước cũng bị mắng chửi.

Trong làng giải trí, nhiều tiền bối đã lặng thinh mà chẳng ai đứng ra bênh vực cô.

Nhưng may mắn là, trời đã sáng.

Những tin tức bịa đặt năm nào giờ hóa thành muôn ngàn dải ruy băng lấp lánh, tô điểm thêm ánh sáng cho con đường sự nghiệp phía trước của cô.

Hốc mắt Dư Vãn ươn ướt. Cô nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, rồi cười khoáng đạt.

“Mỗi bước đi trên con đường đã qua đều có ý nghĩa.”

Lý Như nắm chặt lấy tay Dư Vãn, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

“Chị Dư, sau này chị nhất định sẽ ngày càng thành công. Bộ phim mới đây của chị, em cũng đang theo dõi đấy.”

“À, đúng rồi, trên mạng còn có bảng xếp hạng diễn xuất, phiếu bầu của chị đang dẫn đầu áp đảo đó.”

Những lời khen dồn dập từ Lý Như khiến Dư Vãn cũng phải đỏ mặt ngượng ngùng.

“Cảm ơn em đã yêu quý chị. Chúc em cũng sớm tỏa sáng trên con đường nghệ thuật.”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai người họ, Dư Vãn trở về nhà.

Lục Trầm đã thu dọn xong hai chiếc vali, đẩy chúng ra phòng khách. Thấy Dư Vãn trở về, anh mỉm cười bước lại gần.

“Vãn Vãn, đồ đạc anh đã chuẩn bị xong hết rồi.”

Dư Vãn gật đầu, hai tay vòng qua cổ Lục Trầm, cả người ôm lấy anh như một chú mèo nhỏ.

“Hôm nay ký được hợp đồng với hai nghệ sĩ, anh biết không? Em thấy họ rất có tiềm năng, nên cũng đã dặn dò quản lý phải chọn kịch bản và hình tượng thật tốt cho họ.”

Lục Trầm lặng lẽ lắng nghe, vòng tay ôm lấy eo cô.

“Đó là chuyện tốt, công ty cuối cùng cũng khởi đầu rồi.”

Dư Vãn gật đầu liên tục. Sau đó, cô cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nhìn Lục Trầm với ánh mắt tinh nghịch.

“Trưa nay em muốn mời thầy Lục ăn cơm, không biết anh có muốn nhận lời không?”

Cô vừa nói vừa níu lấy tay áo Lục Trầm.

Anh cầm lấy chìa khóa xe, cười bất lực nhưng đầy cưng chiều.

“Cầu còn không được.”

Cả hai thay trang phục giản dị, cùng đến trung tâm thành phố dùng bữa.

Họ chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống. Trong lúc chờ món, Dư Vãn vội lấy điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm thông tin về chương trình thực tế “Running!”.

Hóa ra đây là một chương trình chuyên về thể thao, có lẽ lúc đó cô sẽ phải thi đấu sức lực một phen.



Nghĩ đến đây, Dư Vãn phấn khích giơ tay lên.

“Tối nay anh sẽ thấy dáng vẻ oai phong của em.”

Lục Trầm không nhịn được cười. Lần này, anh đi công tác chỉ để theo cô, cũng không báo trước cho đạo diễn chương trình, tránh gây phiền phức.

“Em quay chương trình, anh sẽ ngồi đợi bên cạnh. Kết thúc rồi mình cùng về khách sạn.”

“Được thôi, vậy thì phiền thầy Lục quá rồi~”

Khi món ăn được dọn ra, Dư Vãn lập tức tập trung ăn uống. Miệng cô phồng lên vì thức ăn, hai má tròn xoe như một chú chuột nhỏ.

Lục Trầm bất giác bật cười, đưa khăn giấy cho cô.

“Vãn Vãn, ăn chậm thôi, coi chừng nghẹn.”

Bỗng nhiên, trong nhà hàng vang lên tiếng khóc của một đứa trẻ.

Dư Vãn ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy một đứa bé tầm năm tuổi đang nằm trong lòng mẹ, khóc đòi b.ú sữa.

Người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi tuổi, được chăm sóc rất kỹ lưỡng nhưng dấu vết tuổi tác như nếp nhăn hằn sâu vẫn không giấu được. Nhìn cách bà chiều chuộng đứa trẻ, có lẽ đây là con muộn.

Dư Vãn khẽ lắc đầu, trong lòng không khỏi thầm cảm thán.

“Đúng là một đứa trẻ khổng lồ.”

Đứa bé vừa khóc vừa kéo áo mẹ, miệng la to.

“Mau cho con b.ú sữa, con đói lắm...”

Gương mặt người phụ nữ tràn đầy bất lực, vậy mà bà lại kéo áo lên, thản nhiên cho con b.ú ngay trước mắt mọi người!

Dư Vãn kinh ngạc, lập tức xoay người lại, dùng tay che mắt Lục Trầm.

Hành động này khiến Lục Trầm đang ăn phải khựng lại, cảm thấy buồn cười.

“Vãn Vãn, em làm gì thế này?”

Dư Vãn ghé sát lại, hạ thấp giọng nói.

“Có một người mẹ đang cho con b.ú sữa, anh chú ý chút, đừng nhìn lung tung nhé.”

Lục Trầm liền gật đầu, nhẹ nhàng gỡ tay cô xuống.

“Tất nhiên rồi, anh không phải loại người có sở thích kỳ lạ đâu.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Rất nhanh sau đó, một nhân viên phục vụ đã để ý đến hành động của hai mẹ con kia và bước tới nhắc nhở.

Người phụ nữ thong thả chỉnh lại quần áo, nhưng lại chống nạnh, lớn tiếng nói.

“Cậu chỉ là một nhân viên phục vụ quèn, vậy mà cũng dám quản tôi? Con tôi đói đến thế này rồi, sao tôi không được cho b.ú sữa chứ?”

Nhân viên phục vụ là một chàng trai trẻ, nghe thấy vậy thì đỏ bừng mặt vì lúng túng.

“Cô... cô ơi, con không có ý đó đâu.”

Người phụ nữ nghe xong càng nổi cơn tam bành, chỉ tay vào anh ta, giọng run rẩy nhưng đầy tức giận.



“Cậu gọi ai là cô hả? Tôi còn trẻ như thế này, cặp mắt chó của cậu nhìn ai ra vẻ cô già chứ?”

Đứa trẻ trên ghế thì gào khóc không ngừng, còn người phụ nữ thì cằn nhằn không dứt. Cuối cùng, bà ta đẩy chàng trai vào một góc, mắng mỏ đến mức không còn mặt mũi nào.

Cậu nhân viên cao gần 1m8 nhưng trông như thể bị dồn đến đường cùng, đôi vai sụp xuống, trông vô cùng đáng thương.

Mọi người trong nhà hàng đều bị thu hút bởi cảnh tượng ồn ào này.

Nghe những lời mắng chửi đầy cay nghiệt của người phụ nữ, thậm chí dùng cả từ ngữ xúc phạm, Dư Vãn không khỏi cảm thấy cơn tức dâng lên trong lòng.

Cô lập tức đặt đũa xuống bàn, đứng dậy.

Nhưng Lục Trầm đã nhanh hơn cô một bước, nắm lấy cổ tay cô.

“Vãn Vãn, để anh đi nói.”

Chỉ một câu nói đã khiến Dư Vãn yên lòng như được uống một viên thuốc an thần.

Lục Trầm chỉnh lại trang phục, bước tới phía trước.

Cũng có vài thực khách không chịu nổi mà bước lên can ngăn, nhưng người phụ nữ kia vẫn không chịu dừng lại.

Nhân viên phục vụ bị mắng đến mức mắt đỏ hoe, không dám cãi lại một lời.

Lúc này, một thực khách khác không nhịn được liền giơ điện thoại lên, lớn tiếng nói.

“Đừng mắng nữa. Tôi đã gọi cảnh sát rồi, chờ họ đến giải quyết.”

Tiếng chửi rủa của người phụ nữ đột ngột dừng lại, nhưng ngay sau đó, bà ta chuyển mục tiêu sang vị khách kia.

“Tôi cho cậu mặt mũi mà. Cậu dựa vào đâu mà gọi cảnh sát chứ? Tôi mới phải gọi cảnh sát bắt cậu mới đúng.”

“Chuyện này nhất định phải để chủ nhà hàng cho tôi một lời giải thích. Một kẻ ngu ngốc như thế mà cũng làm nhân viên phục vụ à?”

Lục Trầm quay sang nhìn chàng nhân viên, nhẹ giọng hỏi.

“Cậu ổn không?”

Nhân viên liên tục gật đầu, căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp.

“Tôi... tôi ổn, nhưng mà... cô ấy...”

Thấy chàng trai hoảng sợ, Lục Trầm kéo anh ta ra khỏi đám đông.

“Cậu ngồi nghỉ đi, mọi chuyện chờ cảnh sát đến giải quyết.”

Bỗng nhiên, người phụ nữ kia ngồi bệt xuống đất, bắt đầu lớn tiếng la hét.

“Trời ơi, tôi khổ quá mà. Chỉ cho con b.ú thôi cũng bị mấy gã đàn ông soi mói. Các người chẳng phải đang muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?”

Dư Vãn đứng từ xa quan sát, trong lòng không khỏi cảm thán.

“Quả nhiên là cao thủ ăn vạ.”

Người phụ nữ này không chỉ đổi trắng thay đen mà còn cố tình gây nhầm lẫn thị phi.

Sợ bà ta quá kích động sẽ gây thương tổn cho chàng nhân viên, Dư Vãn vội bước tới, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Cậu đứng cách xa cô ta ra đi.”

Mấy người xung quanh cũng tỏ ý đồng tình.

“Đúng vậy, người này trông chẳng bình thường chút nào. Đợi cảnh sát tới đưa cô ta đi, chứ ở đây làm bẩn không khí thêm.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv