Tư thế ngủ biệt nữu khiến Ân Lang Qua thức dậy trước bình minh, cổ bất ngờ ngã xuống, đầu óc có chút choáng váng, khi giơ tay ấn cổ bên cạnh hắn dậy, hắn chợt nhận ra tay còn lại của mình đang nắm giữ súng trong lòng bàn tay, hắn liền có dự cảm không tốt.
Ân Lang Qua đặt khẩu súng lại thắt lưng, loạng choạng đứng dậy, nhìn xung quanh, tuyệt vọng nhớ lại chuyện đã xảy ra, cuối cùng quay đầu nhìn về phía cánh cửa sau phòng ngủ của Ôn Dương thì thấy cánh cửa gỗ bị trúng đạn mấy phát. Những dấu vết của vụ bắn, một số hình ảnh mờ ảo trong cơn say đêm qua chợt lóe lên trong đầu hắn.
Lúc này, Ân Lang Qua đã hoàn toàn tỉnh táo.
Ân Lang Qua vội vàng đẩy cửa phòng của Ôn Dương ra, bên trong vẫn sáng đèn, quần áo và hầu hết đồ dùng cần thiết hàng ngày trong tủ đều bị lấy đi, có lẽ là do cậu vội vàng dọn dẹp, nhiều thứ rơi vãi trên mặt đất. Rất nhiều thứ rơi xuống như nó đã bị cuốn đi bởi một cơn bão dữ dội.
Ân Lang Quaa có thể tưởng tượng ra Ôn Dương khu rời đu, hoảng sợ và liều mạng bỏ chạy.
Ân Lang Qua tự tát mình một cái, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho Ôn Dương, nhưng đầu bên kia đã tắt máy, cuối cùng phải gọi cấp dưới đến, nhanh chóng điều tra xem Ôn Dương đang ở đâu.
Ân Lang Qua bất an tới rồi cực điểm, bởi vì hắn không biết chính mình tối hôm qua điên cuồng làm cho Ôn Dương tổn thương tới mức nào, cuối cùng cư nhiên còn rút súng, trước mắt hắn duy nhất rõ ràng chính là, hắn nhiều ngày xây dựng hình tượng, bây giờ ở trước mặt Ôn Dương lại hoàn toàn sụp đổ.
Ân Lang Qua đột nhiên phát hiện ống tay áo một bên đã bị xé rách, hình xăm gớm ghiếc hoàn toàn bại lộ ra trong tầm mắt, mà người xé rách áo, Ân Lang Qua chỉ nghĩ tới Ôn Dương.
Thứ duy nhất trên người mà hắn không muốn Ôn Dương nhìn thấy chính là hình xăm.
Ân Lang Qua thay một chiếc áo sơ mi dài tay, ra khỏi khu chung cư lấy xe, lên xe,Ân Lang Qua lại gọi điện cho Ôn Dương, nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Trước khi thuộc hạ tìm được vị trí của Ôn Dương vào lúc này, Ân Lang Qua không thể chờ đợi được nữa, hắn lái xe đến căn hộ mà Ôn Dương đã thuê trước đó, sau đó lần lượt tìm kiếm từng khách sạn gần đó. Buổi sáng hôm sau, Ân Lang Qua nhận được điện thoại từ thủ hạ, nói rằng Ôn Dương đã về nhà tối hôm qua.
"Ân ca, buổi tối tháng trước, lúc anh xử quyết tên kia ở quán bar, Ôn tiên sinh cũng có mặt ở đấy."
"Cái gì?!" Ân Lang Qua quát lên, "Rốt cuộc sao lại thế này? Sao cậu ta cũng ở đấy?!"
Người đàn ông trong máy tính rõ ràng có chút khẩn trương, "Thực xin lỗi Ân tổng, lúc đó thuộc hạ phá hủy camera giám sát, anh ta còn tưởng rằng người trốn bên tường chỉ là một vị khách bình thường, không có thời gian rời đi. Cho đến khi cấp dưới tình cờ nhìn thấy Ôn tiên sinh vừa rồi, chụp ảnh mới biết được Ôn tiên sinh chính là người đó. "
Ân Lang Qua cúp điện thoại, giận dữ đập tay lái, hắn luôn cho rằng Ôn Dương sợ hãi khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên là do Ôn Dương yếu đuối và rụt rè, nhưng đến bây giờ hắn mới nhận ra mình đang ở trong lòng Ôn Dương. vào thời điểm đó, chính là tên ác ma máu lạnh.
Nếu văn biết chuyện này trước đêm qua, Ân Lang Qua chắc chắn sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy, bởi vì hắn đã có được sự tin tưởng của Ôn Dương với bao nhiêu ngày xây dựng hình tượng, và đã xóa sạch hình bóng quá khứ của hắn trước mặt Ôn Dương, nhưng bây giờ.....
Tài xế của Ân Lang Qua tìm được cậu, bởi vì hắn biết địa chỉ nhà Ôn gia, cuối cùng trực tiếp lái xe tới nhà Ôn Dương.
Nhà của Ôn Dương nằm trong khu biệt thự ven vườn sinh thái, cách khu đô thị sầm uất chỉ 20 phút lái xe, môi trường đẹp, không khí trong lành, nhiều người giàu có ở thành phố C đều định cư ở đây.
Tài xế dừng xe, bảo vệ trước cổng sắt của biệt thự bước tới.
"Xin hỏi anh là ai?" Khẩu khí của bảo vệ một bộ việc công rất có quy tắc "Tìm ai?"
Tài xế mặt vô biểu tình, trầm giọng nói, "Phiền anh chuyển lời đến cho Ôn tổng, chủ tịch tập đoàn EY muốn đích thân nói về việc hợp tác với dự án *** nhà họ Ôn."
Bảo vệ cổng hiển nhiên cũng không biết tập đoàn EY ở thành phố C có quyền hành gì, như cũ nhàn nhạt nói, "Lão gia cùng phu nhân tối hôm qua đi ra ngoài xã giao không trở về, nếu có chuyện gì quan trọng chúng tôi có thể thay các anh chuyển lời, hoặc là chờ lão gia trở về các anh lại đến."
"Vậy thì gọi điện thoại." Tài xế lạnh lùng nói.
Hai bảo vệ sững sờ một chút, mơ hồ cảm giác được đối phương không nhỏ, sau khi nhìn nhau, một bảo vệ quay đầu gọi Ôn Thị Lương. "Vừa rồi thực xin lỗi, xin mời,xin mời,lão gia sẽ trở lại sớm thôi. "
Tài xế cũng không thèm nhìn bảo vệ, quay đầu xe mở cửa cho Ân Lang Qua, "Ân tổng, có thể vào rồi."
Ân Lang Qua lúc này mới xuống xe, hắn nhìn căn biệt thự xa hoa trước mắt, đột nhiên nghĩ đến cuộc sống vất vả mấy năm qua của Ôn Dương từ lần những lần điều tra, trong lòng không khỏi có vài phần chán ghét đối với ba mẹ nuôi Ôn Dương.
Ân Lang Qua đi tới cửa lại ngừng lại, xoay người hỏi bảo vệ cửa, "Ôn Dương trở về khi nào?"
Bảo vệ cổng sửng sốt, vội vàng nói, "Đại thiếu gia, hơn hai giờ tối hôm qua mới trở về."
Ân Lang Qua không có hỏi thêm, bảo vệ nhanh chóng dẫn băn vào phòng khách.
Tiến phòng khách sau, bảo vệ nói nhỏ vài câu với người hầu bên trong rồi trở về vị trí của mình, trong khi người hầu đang bận rộn pha trà cho Ân Lang Qua, nhưng Ân Lang Qua tiến vào phòng khách liền trực tiếp bước nhanh lên lầu hai.
Một cô hầu gái chạy theo sau Ân Lang Qua và lên đến tầng 2. Ân Lang Qua quay lại và hỏi cô hầu gái phòng của Ôn Dương ở đâu, sau khi cô hầu gái nói xong, Ân Lang Qua nhìn cô một cách lạnh lùng, "Đi xuống!"
Ánh mắt của Ân Lang Qua khiến người hầu gái toát mồ hôi lạnh sống lưng, cô cúi đầu trước Ân Lang Qua run miệng cười, "Nếu... nếu anh cần gì, xin cứ việc nói cho chúng tôi biết."
"Tôi và Ôn Dương là bằng hữu, tôi tới tìm cậu ấy nói chuyện phiếm không cần bất luận kẻ nào đi theo!"
"...Vâng."
Hầu gái rời đi về sau, Ân Lang Qua đi về phía phòng của Ôn Dương tế nhị gõ cửa.
Một lúc sau, tay nắm cửa từ bên trong vặn ra, nhìn cánh cửa đang dần mở ra, trái tim của Ân Lang Qua gần như treo trong cổ họng.
Ôn Dương lúc này mới ngủ được hai ba canh giờ, rất mệt mỏi, ngáp một cái liền buồn ngủ mở cửa, nhìn thấy người trước mặt, trong miệng nuốt xuống một cái, giây lát liền đóng sầm cửa lại.
Ân Lang Qua nhanh tay nhanh mắt liền giữ chặt cửa lại.