Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Về đến nhà, Tần Điển không thèm quan tâm đến lý lẽ của Tần Nặc, sau khi trở về phòng mình, liền dùng sức đóng cửa lại.
Tần Nặc ngồi dựa vào ghế salon.
Dù gặp phải thời điểm khó khăn, thì hắn cũng chưa từng hối hận đã sinh Tần Điển ra.
Nhưng lẽ nào … đây là sai trái?
Tính cách bây giờ của Tần Điển, quả thực cực đoan đến đáng sợ!
Thế nhưng, không cần lo, hắn tin rằng, chỉ cần dùng sự kiên trì cùng tình thương, nhất định sẽ giáo dục Tần Điển trở nên tốt hơn.
Cùng lúc đó, Tần Điển về đến nhà liền chán chết nằm ngã xuống giường.
Ha ~~~~
Cái nhà kia thật là đã nha!
Cha mấy đứa kia, cái gì cũng có thể cho nó hết! Rất nhiều đứa mỗi ngày đi học đều có xe limousine đưa đón đến trường, chỉ có nó, phải cùng ba chen chúc trên xe bus, nếu ba của nó mà là chú Chiêm thì tốt biết mấy! Nó có thể ngày nào cũng ở trong nhà lớn, mỗi ngày sẽ có người lái xe đưa nó đến trường!
Trong lòng Tần Điển buồn khổ, đứng ở trên giường nhảy nhảy!
Đột nhiên, tấm gương ở ngay trước mắt của nó hiện ra một hình ảnh hù chết người!
Nếu như nó không nhìn lầm, thì cái người đang nhảy trên giường, là nó mà?
Nhưng …
Tần Điển kề mặt sát vào gương, cầm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cái này … Gương mặt này nếu lớn lên chút nữa … lại rất giống chú Chiêm nha!
“Ba! Ba!” Tần Điển đẩy cửa ra liền nhìn thấy ba mình đang nằm ngủ trên salon.
Bé cũng chẳng quan tâm là Tần Nặc có đang mệt hay không, trực tiếp kéo Tần Nặc: “Baba, baba, ba nói cho con biết, rốt cục con có phải là con của ba hay không?”
Tần Nặc trong mơ mơ màng màng nghe được những lời này, lập tức thanh tỉnh: “Điển Điển! Con đang nói gì vậy? Con đương nhiên là con của ba!”
“Vậy ba nói đi, vì sao con không giống ba?”
“Có nhiều đứa nhỏ cũng không hẳn phải giống cha mẹ mình mà.”
“Nói bậy! Đậu Đậu giống 1 khuôn y đúc cha của nó vậy, ra ngoài ai cũng biết hết!” Tần Điển kéo Tần Nặc không tha, nhất định phải bắt hắn nói cho rõ.
“Điển Điển …” Tần Nặc thở dài. “Ba biết, con rất thích chú Chiêm, muốn chú Chiêm làm ba của con … phải không?”
“Không … Không phải …” Tần Điển không ngu ngốc, trái lại còn rất thông minh, bé vừa nghe liền biết ba mình giận rồi, nên liền giả bộ ngoan ngoãn lại.
“Vậy sao con cứ câu nào cũng là chú Chiêm hết vậy? Còn nói con và chú Chiêm nhìn giống nhau …”
“A … Bởi vì …”
“Bởi vì chú Chiêm có thể mua PSP mới nhất cho con, có thể cho con một cầu thang trượt thật lớn ở trong cái sân rộng phải không?” Tần Nặc là ai chứ? Hắn từ 10 tuổi đã bắt đầu chăm trẻ rồi.
“Ha ~~~ Dạ ~~~” Tần Điển cúi đầu.
“Điển Điển.” Tần Nặc sờ sờ cái đầu nhỏ của Tần Điển. “Trên đời này còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn cả PSP và cầu thang trượt, thí dụ như tình thân. Ba là ba của con, đây là chuyện cực kỳ khẳng định, ba sẽ không mua cho con PSP, vì nó khiến kẻ khác mê muội mất cả ý chí! Ba sẽ không mua cầu thang trượt cho con, vì con cần phải cùng bạn học chơi chung, không thể một mình độc chiếm.”
Tần Điển nửa hiểu nửa không gật đầu 1 cái.
“Tốt, hiện tại, con ngoan ngoãn đi làm bài tập, baba cần phải soạn bài.” Tần Nặc ôm lấy Tần Điển, vỗ vỗ khuôn mặt của bé, đưa bé trở về phòng.
Đến khi Tần Điển không nháo nhào lên nữa, Tần Nặc mới thở phào nhẹ nhõm.
Đứa bé này, thực sự là quá thông minh!