Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 234: Kìm lòng không được



Chương 236:Kìm lòng không được



Hứa Lưu Liễm vừa nghe hắn nói vậy nhất thời đỏ mặt,cô bị thương trên đùi tắm vòi sen và vân vân căn bản không được,gọi là tắm cũng chỉ dùng khăn lông ướt lau  sơ một chút mà thôi,ở bệnh viện mặc dù có mấy y tá giúp đỡ nhưng cô vẫn không quen để người mình cho người khác thấy,nên mỗi lần đều mình miễn cưỡng lau sơ.

Nhưng bây giờ ý hắn rõ ràng muốn tắm cho cô,cô chỉ nghĩ đến cảnh mập mờ đã cảm thấy đỏ mặt tim đập mạnh,không được tự nhiên từ chối.

“Cái đó. . . . . . vết thương trên đùi em không tiện tắm lắm,trước hết ngủ  đi,anh tắm trước!”

Cô nói xong cũng vội vàng kéo chăn che kín mình nằm xuống,Lục Chu Việt biết cô đang xấu hổ,không nói nữa trực tiếp đi ra ngoài.

Khi hắn lần nữa trở lại phòng ngủ kéo chăn lên ôm nhóc con kia vào trong ngực,cô lúng túng thét lên.

“Em còn chưa. . . . . .”

Hắn vừa ôm cô sải bước đi tới phòng tắm vừa không chút khách khí ném cho cô một câu.

“Có chuyện gì mà xấu hổ,chỗ nên nhìn đã sớm nhìn rồi”

Đã sớm sờ qua,hôn qua, sủng ái qua những nơi mẫn cảm,làm cách nào để cô hưng phấn,mỗi một tấc da thịt trên người cô đều rõ như lòng bàn tay,hắn không hiểu cô còn xấu hổ gì.

Hứa Lưu Liễm bị hắn nói trắng ra nhất thời không biết nói gì,ảo não dựa vào trong lòng ngực hắn,đỏ mặt tim đập,phụ nữ và đàn ông có thể giống nhau ư,bất kể cô cho hắn chạm qua thân thể mình bao nhiêu lần,mà bắt cô hoàn toàn biểu diễn ở trước mặt hắn dù sao cũng có chút xấu hổ.

Đến phòng tắm đặt cô xuống,cô giãy dụa yếu ớt,hắn ba cái hai cái đã lột sạch quần áo cô,nhìn cô xấu hổ và giận dữ tréo chân đứng ở nơi đó,hắn đã cảm thấy buồn cười.

Dĩ nhiên hắn chỉ cười không đến mấy tiếng ánh mắt dần dần sâu xa,thân thể cô không thể nói đẫy đà nhưng cân xứng tinh tế,dáng ngực cũng rất tốt, mặc dù không quá lớn nhưng mượt mà kiên cố,hơn nữa chiếc mông ngạo nghễ ưỡn lên kia,khiến hắn nhìn cũng có chút ý loạn tình mê,hắn ho nhẹ mấy tiếng thu hồi lý trí của mình, sau đó tự nói với mình: Trên đùi cô hiện có vết thương,không thể vào lúc này muốn cô.

Hứa Lưu Liễm bản thân đã lúng túng muốn chết,hết lần này tới lần khác hắn còn không chút kiêng kỵ ngó chừng cô,trong khi cô xấu hổ hắn còn ở trước mặt cô cởi ra quần áo của hắn,không chút keo kiệt đem vóc người tốt của mình biểu diễn trước mặt cô, bởi vì hàng năm kiên trì vận động cùng tập thể hình mà vóc người to lớn, làm cho cô trong nháy mắt miệng đắng lưỡi khô,vội vàng nhìn sang nơi khác.

Bất quá cô trốn không bao lâu,cảm giác trước ngực mình có một luồng ấm áp ập lên,cô kinh hô một tiếng quay đầu lại thấy hắn đang cằm khăn lông thấm ướt bắt đầu lau người cho cô,trong cơ thể trong nháy mắt bốc cháy một mồi lửa,cô chợt cầm tay hắn,gương mặt e thẹn đỏ bừng.

“Chu Việt,việc này,hay để em làm. . . . . .”

Trời ạ! Chỉ vậy thôi người cô đã nóng lên,cô không dám bảo đảm nếu như hắn tiếp tục nữa cô có thể xụi lơ trong người hắn không.

“Buông tay! Biết điều ngồi im mau!”

Bàn tay nhỏ bé nóng hổi khẽ vỗ vào hắn ,Lục Chu Việt không khỏi run lên lập tức mở miệng giáo huấn cô,bất quá vừa mở miệng lại phát hiện giọng nói của mình đã thô ách khó nhịn,Hứa Lưu Liễm nhất thời không dám kháng cự ,để tay xuống biết điều để cho hắn lau.

Bởi vì tréo chân đứng trọng tâm vốn không vững,hơn nữa bàn tay to của hắn lại đang tự do ngao du trên người cô,cô nhúc nhích qua lại,cuối cùng vẫn đưa tay vịn bên hông cường tráng để giữ vững mình,nhìn xuống vừa thấy nơi nào đó trên người hắn đã sớm dâng trào đứng thẳng,kêu gào tựa hồ muốn thoát khỏi miếng vải mỏng, cô lúng túng cùng bất an.

Lục Chu Việt bàn tay to cách khăn lông ấm áp từng tấc miêu tả dáng người yểu điệu của cô,từ nơi mềm yếu mê người mãi cho đến chân thon dài,tinh tế lau từng chỗ cho cô,hắn giờ bởi vì … động tác này trở nên khác thường,rồi lại thấy cô đang cúi đầu sững sờ nhìn kiêu ngạo đứng thẳng của hắn,không khỏi kêu rên một tiếng hé miệng cắn vào cổ cô mút mạnh vào.

“A ——”

Hứa Lưu Liễm bị đau hô một tiếng,tiếng hét khi mở miệng hóa thành tiếng rên mềm mại vô lực.Tiếng rên rĩ không khỏi tăng nhanh giữa hai người nồng tình sắp phát nổ.Hơi thở ham muốn của Lục Chu Việt phả vào cô kéo chiếm lấy môi cô hôn thật sâu,ngón tay thô ráp xoa lên người cô như muốn hòa cô vào cơ thể mình.

“Chu Việt. . . . . .”

Hứa Lưu Liễm đưa tay ôm hông hắn ngẩng đầu lên nhắm hai mắt say mê và động tình đáp lại hắn,sau đó lẩm bẩm hết lần này đến lần khác gọi tên hắn.

Hắn cách miếng vải chống đỡ trên bụng cô,hơi chút dùng lực làm cô đau,cô có thể cảm nhận được nhu cầu cấp bách của hắn,do dự một chút sau bàn tay nhỏ bé theo kích thước lưng áo dần dần đi xuống,chậm rãi đi tới quần nhỏ của hắn.

Vừa dây dưa lưỡi lẫn nhau,ngón tay tinh tế và hơi có chút run rẩy vừa thăm dò vào trong,đầu tiên có chút khẩn trương dừng ở vú nhỏ của hắn,sau đó lại cẩn thận cẩn thận trượt xuống,run rẩy cầm lấy vật sưng to không chịu nổi,nhiệt độ nóng hổi tựa hồ muốn thiêu đốt lòng bàn tay cô.

Mà bàn tay nhỏ bé trong nháy mắt đặt lên nóng bỏng của hắn,Lục Chu Việt nhất thời thoải mái buông lỏng môi cô ngửa đầu rên một tiếng,Hứa Lưu Liễm cảm thấy vật bị mình nắm trong tay hình như lại lớn thêm vài phần,cô thiếu chút nữa cầm không được.

Trận tiêu hồn này khiến Lục Chu Việt hơi khôi phục chút ít lý trí,hắn vội vàng cầm tay cô ngăn động tác tiếp theo,đưa tay cầm khăn lông khô tới lao chút ít nước còn trên người cô,sau đó cặp mắt đỏ ngầu nhìn cô nói.

“Anh đưa em trở về phòng trước!”

Chết tiệt,hắn tại sao quên cô đang bị thương,còn như vậy nữa hắn khó bảo toàn mình không muốn cô,cũng khó tránh khỏi làm vết thương lần nữa rách ra,xem ra một lát hắn phải tắm nước lạnh mới có thể đè ngọn lửa này xuống,may ở chỗ cô có hai phòng ngủ,hắn có thể ngủ ở phòng khác,không nhìn cô sẽ không đụng cô,như vậy chắc là được.

Hắn nói đưa cô trở về phòng ngủ,Hứa Lưu Liễm cũng không cự tuyệt,chỉ đỏ mặt đáp một tiếng để mặc hắn bế lên, vết thương ở chân thật sự không thích hợp kích tình trong phòng tắm.

Đến phòng ngủ hắn đặt cô xuống sau liền vội vàng xoay người xông ra ngoài,một mình cô nằm trên mặt giường lớn thấp thỏm bất an chờ hắn,phản ứng vừa rồi đã chứng minh hắn muốn cô,mà cô cũng muốn hắn,muốn sau khi kể ra tất cả một lần nữa thuộc về hắn.

Nhưng đợi hồi lâu cũng không thấy hắn trở lại,cô đứng dậy lóng tay nghe ngóng,tiếng nước chảy trong phòng tắm tựa hồ ngừng lại,cô nghĩ có thể là hắn đang tắm, lại đợi hồi lâu,kết quả lại nghe cửa phòng ngủ bên cạnh đóng lại.Lòng cô lộp bộp rơi xuống,hai tay gắt gao níu lấy chăn,hắn tính  . . . . . . Ngủ  phòng cách vách sao? Hắn làm như vậy có phải để ý cô cùng Trần Thanh Sở. . . . . .

Nghĩ tới đây cô không khỏi khổ sở cuộn lại người,đau đớn đem đầu của mình vùi vào trong chăn.Cô không trách hắn,hắn có phản ứng như thế cũng rất bình thường,cô hận chẳng qua là mình,hận tại sao mình muốn  đoạt về hắn,đi trêu chọc hắn,cứ để cho hắn đi là được. Hôm nay bảo hắn ở lại,cho hắn biết chân tướng, hành hạ cô cũng hành hạ hắn.

Cô hận nhất dĩ nhiên là Trần Thanh Sở,cô hận hắn tại sao có thể hèn hạ như vậy phá hủy cuộc đời cô.Cô tự hỏi mình, Hứa Lưu Liễm,đây không phải số mạng của cô chứ: Trẻ tuổi không hiểu chuyện yêu nhầm người,khi hiểu chuyện lại không có được người mình yêu!

Nhưng cô không cam lòng,nếu đã cho hắn trở lại,cô tại  sao không khua lên dũng khí vãn hồi tim hắn?

*

Sau khi Lục Chu Việt vọt đi tắm nước lạnh,cảm thấy ngọn lửa trong người nguôi bớt phần nào,trực tiếp đi vào phòng cách vách ngay cả phòng cô cũng không dám vào,nằm xuống một người lăn qua lộn lại   trên giường ngủ không được,trong đầu đều là thân thể yểu điệu mượt mà của cô.

Thời điểm đang phiền não,ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa,giọng cô yếu ớt vang lên.

“Chu Việt,anh tối nay muốn ngủ ở nơi này sao?”

Hắn nghĩ trên đùi cô có vết thương còn xuống giường chạy đến nơi đây liền từ trên giường ngồi dậy,một giây sau hắn do dự,nhịn vọng động xuống giường kéo cô đặt xuống giường nên không dám lên tiếng,cứ coi như mình đã ngủ đi.

Ngoài cửa trầm mặc hồi lâu,sau truyền đến giọng nói nức nở đang khóc.

“Anh có phải . . . . . .”

“Anh có phải để ý em cùng Trần Thanh Sở. . . . . .”

Cô bắt đầu đứt quãng nói.

“Em biết mình đã không trong sạch,nên anh không muốn đụng em——”

Hắn trong lòng chua xót xuống giường đi đến mở cửa,hắn tại sao quên điểm này đây? Hắn ngủ phòng khác không phải không muốn cô mà vì sợ cô bị thương nữa,nhưng quên đi một điều quan trọng nhất.

Ngoài cửa,cô đang đứng ở nơi đó khổ sở lau nước mắt,thân thể nhỏ nhắn dưới áo ngủ không ngừng run rẩy,hắn đi đến bế cô lên,bất đắc dĩ than thở.

“Hứa Lưu Liễm,đầu em rốt ruộc đang suy nghĩ gì!”

Chẳng lẽ tình cảm hắn dành cho cô còn không đủ rõ,cô còn ở đây nghĩ lung tung? Chẳng qua hắn làm sao biết cô lúc này trong lòng không yên tĩnh cùng vô cùng lo lắng,bởi vì quá quan tâm hắn cho nên cô mới nhạy cảm lạ thường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv