Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 195: Một lần nữa làm việc



Chương 196:Một lần nữa làm việc



Cô cúp điện thoại phát hiện Hạ Vi Lương như có điều suy nghĩ nhìn cô,hồi lâu sau mới khẽ mở miệng

“Lưu Liễm,tớ đột nhiên cảm giác được thật ra đối với những cô gái bình thường như chúng ta lão Lục cao cao tại thượng hẳn là chỉ tồn tại trong ảo tưởng,tỷ như trong tiểu thuyết,trên thực tế thích hợp nhất với chúng ta hẳn như Phương Đông Thần người đàn ông kinh tế thực dụng!”

Hứa Lưu Liễm không có ý kiến chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm,cô thừa nhận người đàn ông Lục Chu Việt quả thật không thích hợp với nữ sinh bình thường như cô, nhưng cô hoàn toàn không có ý kiến về Phương Đông Thần,sau đoạn hôn nhân này những năm gần tiếp theo cô không muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.

Để cho hai người hỏng mất chính là các cô đợi đến nửa đêm đám ký giả kia cũng chưa chịu tản đi,mặc dù bộ đội lớn đã rút lui nhưng những người linh tinh vẫn còn mấy người canh giữ ở nơi đó,các cô phải bội phục sự chuyên nghiệp của đám ký giả này.

Xem ra bọn họ tính tử thủ ở chỗ này đợi đến khi cô ra,phỏng vấn một chút chuyện ly hôn của cô,cho dù cô có trả lời hay không chỉ cần chụp hình là được,có thể họ còn nhìn hình đoán bậy,tỷ như vừa rồi Hạ Vi Lương ở dưới nghe được một số lời suy đoán.

Hạ Vi Lương dứt khoát không chịu nói,nói lúc trước đọc tin tức  thấy có minh tinh nói có một số ký giả canh giữ ở dưới lầu nhà mình gió thổi,ngày phơi ,mưa đánh ,gió thổi cũng không dao động,lúc ấy còn cảm thấy có phải quá khoa trương hay không,bây giờ nhìn lại chuyện điên cuồng vậy quả thật tồn tại.

Hứa Lưu Liễm không thể làm gì khác hơn là nhìn Hạ Vi Lương nói

“Nếu không cậu hôm nay ngủ ở chổ tớ,ngày mai xem tình hình ra sao rồi nói,tới đoán bọn họ hẳn là đợi không được sẽ bỏ đi”

Nói thật cô hiện tại có chút tức giận,còn có chút phiền não,những ký giả này ảnh hưởng dến sinh sống bình thường của cô,cô còn muốn ra ngoài tìm việc làm, còn muốn đi phỏng vấn,bọn họ canh ở dưới cô làm sao ra cửa? Cô cũng không phải người của công chúng,có thể khéo léo xử lý tất cả.

Cô hiện tại có thể hiểu được những nhân vật công chúng kia tại sao liều mạng cũng không chịu công khai tình cảm của mình,phần lớn đều do những ký giả này mà ra.

Hạ Vi Lương bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn ở nơi này với cô,cả đêm Hứa Lưu Liễm đều cơ hồ không  ngủ,không ngừng đứng lên vén rèm cửa sổ nhìn tình huống bên ngoài,những người đó như cũ ở dưới,cô không biết bọn họ làm vậy rốt cuộc có lợi ích gì,chẳng lẽ đem riêng tư của người khác công bố ra ngoài nhìn người khác lúng túng bọn họ mới vui vẻ sao?

Hạ Vi Lương sáng sớm hôm sau đứng lên nhìn những ký giả kia lại lần nữa tụ tập,đội hình mới bắt đầu ngày hôm qua không khác nhau mấy,trực tiếp giận đến thiếu chút nữa nhảy lên,

“Tớ đi xuống mắng bọn họ? Tớ đi xuống mắng bọn họ? Chết mất!”

Cô không thể làm gì khác hơn là trấn an Hạ Vi Lương,

“Vi Lương,cậu về nhà cậu trước đi,cậu còn phải bận chuyện của mình cũng không thể tối ngày theo tớ! Có điều tình huống chuyển biến tốt đẹp tớ sẽ gọi điện thoại báo cho cậu!”

Hạ Vi Lương chỉ có thể cực kỳ buồn bực gật đầu,sắp xếp đồ mình sau rời đi.

Cả ngàyđám người kia chuyên nghiệp canh giữ không rời đi,lúc xế chiều cô nhịn không được ngủ một giấc trên ghế sa lon,may là Hạ Vi Lương gọi điện đánh thức cô

“Lưu Liễm,cậu mau sắp xếp đồ xuống đây,bọn họ đã rút lui!”

Cô vừa nghe trực tiếp liền từ trên ghế sa lon nhảy dựng lên vọt tới bên cạnh sân thượng,quả nhiên không còn ai! Hạ Vi Lương  lái F0 đậu trước lầu đang giơ điện thoại ngoắc ngoắc về phía cô.

“Tớ thấy cậu nên tìm một nơi để tránh đi,tuy nói bọn họ hiện tại rút lui nhưng không có nghĩa sẽ không tới nữa!”

Cô cảm thấy Hạ Vi Lương nói có lý,liền vội vàng cúp điện thoại kéo đồ đạc của mình vọt  xuống.Cô không có sức đối mặt bọn chó săn,nên phải tránh né. Trong khoảng thời gian này cô thật mệt mỏi,cô thật rất muốn van xin bọn họ cho cô một cuộc sống bình thản an tĩnh.

Sau khi lên xe Hạ Vi Lương ánh mắt phức tạp nhìn cô sau đó mở miệng,

“À . . . . . Đám ký giả kia hình như là lão Lục tìm người xua tan bọn họ,bởi vì hắn gọi điện thoại nói cho tớ biết bọn họ đã rút lui . . . . . .”

Hạ Vi Lương không dám nói cho cô biết,thật ra thì vừa rồi lúc cô tới mơ hồ thấy được xe hắn quẹo vào góc đường,tựa hồ thấy cô đến sau đó nhanh chóng rời đi,haizzzz,cũng không biết hắn rốt cuộc đang làm gì,hắn ra tay giúp cô ấy giải vâyđại biểu trong lòng hắn còn có cô.Nếu trong lòng còn yêu cô ấy,ban đầu tại sao muốn ký ly hôn?

Nếu đã ly hôn vậy thì để cô tự sanh tự diệt.Bất kể cô sống không tốt,bất kể cô có rơi vào khốn cảnh hay không đều có thể mặc kệ cô,vừa yêu vừa hận như vậy không đau khổ sao? Cô có đôi khi thử nghĩ cũng cảm giác rất đau khổ.

Hứa Lưu Liễm ngẩn người,nhưng ngay sau đó vội vàng quay đầu sang nơi khác

“Có cơ hội cậu giúp tớ nói với hắn một tiếng cám ơn!”

“Tớ không nói! Tại sao xem tớ như loa phát thanh,muốn cám ơn thì tự mình cám ơn đi!”

Hạ Vi Lương liếc trộm nét mặt cô sau phát động xe chạy nhanh.

Dọc theo đường đi Hứa Lưu Liễm thủy chung trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ không có động tác gì,đến khi tới phòng trọ nhỏ, Hạ Vi Lương không nhịn được mở miệng,

“Bất quá lão Lục lần này quả thật rất trượng nghĩa  Hmm,nếu không cậu phải chờ tới lúc nào mới có thể bỏ rơi bọn họ !”

Bị Hạ Vi Lương nói như vậy,Hứa Lưu Liễm trợn mắt nhìn cô một cái,cô biết Hạ Vi Lương đang kích cô nói cám ơn hắn,thật ra thì theo lễ phép cô hẳn nên nói cám ơn nhưng lại đang do dự.Hạ Vi Lương nháy một đôi mắt to long lanh nhìn cô,cô cuối cùng cầm lấy điện thoại di động gửi cho hắn một tin nhắn: cám ơn.

Hắn không có trả lời.

Hơn một tuần tiếp theo cô trốn ở nhà Hạ Vi Lương,nhà cô không có người đến,phi trường trạm xe lửa bến xe cùng với các nơi có thể xuất hành cũng không thấy cô xuất hiện,các ký giả truyền thông thấy cô vẫn không xuất hiện cơ hồ dùng hết tính nhẫn nại.

Hắn ngày thường rất ít xuất hiện,sau khi xảy ra chuyện này lại càng ít hơn,các ký giả cơ hồ chụp được hắn,trừ có một lần xuất tịch tham gia hoạt động buôn bán, sau khi kết thúc các ký giả bao vây chặt hắn điên cuồng ép hỏi,hắn thủy chung mang kính râm mím môi  trầm mặc không nói lời nào,không chịu phát biểu một chữ về chuyện ly hôn.

Hai người trong cuộc,một biến mất không thấy gì nữa,một người hỏi mấy cũng không chịu nói,đám ký giả kia tính nhẫn nại khá hơn nữa cũng bị hao hết,đây vốn là một tin tức có sức gây chấn động,nhưng hiện tại không có người nguyện ý tiếp tục theo nữa.

Trong khoảng thời gian này cô thật không có gì làm có thì cũng vẽ bản thảo,Phương Đông Thần không phải bảo cô vẽ mấy phần bản vẽ sao,vừa lúc mấy ngày qua  coi như cô bế quan,đánh ra tất cả vốn liếng của mình tranh thủ bắt được công việc này,hiện tại cô có thể dựa vào cũng chỉ có mình.

Thời điểm cô nhận được điện thoại Phương Đông Thần bảo cô đi thử việc cô mới nhớ cô chưa đến chỗ hắn lấy đồ,nên phải mượn trước Hạ Vi Lương một áo khoác ngoài đi phỏng vấn,may hai người các cô không chênh lệch nhiều lắm.Trên đường đi phỏng vấn cô đột nhiên cảm giác được mình bây giờ trải qua rất chật vật xen lẫn chua xót,nhưng sau lại nghĩ cô không phải luôn sống cuộc đời chua sót sao,lúc đại học phải để dành tiền chữ bệnh cho Liên Tố,cô thường thức  suốt đêm để vẽ,còn nhận mấy phần công việc,mỗi ngày đều mệt mỏi nằm xuống liền ngủ.

Bây giờ cô bất quá chỉ trở lại cuộc sống lúc ban đầu mà thôi,cô sỡ dĩ có loại cảm giác nàylà bởi vì khoảng thời gian ở với hắn rất thoải mái làm cho cô quên cả thân phận mình thì ra người thật sự dễ quen mọi việc vậy.

Cô tự giễu cười an ủi mình,sau đó đợi sau khi phỏng vấn kết thúc trực tiếp đến nhà hắn lấy lại đồ.

Thử việc ở công ty Phương Đông Thần trước mặt rất thuận lợi,Phương Đông Thần tiến cử là một chuyện,quan trọng là bản vẽ cô rất ưu tú, lãnh đạo Trung Hoà  vừa nhìn bản vẽ đã bị cô đả động,luôn miệng muốn mời cô tới công ty đi làm.

Sau khi kết thúc buổi thử việc Phương Đông Thần đưa cô ra ngoài,cô không khỏi kích động rơi nước mắt,không có ai biết hơn một tuần qua cô chịu bao nhiêu  áp lực tâm lý, buổi tối thường thức đêm cùng con cú Hạ Vi Lương,có đôi khi nằm một đống lớn bản vẽ trên bàn ngủ thiếp đi.

Bởi vì cô biết đây là cơ hội cuối cùng,nếu như thất bại cô có lẽ đời này cũng không có cơ hội bước vào ngành kiến trúc!

Phương Đông Thần thấy cô như vậy,giơ tay lên vỗ nhẹ vai cô sau đó vươn tay về phía cô,

“Anh đã nói anh vĩnh viễn giỏi nhất,chúc mừng em lần nữa trở thành  đồng nghiệp của anh!”

Cô có chút ý lúng túng lau nước mắt,sau đó đưa tay ra

“Bất kể thế nào vẫn muốn cám ơn anh,buổi tối cùng em ăn cơm?”

Phương Đông Thần chưa kịp trả lời cô,đã nghe một giọng nữ mang theo chút giễu cợt vang lên

“Ơ,đây không phải là Hứa tiểu thư sao?”

Hứa Lưu Liễm nghiêng một cái liền thấy Ôn Phó Doanh cũng từ trong tòa cao óc đi ra,khuôn mặt mập mờ nhìn cô cười,vừa nhìn một chút Phương Đông Thần,ý trong mắt cô ta khiến Hứa Lưu Liễm sinh lòng chán ghét,bởi vì dáng vẻ cô ta như xem cô cùng Phương Đông Thần như một đôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv