Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 183: Tổn thương lẫn nhau



Chương 184:Tổn thương lẫn nhau



Hứa Lưu Liễm không nghĩ tới hai người quan hệ chuyển biến xấu hắn còn làm vậy với cô,cô dĩ nhiên không biết đàn ông khi cùng đường thường thường dùng phương thức nguyên thủy nhất để chinh phục phụ nữ,phụ nữ càng phản kháng càng kích thích thú tính người đó bộc phát.

Hắn một tay giữ hai tay cô giam cầm trên đỉnh đầu,một tay đẩy áo cô giật xuống  áo lót nắm đẫy đà của cô không chút thương tiếc xoa nắng,cô lửa giận công tâm chỉ cảm thấy trong dạ dày cảm giác buồn nôn càng thêm mãnh liệt,trợn mắt nhìn chằm chằm hắn tàn bạo mắng hắn.

“Lục Chu Việt,anh đúng là không bằng cầm thú!”

Cô càng mắng hắn càng đau lòng càng mất đi lý trí,bàn tay to dò xuống người cô thô lỗ khuấy động hoa nhị nhạy cảm,tiếng thét thê lương của cô vang dội cả phòng ngủ trống trải,ngoài cửa truyền đến thanh âm Tần tỷ lo lắng gõ cửa.

“Tiên sinh,ngài không nên phạm thêm sai lầm”

Lục Chu Việt gục ở trên người cô hai mắt đỏ ngầu quay đầu lại hướng cửa phòng rống giận hét một tiếng,

“Cút ngay ——!”

Ngoài cửa nhất thời không có tiếng vang,hắn ồ ồ thở hào hển quay đầu lại nhìn cô nằm phía dưới,cô nhắm hai mắt thật chặt quay đầu sang nơi khác không chịu nhìn hắn,môi vốn đỏ tươi đã sắp bị cô cắn nát,hắn gào thét một tiếng cúi đầu tìm môi cô cường hãn tách môi cô,không để cô cắn nát môi mình đồng thời quấy lấy chất ngọt trong miệng cô.

Cô cuối cùng đành bất lực nức nở tràn ra lức lưỡi hai người dây dưa lẫn nhau,hắn nhắm nghiền hai mắt,không dám nhìn bi phẫn trên mặt cô,sau đó cúi người tiến vào điên cuồng chiếm đoạt cô để chứng minh cô còn thuộc về hắn.

Chờ hắn rốt cục gào thét phóng ra mình,cô đưa tay đẩy ra hắn xuống giường vọt vào phòng tắm mở nước,hắn nghe cô đau khổ nôn,trong lòng nháy mắt bị hung hăng xé rách,lúc nào hắn và cô hoan ái lại làm cô chán ghét đến trình độ này?

Mà phản ứng của cô khiến hắn cảm giác mình thật không bằng cầm thú,thứ nhất mẹ cô mới vừa qua đời cô hiện tại nhất định không có tâm trạng làm những thứ này với hắn,thứ hai cô hiện tại đang bài xích hắn,nhưng hắn hết lần này tới lần khác còn cậy mạnh bức cô.

Hắn xuống giường vẻ mặt u ám chỉnh đốn lại mình,trong lúc nhất thời cảm thấy không có cách đối mặt cô,cuối cùng hắn giương mắt thật sâu nhìn thoáng qua phòng tắm,xoay người đi ra ngoài.

Hứa Lưu Liễm ở trong phòng tắm như điên sau mới cảm thấy trong dạ dày dễ chịu một chút,lúc này mới đứng dậy mở vòi nước tắm lên người,người cô nơi nào cũng là  mồ hôi hắn còn có hơi thở của hắn,cổ cùng trước ngực có lốm đa lốm đốm vết đỏ,cô hiện tại thật hận chết hắn,bởi vì cô cảm giác mình rồi không khác gì bị hắn cường bạo.

Cô ở dưới vòi nước hung hăng chà xát lên người,cô một chút cũng không muốn  ra ngoài đối mặt hắn,cô cảm giác mình sau khi ra ngoài có lẽ tâm trạng thất khống đích thân giết hắn,đợi đến cô hít thở không nổi nữa mới lau khô thân thể đi ra ngoài,bất quá sau khi cô ra ngoài phát hiện trong phòng ngủ không có một bóng người,.Cô thở phào nhẹ nhõm mệt mỏi ngã xuống trên mặt giường lớn còn hơi thở hắn,hỗn loạn ngủ đi.

Bởi vì trước một đêm không có ăn cơm cho nên sáng sớm cô tỉnh lại rất sớm,rời giường dọn dẹp một chút rồi đi xuống lần ăn điểm tâm,không nghĩ gặp được hắn quần áo chỉnh tề ngồi trước bàn ăn cúi đầu xem báo,cô bản năng liền xoay người muốn rời khỏi.

Cô cho rằng tối hôm qua hắn rời đi,không nghĩ tới hắn vào giờ này còn ở đây? Hắn không có tìm cô có phải cũng cảm thấy không mặt mũi nhìn cô,nghĩ tới đây khóe miệng cô hiện nụ cười lạnh lùng.

Giọng của hắn từ phía sau truyền đến,

“Tôi ăn xong rồi,Tần tỷ,dọn chén dĩa của tôi đi!”

“Hả? Tiên sinh,ngài không phải còn chưa có ——”

Tần tỷ bưng cho hắn một cái trứng chần nước sôi đi ra buồn bực muốn nói ngài không phải còn chưa ăn sao,kết quả nhận ý trong mắt hắn,bà nhìn sang thấy Hứa Lưu Liễm đưa lưng về phía bọn họ nhất thời không nói nữa.

Lục Chu Việt nhìn thoáng qua bóng lưng cô đứng dậy cầm lấy áo khoác của mình đi ra ngoài,hắn biết tối hôm qua cô chưa ăn cơm,nếu lúc này bởi vì giận hắn mà không ăn nữa chẳng phải cô sẽ đói bụng sao?

Hứa Lưu Liễm nghe thanh âm hắn đứng dậy đẩy ghế tính rời đi,lúc này mới xoay người lại đi tới phòng ăn,chỉ cần không đối mặt hắn ăn gì cũng ngón.Cô mới vừa đi không tới mấy bước điện thoại di động bỗng nhiên vang lên,cô nhìn thấy Trần Thanh Sở gọi tới,cô vốn không muốn nghe nhưng nhớ tới cái tên không bằng cầm thú tối qua bắt buộc cô liền tính trả thù nhấn xuống phím nghe.

“Ơ,Thanh Sở. . . . . .”

Quả nhiên thấy hắn đi đến cửa chợt quay đầu lại sắc mặt không vui nhìn chằm chằm cô,cô khiêu khích nhìn hắn ngồi xuống bàn ăn lớn tiếng nói,

“Có thời gian cùng nhau ăn cơm sao? Được,em lúc nào cũng có thời gian!”

Quả nhiên Trần Thanh Sở không biết còn nói gì, cô nắm điện thoại mặt mày cong lên cười rực rỡ,

“Thanh Sở, không bằng chúng ta đến quán bar uống rượu đi?”

Không cần nghĩ Trần Thanh Sở nhất định là đồng ý,cô hài lòng cúp điện thoại nhìn hắn đứng ở cửa sắc mặt u ám,trong lòng oán hận nghĩ,Lục Chu Việt,anh không phải không ly hôn sao? Tôi sẽ có biện pháp để anh ly hôn!

Vậy mà hắn giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô,giơ tay lên ưu nhã sửa sang lại cà vạt thu hồi những cảm xúc trên mặt sau đó cất bước đi trở về trước mặt cô,thản nhiên mở miệng,

“Chỉ cần không ly hôn, em càn quấy thế nào cũng được!”

Ngữ khí của hắn nói rõ cô đang cố tình gây sự,cô giận giữ lập tức đứng lên hắn mặt không đổi sắc tiếp tục ,

“Bình hoa trong nhà em cần lúc nào cũng có,em có thể tha hồ đập!”

Hắn nói xong không để ý cô tức đến cả người run rẩy xoay người ưu nhã ra khỏi cửa,cô giận giữ ngực kịch liệt phập phồng ngồi vào ghế.

Hắn càng không muốn ly hôn,cô càng muốn ly hôn,cô không muốn bị một người tự ình là đúng khống chế.

Nếu ầm ĩ thành như vậy cô cũng không muốn làm việc mà hắn chuẩn bị sẵn,cô định ăn điểm tâm xong sẽ lên nét tìm việc làm,có lẽ cô không thể tìm được công việc liên quan thiết kế kiến trúc,nhưng vậy thì thế nào? Dù sao cuộc sống cô đã không còn gì,làm công việc gì mà nói đối với cô không có bất cứ ý nghĩa gì.

Hạ Vi Lương online,cẩn thận hỏi cô.

“Hôn,cậu có khỏe không?”

Cô biết Hạ Vi Lương chỉ chính là việc gì,cũng không chính diện trả cô chỉ nói.

“Rất tốt,đang lên net tìm việc đây!”

“Ơ? Vậy phòng làm việc kia——”

Hạ Vi Lương nói bỗng nhiên im miệng,chuyện phòng làm việc cô cũng đã nói với Hạ Vi Lương,lúc ấy Hạ Vi Lương còn hâm mộ không được giống cô,hâm mộ cô làm bà chủ không cần nhìn sắc mặt người khác.

Cô cũng rất bình tĩnh.

“Cũng sắp ly hôn còn lấy đồ người ta làm gì,tự lực cánh sinh mới là tốt nhất!”

Hạ Vi Lương trầm mặc một hồi mới mở miệng,

“Không nên ầm ĩ đến tình trạng này?”

Lần này đổi lại cô trầm mặc, Hạ Vi Lương thấy cô hồi lâu cũng không nói chuyện lại lộp bộp gởi đến một đoạn văn,

“Lưu Liễm,bất kể thế nào cậu cũng là bạn tớ,nếu như cậu cảm thấy thật không cách nào tiếp tục,vậy tớ ủng hộ quyết định của cậu!”

Có lẽ mọi chuyện người trong cuộc u mê hơn so với người bên ngoài,theo Hạ Vi Lương thấy cô và Lục Chu Việt không bằng hiện tại sớm tách ra mới tốt,hiện tại hai người đều không đủ lý trí,cô càng muốn thoát đi hắn càng không buông tay,nếu tiếp tục ở đây cả hai sẽ càng thương tỗn lẫn nhau.

Hứa Lưu Liễm cùng Hạ Vi Lương sau khi hàn huyên xong chợt nhớ tới trong phòng làm việc còn đặt tấm hình kia,mặc lên quần áo đi ra cửa,dù sao cô cũng tính trả lại phòng làm việc cho hắn còn để lại tấm hình đó làm gì,nếu để cho người mua hay chủ thuê tiếp theo nhìn thấy thật không tốt.

Chẳng qua cô không nghĩ tới,cô vừa mở cửa liền thấy hắn ngồi chỗ đó,trong tay đang cầm tấm hình cô muốn mang đi,thậm chí còn duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình kia,thấy cô đi vào hắn nhất thời có chút lúng túng,vội vàng thu hồi tầm mắt của mình nhìn về phía cô.

Khi đó bọn họ thật tốt đẹp cho dù cô bài xích của hắn nhưng cũng dần mở rộng cửa lòng đón hắn,khi đó mỗi lần nhận thấy cô mở lòng một chút hắn đã vui muốn chết cho nên tính tình cô thế nào hắn đều nhịn.Mà không phải như hiện tại,cô bài xích hắn đồng thời cũng dần dần đóng cửa tim mình,điều này làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng,cho nên hiện tại cô mỗi một lần tổn thương hắn,đều làm cho hắn cảm thấy đau đớn vô cùng.

“Tại sao anh đến chỗ này?”

Cô xông qua giật tấm ảnh trong tay hắn giọng nói gắt gỏng hỏi hắn,hắn đứng dậy có chút khổ sở kéo khóe miệng,

“Đến xem em có đến đây lấy món đồ ấy không!”

Thật ra thì hắn cũng không biết bản thân tại sao đến nơi này,hôm nay hắn vốn phải đi ký hợp đồng với ICE,nhưng sáng sớm nghe cô buổi tối muốn đi uống rượu với Trần Thanh Sở sau đó thấy khó chịu tâm trạng làm việc cũng không có,định gọi điện thoại cho Lâm San Ny,bảo cô tiếp đãi ICE,dù sao hắn nghĩ ICE nhất định sẽ rất thích an bài này của hắn.

Hắn chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh chữa thương,Hứa Lưu Liễm nghe lời hắn không chút khách khí đáp lại,

“Cám ơn ngài quan tâm,bất quá nếu chúng ta ly hôn tôi dĩ nhiên sẽ không muốn bất kỳ việc gì của ngài,nhà,phòng làm việc..v.v..!”

Cô nói xong liền đem chìa khóa từ trong túi móc ra đặt trên bàn,cầm lấy tấm hình kia xoay người rời đi,cô đang muốn tìm một cơ hội đem trả lại chìa khóa  cho hắn đây.Nếu hôm nay vừa lúc gặp nhau vậy thì vừa lúc trả lại cho hắn.Còn nữa tấm hình trong tay cô,cô thật ra rất muốn xé trước mặt hắn lạnh lùng ném vào trong thùng rác,nhưng không biết tại sao cô quyết tâm lắm mà vẫn làm không được, đành mang theo nó cùng nhau rời đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv