Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Chương 131: Chẳng lẽ có



Chương 132:Chẳng lẽ có



“Không  kịp rồi không kịp rồi ,anh một chút cũng không nhìn mấy giờ sao? Làm sao có thời gian ăn điểm tâm?”

Cô kéo không để hắn đi tới,Lục Chu Việt giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian,quả thật đã không kịp,sáng nay hắn dậy cũng có chút muộn,nhưng hắn là ông chủ hắn sợ người nào.

Nhìn bộ dáng gấp đến độ không xong hắn cảm thấy có chút buồn cười,

“Công ty là của anh,cũng chính là của em,em có cần thật tình tích cực vậy không?”

Hắn không nói thì thôi,vừa nói Hứa Lưu Liễm liền tức lên,

“Anh lần trước không phải nói em tới trễ,anh sẽ không chút nương tay trừ tiền lương của em sao!”

Tần tỷ nhìn hai người ở nơi đó ngươi một lời ta một lời đấu võ mồm ,mỉm cười đi đến đưa một hộp thức ăn cho Hứa Lưu Liễm,

“Phu nhân,tôi đã làm sẳn ít thức ăn để cô đi trên đường ăn! “

Hứa Lưu Liễm cảm kích nhận lấy, nói cám ơn Tần tỷ,

“Cám ơn Tần tỷ!”

Sau đó trợn mắt nhìn hắn một cái xoay người đi ra ngoài,Lục Chu Việt cười đi theo phía sau cô ra ngoài.

Lên xe Hứa Lưu Liễm mở ra hộp đựng thức ăn Tần tỷ đưa nhìn thoáng qua sau để xuống ,bởi vì bên trong có cháo và vân vân ở trên xe ăn không tiện,cô nghĩ chờ đến phòng làm việc mới ăn.

Nhưng không biết tại sao,sáng nay ngồi  trong xe lộng lẫy mở điều hòa thoải mái,cô đột nhiên có cảm giác muốn ói,trước đó cô mỗi ngày sáng sớm chen chúc hỗn loạn và không khí vẩn đục cũng không xuất hiện tình trạng như vậy,cô không khỏi giơ tay lên có chút khó chịu ép lên dạ dày.

Hắn liếc thấy cô  khó chịu,chậm lại tốc độ xe xoay đầu hỏi cô,

“Tại sao? Sắc mặt thoáng cái khó nhìn như vậy?”

Xe đột nhiên chạy chậm lại,cô thấy trong dạ dày chua lên cảm giác muốn nôn càng thêm rõ ràng,nhưng trong dạ dày bởi vì một chút điểm tâm cũng không có,muốn ói nhưng ói khôn ra ngược lại khó chịu,cô yếu ớt tựa vào cửa sổ xe ,

“Em. . . . . . có chút buồn nôn . . . . .”

Lục Chu Việt từ trước đến giờ vẻ mặt bình tĩnh chợt đại biến,hắn giẫm xuống thắng dừng xe ở ven đường,ánh mắt phức tạp nhìn cô bởi vì hắn đột nhiên thắng xe mà lần nữa đè xuống dạ dày,hồi lâu sau hắn mới tìm lại được giọng mình,có chút không xác định hỏi cô,

“Lưu Liễm,em. . . . . Không phải có rồi chứ?”

Cẩn thận thử nghĩ lại thì không thể nào,hắn từ trước đến giờ luôn bảo vệ an toàn rất tốt,bởi vì cô chưa muốn có con cho dù hắn khát vọng. Mặc dù hắn rất ít dùng bao,cho dù trừ kỳ an toàn ra hắn đều không ở trong cơ thể cô,chẳng lẽ hắn tính sai?

“Không thể nào!”

Hứa Lưu Liễm nghe vậy sợ hãi thiếu chút nữa từ chỗ ngồi nhảy dựng lên,thay đổi trạng thái mới vừa không có tinh thần không hề nghĩ ngợi đáp lại hắn một câu.

Con ngươi hắn thoáng cái tối tăm,

“Anh đoán có thể có thể bởi vì không ăn sáng nên say xe,hay là anh đưa em đi bệnh viện khám một chút——”

“Không cần!”

Lời của hắn còn chưa nói hết đã bị cô cắt đứt,cô ném cho hắn một câu sau liền mở cửa xe vội vã chạy xuống.

Qua giao lộ phía trước chính là Thân Viễn,hắn cũng không miễn cưỡng cô,ở đó lẳng lặng nhìn bóng lưng cô có chút hoảng hốt,thu hồi tối tăm trong mắt thay đổi đầu xe chạy đến tiệm thuốc,vì để ngừa lỡ như cô tốt nhất vẫn kiểm tra thử.

Hứa Lưu Liễm ôm hộp đựng thức ăn vọt vào phòng làm việc sau đó vội vàng mở máy lên mạng tra xét  về tình trạng khi mang thai,vừa tình kỳ kinh nguyệt của mình, cảm thấy không thể nào nhưng trong lòng trống rỗng,gục ở trước mặt máy tính liên tiếp tra xác nhận.

Lâm San Ni gõ cửa đi đến,

“Lưu Liễm, Lục tổng một lát phải họp muốn dùng văn kiện thiết kế cô đưa vào cho ngài ấy đi?”

Cô kinh ngạc vội vàng nhanh tay đóng trang web,

“Sunny tỷ cám ơn nhắc nhở,em lập tức đưa vào!”

Mới vừa chỉ lo tra chuyện này,thiếu chút quên đi chuyện quan trọng.Cô đứng dậy cầm một phần văn kiện trên tủ vội vã chạy tới phòng làm việc của hắn,làm cho cô buồn bực chính là hắn chưa có tới,không phải là lái xe ư,so với cô hẳn nhanh hơn mới đúng?

Không có tâm trạng để ý tới hắn,cô xoay người trở về phòng làm việc của mình, lại thấy Lâm San Ni tựa tại nơi đó khẽ mỉm cười nhìn cô,

“Lưu Liễm,nếu quả thật em đã có thì chúc mừng em!”

Vừa rồi cô ấy cầm lấy văn kiện rời đi cô cũng không nghĩ gì vội vã xoay người đi thôi,thời điểm quay đầu lại không cẩn thận liếc màn hình máy tính trong nháy mắt đã bị nội dung phía trên làm kinh ngạc,cô ấy mở quá nhiều web nên chưa kịp tắt hết,nên để cho cô thấy toàn bộ nội dung.

Lòng chết lặng không biết cái gì đau đớn,sau khi phục hồi tinh thần cô tự giễu  han thở,cũng đúng thôi,hiện tại thật vất vả có được,nhất định do hắn hàng đêm quấn cô hoan ái rồi, mang thai. . . . . . Là chuyện sớm hay muộn,cô tại sao ở nơi này tự tăng thêm phiền não.

Hứa Lưu Liễm nghe cô nói chúc mừng nhưng thấy buồn bực phiền não xoay quanh một chỗ,

“Ai nha Sunny tỷ,xin chị đừng nói tiếp,hiện tại em chưa muốn có con. . . . . .”

Thật là muốn điên rồi,hiện tại vốn dây dưa không rõ với hắn,nếu có con thì càng dây dưa không rõ.

Lâm San Ni vẻ mặt thật tình.

“Nhưng tuổi Lục tổng không còn nhỏ. . . . . .”

Hắn ba mươi,cô hai mươi ba, số tuổi giữa bọn họ chênh lệch nhất định cô phải nhân lúc còn trẻ sinh con dưỡng cái cho hắn.

“Sunny tỷ,không nói nữa em đang bận!”

Hứa Lưu Liễm vừa sợ vừa phiền,không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Lâm San Ni gọi cô lại,

“Đúng rồi Lưu Liễm,chị chợt phát hiện em dường như không nên gọi chị là chị,bàn về bối phậnchị nên gọi em một tiếng chị dâu!”

Hứa Lưu Liễm sắp thét chói tai,

“Sunny tỷ, chúng ta không nên bàn từ chỗ hắn,chúng ta cứ gọi thâm tình như chị em là được rồi!”

Cô nói xong cũng vội vã trốn vào phòng làm việc mình, Sunny tỷ hôm nay tại sao hung hổ dọa người thế .

Thật ra thì cô nào biết,Lâm San Ni chỉ muốn ép cô nhìn vào tình hình thực tế: Cô là vợ hắn đã không đường thối lui,không đường để trốn,trừ đối mặt cùng tiếp nhận thật không còn phương pháp nào.

Hứa Lưu Liễm vào phòng làm việc một lúc lâu tâm trạng vẫn không yên,một mực nghĩ tới có cần đến tiệm thuốc mua  que thử một chút,điện thoại nội bộ bỗng nhiên vang lên dọa cô nhảy dựng,là hắn gọi đến,cô đành kiên trì nhận,không đợi cô mở miệng đã nghe hắn nói,

“Em vào đây một chút!”

“Em. . . . . .”

Cô do dự,hiện tại cô tâm phiền ý loạn căn bản không muốn gặp hắn.

“Em cầm nhầm tài liệu rồi!”

Hắn ném cho cô một câu xong liền cúp điện thoại,cô vội vã đứng dậy mở ra hồ sơ vừa nhìn không khỏi lúng túng muốn chết,vừa rồi tâm trạng cô chắc quá hoảng hốt nên cầm nhầm hồ sơ cho hắn.

Cầm lấy văn kiện đúng đi vào phòng làm việc của hắn,cô lúng túng đem tài liệu đặt trên bàn hắn nói,

“Xin lỗi,em sau này sẽ không tái phạm sai lầm như vậy!”

Mặc dù bọn họ có quan hệ khác thường,nhưng công việc chính là công việc.

“Cầm cái này đi thử đi!”

Hắn không nói gì,nhìn cô kéo ra ngăn tủ tiếp theo đưa cô một vật.Cô cuối xuống nhìn quả nhiên là que thử thai,không khỏi cảm kích nhìn hắn nói,

“Cám ơn!”

Sau đó liền vội vã chạy vào phòng rửa tay trong phòng làm việc của hắn.

Khoảng thời gian cô ở bên trong,Lục Chu Việt tâm trạng cực kỳ mâu thuẫn và thống khổ, hắn hy vọng cô thật mang thai,tuy nhiên cũng bận tâm cô không thích. Đau khổ nhưng hắn không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi tới bên cửa sổ,châm một điếu thuốc,một ngụm lại một ngụm hút sâu.

Chỉ chốc lát sau cửa phòng rửa tay bị mở ra,khuôn mặt  cô thoải mái vỗ ngực đi ra,

“May quá may quá,không có mang thai,làm em sợ muốn chết. . . . . .”

Trong lòng hắn đau nhói,sau đó rũ mắt xuống đem đầu mẩu thuốc lá dập trong gạt tàn bước về phía cô,đến khi đứng lại trước mặt cô trong mắt đã sớm một mảnh gió êm sóng lặng,nhìn không ra bất kỳ cảm xúc,hắn giơ tay lên vuốt gương mặt cô,

“Có thể là sáng sớm chưa ăn điểm tâm lại ngồi xe,bây giờ mau ra ngoài ăn bữa sáng Tần tỷ chuẩn bị cho em!”

Hứa Lưu Liễm thu hồi biểu cảm trên mặt bởi vì không có mang thai mà hiện ra vui sướng,khi giương mắt lẳng lặng nhìn hắn,mặc dù hắn che dấu vô cùng tốt,nhưng cô vẫn có thể nhận thấy được hắn đang buồn phiền,cô biết hắn buồn phiền việc  gì,nhưng cô không muốn.

Cô mới hai mươi ba tuổi cuộc sống mới còn chưa bắt đầu,cô không muốn quá sớm sanh con dưỡng cái. Sau này cô mới biết được,cô không tình nguyện bởi vì cô không đủ yêu, nếu thật sự  yêu,cô gái hai mươi tuổi vì người mình yêu sanh con dưỡng cái  chỗ nào cũng có. Rất lâu sau nữa có một số việc chỉ cần cam tâm tình nguyện sẽ trở nên rất đơn giản.

Cô rất muốn nói xin lỗi với hắn,tuy nhiên cô cũng cảm thấy nói như vậy giống như xát muối lên vết thương hắn,cho nên cô chỉ có thể mở mắt nhìn sang nơi khác xoay người ra khỏi phòng làm việc,để lại một mình Lục Chu Việt,nhìn bóng lưng cô không quay đầu lại,hắn đấm mạnh hai cái vào tường,khuôn mặt trong nháy mắt tràn ra đau đớn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv