Lần này Giang Vô Ngôn mê man đứng trong bóng tối rất lâu, mãi đến khi bị thanh âm vừa quen thuộc vừa đáng ghét của hệ thống đánh thức.
[ Giang tiên sinh, mau đứng lên, Giang tiên sinh. ]
[ Hệ thống: Còn không đứng thì tôi sẽ hát đấy, tôi hát đấy nhé, 1, 2, chết rồi đều muốn yêu ~~]
[ Giang Vô Ngôn: Câm miệng! Tôi lên rồi! ]
Anh cố gắng nhúc nhích, nhưng thân thể nặng nề như núi, chỉ miễn cưỡng mở con mắt của chính mình, sau đó nhìn thấy trên người mình còn đè một người, quả thực lại muốn ngất thêm một lần.
[ Hệ thống: Giang tiên sinh, đừng ngủ, này, Giang tiên sinh! ]
[ Giang Vô Ngôn: Cậu có gì muốn nói xin nói nhanh lên, nhưng đừng hát. ]
[ Hệ thống: Thế tôi ôn chuyện với anh nhé, thế giới trước không có tôi thấy thế nào? Có phải rất hiu quạnh, rất cô độc không? ]
[ Giang Vô Ngôn: Không. ]
[ Hệ thống: Tuy rằng nhịp tim của anh không loạn, nhưng tôi biết anh đang nói dối, tôi hiểu anh mà. ]
[ Giang Vô Ngôn:... ] đột nhiên được nghe mấy truyện cười nhạt nhẽo của hệ thống khiến anh không quen.
[ Hệ thống: Anh tuyệt thật đấy, cho dù không có tôi cũng làm rất tốt nha, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, quả thực ưu tú! ]
[ Giang Vô Ngôn:... Có ý gì? ]
[ Hệ thống: Thế giới thứ hai anh chưa hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi mở hội nghị thảo luận nên thiết lập trừng phạt thế nào ở thế giới thứ ba, quyết định chỉ đứng ngoài thúc đẩy. Nhiệm vụ của anh ở thế giới đó chính là giúp đỡ thiếu niên Thạch Đạt Minh bị bắt cóc về được nhà. Ngoài ý muốn là anh hoàn thành rất tốt, đáng giá khích lệ. ]
[ Giang Vô Ngôn:... Vậy cũng là nhiệm vụ... Tôi cho rằng... ]
[ Hệ thống: Mọi thứ đều sẽ phát triển dựa theo phương hướng trước đó, tốt nhất anh đừng nghĩ mọi thứ anh làm ở đây đều không có tác dụng. ]
[ Giang Vô Ngôn:... Ý của cậu là, tất cả những thứ này đều có người thao túng sau lưng? ]
[ Hệ thống: Tôi không nói nhé, là chính anh nói. ]
[ Giang Vô Ngôn: Ồ, hóa ra là như vậy. ] anh nhắm hai mắt suy nghĩ một lát, như là nghĩ rõ ràng một số vấn đề, mở mắt thì bỗng nhiên dùng sức, đẩy người đang đè lên người mình xuống.
Thể lực dần dần khôi phục, anh bò dậy thở mấy hơi, chống đầu gối đứng lên.
Ngoài ý muốn, mặc trên người lại là một bộ cổ trang ướt đẫm.
[ Hệ thống: Surprise, đây là khen thưởng cho thế giới trước của anh, ngạc nhiên không? Vui vẻ không]
[ Giang Vô Ngôn:... Vui thì không có, nhưng đúng là hù chết người, các cậu dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ thích hoàn cảnh không điện nước và không đồ điện tử như này? ]
[ Hệ thống: Anh đừng tiêu cực thế, nhìn bằng góc độ khác đi, điều đó không phải có nghĩa là tiềm lực phát triển của nơi này rất lớn sao? Thân phận của anh ở đây lợi hại lắm, nói ra sợ hù chết anh! ]
[ Giang Vô Ngôn: Vậy cậu đừng nói, tôi không muốn nghe. ]
[ Hệ thống:... ]
Giang Vô Ngôn dần dần quen thuộc quần áo ẩm ướt trên người, lại nhìn khuông trúc và lá thuốc tung tóe, do dự một chút rồi dọn hết cõng về.
Thu dọn hết, đến khi anh cảm thấy gần ổn mới cất bước chuẩn bị rời đi.
[ Dừng dừng dừng lại! ] hệ thống trong đầu lúc này cuối cùng cũng bất đắc dĩ phát ra tiếng, [Có phải anh đã quên gì không? ]
[ Giang Vô Ngôn: Cái gì? Còn gì nữa đâu. ]
Anh lại nhìn một vòng, thấy cỏ xanh và dòng suối nhỏ, đúng là mỹ cảnh.
[ Hệ thống: Anh vừa đẩy một người xuống đấy, anh quên rồi à! Đó là mục tiêu của anh ở thế giới này! ]
[ Giang Vô Ngôn: Người đâu? Tôi không thấy, có lẽ đã đi rồi. ]
[ Hệ thống: Đi cái mông anh ấy! Người bị anh đẩy xuống suối rồi! Nhanh cứu người đi! ]
Làm Giang Vô Ngôn mất chín trâu hai hổ mới tìm được người kia, đối phương vừa lúc bị một khối đá lớn bên dòng suối ngăn lại, đang nằm nghiêng ở trên hòn đá, đầu bị đập chảy máu.
Giang Vô Ngôn vội vã tìm cành cây khều cổ áo của người kia rồi kéo vào bờ. thật vất vả lên bờ, anh đã là thở hồng hộc.
[ Hệ thống miệng nợ: Giang thiếu gia, thể lực của anh thế này là không ổn rồi. ]
[ Giang Vô Ngôn: Câm miệng. ]
Có lẽ thân thể thật sự yếu ớt, anh cảm giác mình có thể ngất ngay được rồi.
Dựa vào nghị lực miễn cưỡng chịu đựng, anh nghỉ ngơi tại chỗ một chút rồi lấy chút lá thuốc từ trong khuông trúc trên lưng, nhai nát rồi dùng chúng để cầm máu cho hắn. Lại chậm rãi đỡ nửa bên vai của hắn, dựa theo chỉ dẫn của chỉ dẫn về nhà mình hiện tại.
Dọc theo đường đi, hệ thống vẫn nhắc, [ Có ổn không đấy, hay là anh nghỉ ngơi một chút đi? ] hoặc là, [ không kiên trì được cũng đừng cố chống, đừng để mình bị mệt. ]
Tôi nghỉ thì cậu có giúp tôi khiêng người này không mà nói lắm thế?
Giang Vô Ngôn càng đi càng nghiêng ngả, khi đến một nơi vắng vẻ hoang dã thì, thực sự không chịu được nữa phải thả người xuống, đưa tay định cởi quần áo của hắn.
Hệ thống lại kêu, [ Aa a! Tiểu Giang sao anh lại thành như này rồi! Anh là đồ không đạo đức! Đây là ban ngày x... ]
[ Giang Vô Ngôn: Quần áo quá nặng không cõng nổi nữa, tôi cởi chúng ra để cõng cho nhẹ. ]
[ Hệ thống: A, nha. ]
Giang Vô Ngôn không muốn tìm hiểu trong đầu não của hệ thống đang chứa phế liệu gì, tự cởi áo của nam nhân này, còn giũ ra một đống lớn đồ linh tinh từ bên trong quần áo.
Như là trang giấy có chữ viết đã nhòe mờ, các loại lệnh bài, ngọc có chất lượng không tệ, thậm chí còn có đồ chơi nhỏ làm từ Thanh Đồng.
Dấu nhiều đồ như này, quần áo còn hút nước, đương nhiên là không di chuyện nổi.
Ngay lúc Giang Vô Ngôn định chôn hết đám đồ này vào bùn thì hệ thống cuối cùng cũng không nhìn nổi ngăn cản anh lại [ Những thứ này đều là bảo bối! Đó là Hổ Phù! Cái kia, cái kia, cái kia! Đó đều là tiền đấy! Đống đó đủ để mua được cả anh rồi đấy, Đừng vứt! ]
[ Giang Vô Ngôn: Môn lịch sử tôi học không tốt, cậu tốt nhất đừng lừa tôi, đây là tiền của thời đại nào? Tôi đang ở khu vực nào? Còn nữa, tại sao Hổ Phù lại xuất hiện ở đây? ]
Đây chính là muốn dò hỏi đầu đuôi câu chuyện, hệ thống giấu đầu hở đuôi, [ Lịch sử sao đáng tin hết được? Còn có rất nước chư hầu chưa từng được phát hiện đấy. Ừ thì, người mà anh đang cứu chính là vương gia của một quốc gia trong đám nước chư hầu đó, bảo vệ tiền tuyến nhiều năm, đáng tiếc công cao chấn chủ bị đuổi giết, lúc hắn chạy không cẩn thận bị té xuống vách núi, đung lúc rơi trúng người anh khiến anh hôn mê, như vậy đã đủ hiểu chưa? ]
[ Giang Vô Ngôn:... Vậy tôi đang làm gì? Ban ngày không có việc gì thì chạy xuống đáy vực lắc lư? ]
[ Hệ thống: Này có gì khó hiểu, anh là đại phu, đại phu không đi hái thuốc, chẳng nhẽ để chim tha thuốc về cho anh? ]
[ Giang Vô Ngôn:... ]
Chẳng giúp ích được gì.
Theo kinh nghiệm bị hệ thống lừa đảo trước đó, hệ thống chỉ có thể nghe một nửa tin một nửa. Giang Vô Ngôn cũng chỉ đành cất những vật nặng thừa thãi kia lại, lại chuẩn bị vác vị vướng gia chỉ con chiếc áo đơn về nhà.
Cũng may chỉ cần đi một đoạn nữa là về đến nhà, vị đại phu này xây một căn nhà lá ở sâu trong núi, tuy rằng có hơi hẻo lánh nhưng có suối có ruộng, xem như là điểm dừng chân không tệ.
Giang Vô Ngôn thay quần áo cho mình trước, sau đó mới đi cởi đám quần áo trên người vương gia.
Giang Vô Ngôn trước khi cởi áo đã nghĩ nếu hắn bị người đuổi giết thì ắt hẳn vết thương trên người phải rất nhiều, nhưng tình huống hoàn toàn không phải như vậy. Trên thân thể người này, ngoại vết thương nhẹ đã bị bùn che hết, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không hề có chỗ nào chảy máu.
Nhưng sắc mặt của hắn không ổn, có vẻ tinh lực mất hết, trạng thái như mắc bênh nan y giai đoạn cuối vậy, đây chắc chắn không thể do vết thương trên đầu tạo thành.
Nhưng bây giờ không có kỹ thuật x quang để y thuật của Giang Vô Ngôn phát huy.
[ Hệ thống: Anh học y mà không biết bắt mạch? Anh ở trường học hành kiểu gì thế. ]
[ Giang Vô Ngôn: Cậu biết? Cậu biết thì đi mà làm. ]
[ Hệ thống: Làm thì làm. ]
Hệ thống dằn vặt rất lâu sau nhưng vẫn không tìm ra gì, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ [ Tôi không làm được, anh chờ chút, để tôi lấy số liệu của thân thể này rồi ghép cho anh, anh sẽ biết làm ngay. ]
[ Giang Vô Ngôn: Nhanh lên một chút. ]
Hệ thống tìm rất nhanh, Giang Vô Ngôn nhanh chông cảm nhận được một cơn buồn ngủ lan tỏa khắp đầu, không cưỡng chế được mà nằm xuống ngủ luôn.
Cùng lúc đó, nam nhân suy yếu hôn mê trên giường lại chậm rãi mở mắt ra.