Tác giả: Sanh Noãn
Edit: Kei
(đã beta)
"Ba!"
"Thần Thần!"
Hai cha con Lê Tùng Lê Sâm đồng thời hô lên, theo hướng Ôn Thần chạy trốn chạy tới.
Nghe được giọng của Lê Tùng, Ôn Thần chạy càng nhanh, cũng mặc kệ chuyện ảnh hưởng đến công chúng xung quanh, dọc theo đường đi đụng lung tung không ít người, vội vàng nói tiếng "sorry" rồi lại tiếp tục chạy.
Cuối cùng anh trốn vào trong WC của Omega, tùy tiện tìm một gian, khóa trái cửa, tự nhốt chính mình ở bên trong.
Không lâu sau hai cha con đã chạy đến, Lê Tùng căn bản không chú ý tới đây là nơi nào, trực tiếp muốn chạy vào trong.
Lê Sâm kịp thời ngăn hắn lại, "Đây là WC của Omega."
Lê Tùng còn đang thở phì phò, có chút mờ mịt nhìn cậu, lại ngẩng đầu nhìn ký hiệu trên cửa, bất đắc dĩ dừng chân, đổi thành đứng ở ngoài gọi vào trong.
"Thần Thần? Thần Thần? Em ra đây được không? Anh có việc muốn nói với em."
Ôn Thần ở bên trong không có một tiếng đáp lại, nhưng những Omega dùng ánh mắt như nhìn biến thái nhìn Lê Tùng.
Mà hắn không để ý chút nào, vẫn không ngừng kêu.
Lê Sâm đứng bên cạnh nhìn người đàn ông trung niên này, đột nhiên có chút hoài nghi người này có phải cha ruột của mình không.
"Ông không có não à?" Lê Sâm nhíu mày, lời nói không mang theo một chút khách khí cùng lễ phép nào, "Đây là nơi công cộng, ông muốn trở thành biến thái để bị bắt lại sao?"
Lê Tùng bị mắng tỉnh táo lại một chút, không gọi nữa, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn về phía WC.
"Lê tổng." Lúc này trợ lý Lưu cùng Trương Bác Thành cũng chạy tới, trợ lý Lưu tiến đến kéo cánh tay hắn, nói như dỗ con nít: "Chúng ta đi đến bên cạnh chờ xem trước, phu nhân chắc cũng muốn ra rồi."
Lê Tùng không đáp lại, nhưng vẫn đi theo trợ lí đến khu vực bên cạnh WC, tuy rằng vẫn có chút ảnh hưởng không tốt, nhưng tóm lại là không đập đổ cửa WC.
Lúc này hình ảnh bên ngoài cửa WC Omega như sau, bên trái có hai Alpha cao lớn cùng một Beta đứng, tất cả đều là tây trang giày da, phía bên phải là một thiếu niên mặc đồ thể thao ngầu lòi đang đứng dựa tường.
Gom đủ bốn gương mặt Chấu Á đẹp trai, đứng ở cửa Wc, tức khắc hấp dẫn không ít ánh mắt.
Lê Sâm đứng ở một bên khác, hai tay nhét trong túi, nhìn Beta kia vẫn luôn ở trước mặt Lê Tùng nói nói cái gì đó, hai mày cậu nhăn lại.
Giờ khắc này, trong gian WC chật hẹp, Ôn Thần có cảm giác một giây lúc này lại dài bằng một năm, đứng ngồi không yên, trái tim như bị lửa đốt.
Anh không dám phát ra chút động tĩnh nào, ngồi xổm trên bồn cầu, cuộn người tự ôm lấy bản thân. Động tĩnh bên ngoài dần biến mất, anh mới có thể nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Lý trí vừa mất đi mới từ từ khôi phục lại.
Anh nhìn thấy Lê Tùng!
Anh nhìn thấy Lê Tùng.
Anh nhìn thấy Lê Tùng....
Có điều, có điều...bản thân thật xấu.
Ôn Thần đem cả khuôn mặt vùi vào cánh tay, mũi lập tức thấy cay cay.
"Lê Tùng.....Anh tới nơi này làm gì, không phải đã nói cả đời sẽ không gặp lại sao?"
"Anh còn tới đây làm gì....cố tình đến ngay lúc này........tôi chuẩn bị đi chết rồi....."
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, một lần lại một lần, một đêm lại một đêm, trong suốt mười năm qua, anh đã không đếm được đây là lần thứ mấy bản thân rơi nước mắt.
Có điều Ôn Thần thật ra đã biết trước kết quả, chỉ sợ đôi mắt này không lâu sau sẽ không nhìn thấy được nữa.
Một ngày trước, anh trở về từ bệnh viện, kết quả chẩn đoán bản thân bị hoạn cảm tính viêm giác mạc, phương pháp trị liệu duy nhất chỉ có thể là phẫu thuật, nhưng không thể trị tận gốc, là một quá trình hồi phục lâu dài.
Lê Sâm đã sắp 18 tuổi, là giai đoạn quan trọng nhất chính thức đánh dấu sự trưởng thành, cấp ba không thể lơi lỏng việc học hành, nếu lại vướng phải một người cha mù, anh không dám tưởng tượng bảo bối của mình sẽ sống như thế nào.
Cho nên thay vì trở thành gánh nặng của con, còn không bằng yên tâm chết đi, ít nhất con trai anh vẫn có thể sống tốt.
Huống hồ trên thực tế tâm anh sớm đã chết từ mười năm trước rồi, chẳng qua chỉ trễ một chút mà thôi, có lẽ đây là kết quả tốt nhất đối với anh.
......
Nhưng kế hoạch của anh lại bị sự xuất hiện đột ngột của Lê Tùng phá vỡ.