Edit by Mặc Hàm
Lá trên cây ngoài cửa sổ, rơi xuống một đường dài, bắt đầu nảy mầm vào mùa xuân, phủ một lớp màu xanh lá cây nhạt
Vào đầu năm thứ hai ở cùng nhau, vào ngày kỷ niệm đầu tiên, cậu em đã tặng một món quà cho anh chú.
Cửa hàng lúc trước của anh chú vẫn luôn cho thuê, anh không nghĩ muốn làm cái gì, cậu em đem cửa hàng bên cạnh cũng xếp xuống, đả thông, mở cho anh chú một nhà hàng nhỏ.
Bên trong sạch sẽ ngắn gọn, rộng rãi sáng sủa, sẽ không chật chội cũng không có mùi khói dầu nồng nặc, cậu em thuê mấy người phụ trách đến hỗ trợ, anh chú làm ông chủ, thỉnh thoảng đến đây xem cửa hàng một lát, người bên trong đồng thanh gọi ông chủ, làm cho anh thẹn thùng, cũng không dám tới thường xuyên như vậy.
Anh chú vẫn có rất nhiều thời gian, có rất nhiều lúc anh đều ngồi bên cửa sổ nhìn cây kia, nhìn thấy lá cây trở nên khô úa rơi xuống, làm sao có thể mọc lên cành cây xanh mới.
Sáng thứ bảy, cậu em đã đi đến trường, và trở về vào buổi trưa, anh chú đang nấu ăn trong cửa hàng.
Cậu em chui vào bếp phía sau len lén ôm lấy anh, khiến anh chú giật mình.
“Đã về sớm như vậy rồi, lát nữa ăn cơm không?”
“Ừm, thơm quá, thèm chết em rồi.”
Cậu em hôn lên mặt nghiêng của anh.
Hai người ngồi trong góc ăn cơm, mặt đối mặt, anh chú cúi đầu ăn một hồi luôn cảm thấy trên mặt nóng lên, vừa ngẩng đầu phát hiện cậu em đang ngậm một miếng thịt nhìn mình.
Ánh mắt quá nóng, đốt đến mặt anh cũng nóng lên theo.
Giống như con cún đang nhìn mình vẫy đuôi.
“Nhìn anh làm gì, ăn cơm cho ngon vào.”
Cậu em nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mới mở miệng: “Thích nhìn anh, cũng nhìn không đủ. ”
“Ăn cơm cũng phải nhìn sao?”
“Ừm, hai mươi bốn giờ đều muốn nhìn.”
Đại khái thích một người chính là như thế, vô luận anh làm gì cũng muốn nhìn chằm chằm, rõ ràng trên mặt cũng không có quá nhiều thứ, nhìn bao nhiêu lần cũng nhìn không đủ, huống chi anh ch chịu đựng cho nhìn như vậy, thời gian càng lâu lại càng làm cho người ta động tâm.
Cậu em ở nhà cũng thích dính vào người anh, đi đến đâu cũng đi theo, ở trước mặt anh chú rất ít chơi game, cũng không bao giờ thích nhìn chằm chằm điện thoại di động, liền nguyện ý cùng anh dính vào một chỗ, có đôi khi nói nhảm, có đôi khi hôn anh, cho dù cái gì cũng không nói, cũng nguyện ý quấn lấy anh, cùng anh dán chung một chỗ.
Thậm chí buổi sáng anh chú mơ mơ màng màng đứng lên đi vệ sinh, cậu em cũng muốn ở bên ngoài điên cuồng gọi anh.
Sau một thời gian dài mới yên tĩnh lại, cánh cửa bị đẩy ra một khe hở.
“Thật nhớ anh ghê, anh lâu như vậy cũng không để ý tới em…”
Cậu em cũng vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt híp lại thành một khe hở nhẹ giọng lầm bầm.
Anh chú ngồi ở chỗ đó, đỏ mặt ném cho hắn một cuộn giấy, cậu em chán nản vẫy đuôi chui về chăn.
Một lát sau, anh chú gọi hắn một lần nữa, cậu em đến vô cùng phấn khởi, nhét đầu của mình từ khe cửa, cười hì hì hỏi: “Nhớ em?”
Anh chú bất lực, chỉ vào phía sau hắn và nói: “Lấy lại giấy cho anh.”
Thời gian dài đằng đẵng, bị vô số đoạn nhỏ nhỏ lấp đầy, anh chú dần dần phát hiện, thời gian mười năm qua từng chút từng chút bị thay thế, trong trí nhớ cũng trở nên mơ hồ.
Dung lượng đại não có hạn, mà con người cũng sẽ thuận theo chọn lọc tự nhiên mà theo lợi tránh hại, cho nên, ký ức về công, về chuyện trước kia, về hết thảy trong mười năm qua, đều dần dần từ sinh mệnh trôi qua, bị người trước mặt yêu mình triệt để thay thế.
Cậu em lau miệng, hỏi anh có muốn gặp bạn cùng phòng, bạn bè của mình không, làm quen một chút.
Anh chú nắm chặt tay, nhẹ nhàng hỏi: “Gặp anh sao?”
“Đúng vậy, cả ngày nhắc tới anh với bọn họ, bọn họ lải nhải không dứt, vốn muốn trực tiếp dẫn bọn họ đến nơi này, sợ anh thẹn thùng, ứng phó không được.” Cậu em nhéo nhéo mặt anh, cười hỏi ý kiến của anh: “Được chứ?”
“Thật sự không sao?”
Cho dù cậu em chưa từng để ý, không có bất kỳ người nào nhắc tới, nhưng anh chú hiểu được, tuổi của mình so với cậu em lớn hơn rất nhiều, tuy nói chuyện này cũng không có sinh ra bất kỳ mâu thuẫn cùng vấn đề gì giữa hai người, cậu em cũng đã nói với anh rất nhiều lần, không ai để ý.
Nhưng bản thân anh quan tâm.
Cũng sợ bạn bè bên cạnh cậu em để ý.
“Đương nhiên không sao, đừng suy nghĩ lung tung.”
Anh chú im lặng một lúc và nói, “Được.”
Yêu đương, gặp bạn bè, gặp người nhà, đây cũng không phải là một chuyện lớn, nhưng anh chú luôn rối rắm, thậm chí nghĩ đi nghĩ lại, bạn bè của cậu em sẽ tự hỏi mình vấn đề gì đây, anh đã kết hôn một lần, lại ly hôn, lại ở cùng một chỗ với cậu em, những người đó sẽ cười nhạo anh sao, sẽ cười nhạo cậu em sao, anh có chút ủy khuất, thậm chí nghĩ, nếu như mình còn trẻ hơn một chút thì tốt rồi.
Anh thức trắng đêm khó ngủ, lại luôn nghĩ đến đau đầu thì bị người phía sau ôm lấy, cùng anh dán chặt vào nhau, mới dần dần an tâm ngủ.
Hẹn gặp nhau vào cuối tuần, anh bắt đầu căng thẳng từ thứ hai, thậm chí còn phát hiện ngay cả cậu em cũng có chút thay đổi.
Trở nên bận rộn, trở về hơi muộn, có vài lần thậm chí trực tiếp ngã xuống giường ngủ.
Đáy lòng anh chú khẩn trương cùng bất an càng thêm sâu, anh vốn không có cảm giác an toàn, thậm chí bắt đầu nghĩ, có phải mình sai hay không, cậu em chỉ là khách sáo nói, anh không nên đồng ý.
Có mấy lần cậu em ở trong thư phòng thật lâu, anh gõ cửa đi vào, cậu em giống như lúc đi học chơi điện thoại di động bị cha mẹ phát hiện đứa nhỏ đang giấu đồ, lại quay đầu cười nhìn mình.
Cậu em có bí mật với anh.
Anh chú biết rằng sẽ có tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, có tình yêu bất ngờ, sau đó cũng sẽ có bất ngờ không yêu, và rời đi.
Loại tình yêu và không yêu này có thể xảy ra với bất cứ ai, ngay cả cậu em cũng vậy.
Nếu hắn thực sự không yêu và rời bỏ chính mình, anh không có lựa chọn nào khác.
Anh chú nhẹ nhàng đóng cửa lại, lại đi vào phòng khách nhìn cây ngoài cửa sổ sát đất kia, cành lá tươi tốt, sinh cơ bừng bừng.
Lúc cậu em đi ra, nhạy cảm phát hiện bầu không khí của anh chú không đúng lắm, áp lực quá thấp, hắn tiến lại gần nhìn, phát hiện vành mắt anh chú cư nhiên đỏ lên.
“Làm sao vậy!” Cậu em kêu lên.
“Hả? Có chuyện gì vậy? ”
Ngay cả anh chú cũng không nhận ra chuyện gì đã xảy ra, cậu em tiến lại gần hôn lên hôn mắt anh, liếm khô nước mắt, ôm mặt anh ta nói: “Sao không vui, một mình ở đây nghĩ gì?”
Trên mặt và đuôi mắt đều bị liếm ướt sũng, lúc này anh mới ý thức được không biết từ lúc nào đã rơi nước mắt.
“A, không nghĩ gì cả.”
Cậu em ôm anh vào lòng, muốn anh nhìn mình nói thật, anh chú hỏi gần đây anh đang bận cái gì.
“Hắc hắc, làm sao vậy, cảm thấy em lạnh nhạt anh?”
Anh chú thấy hắn cười, chính mình vừa tức vừa ủy khuất, quay mặt sang một bên: “Buồn cười sao, chẳng lẽ em không có sao? ”
“Ngốc, em đang chuẩn bị kinh hỉ cho anh.”
“Kinh hỉ gì?” Anh chú hỏi.
“Đương nhiên nói ra còn gì là kinh hỉ, bảo bối đừng suy nghĩ lung tung được hay không, những chuyện trong đầu anh nghĩ cũng sẽ không phát sinh, em chỉ biết yêu anh, là càng yêu anh.”
“So với tưởng tượng của anh còn yêu anh hơn.”
Chỉ là anh chú không biết, phần kinh hỉ này cậu em đã chuẩn bị rất lâu, có rất nhiều lần nhịn không được muốn nói cho anh biết, nhưng cuối cùng vẫn là gắt gao ngậm miệng, sắp nhịn không được, liền vụng trộm tiến lên hôn anh một cái.
Cuối tuần gặp bạn bè, anh chú vẫn chăm chú soi gương, không biết nên mặc gì, cuối cùng vẫn mặc áo sơ mi trắng mà anh thích.
Cậu em mua cho anh rất nhiều, cổ áo cùng cổ tay áo có sự khác biệt rất nhỏ, ngực có thêu tinh xảo, anh sẽ không bao giờ mặc cái áo sơ mi trắng từng giặt đến lỏng lẻo, bị công ghét bỏ kia nữa.
Bữa cơm cũng không khẩn trương như tưởng tượng, bạn bè của cậu em đều thân thiết với tính cách của anh cũng tốt, không có một người hỏi anh vấn đề kỳ quái, ngược lại rất tôn trọng, thậm chí hỏi anh những món ăn này có thể không hợp khẩu vị hay không.
Sau đó anh chú uống chút rượu, mới triệt để thả lỏng.
Bạn bè của cậu em nói với anh, trên thực tế, cậu em cũng rất lo lắng, sợ rằng anh chú sẽ không hạnh phúc, sẽ lo lắng quá nhiều, vì vậy kéo dài một thời gian dài trước khi cho phép chúng ta gặp nhau.
Anh chú nhìn cậu em một cái, cậu em liền tiến lên hôn anh, người bên cạnh ồn ào nói kết hôn kết hôn, cậu em liền cười hỏi anh, kết hôn nhé?
Anh chú gật đầu, đuôi mắt phiếm hồng nói, được.
Sau khi kết thúc không về nhà, cậu em dẫn anh chú đến khách sạn, dọc theo đường đi nắm chặt tay anh, thoạt nhìn so với anh chú còn khẩn trương hơn.
Chờ đẩy cửa ra, căn phòng rất tối, cậu em ôm anh hôn một lát nói, em có lễ vật cho anh.
Giường đầy hoa hồng, với hai hộp trên cánh hoa.
Đó là lễ phục và váy cưới.
Lễ phục màu đen, và váy cưới trắng tinh.
“Chờ em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn đi.” Cậu em nắm lấy tay anh, cùng anh siết chặt mười ngón tay
“Em chờ sắp không kịp, thật muốn thời gian trôi qua nhanh hơn một chút. Về nhà với em được không, muốn đưa anh về nhà.”
Tay anh chú bị hắn nắm thật chặt, lâu như vậy, cậu em vẫn thích nắm tay anh như vậy, thích hôn anh, thích hết lần này đến lần khác làm cho anh kinh hỉ, muốn cùng anh vĩnh viễn ở cùng một chỗ.
Cậu em biết anh không có cảm giác an toàn, vì vậy, một lần nữa và một lần nữa dùng hành động để nói với anh, đừng lo lắng, đừng sợ.
Cậu em hỏi anh có đẹp không, anh nói đẹp.
Cậu em hỏi: “Anh có muốn mặc đồ cưới khi kết hôn không, hoặc anh muốn mặc lễ phục?”
Anh chú nhìn chằm chằm vào mạng che mặt hồi lâu, thực sự rất đẹp, anh rất thích, cậu em nhìn vào mắt anh, đoán được anh nghĩ gì, ôm lấy anh dán vào tai nhẹ nhàng nói: “Rất muốn mặc có phải không, vậy tối nay mặc cho em xem, khi kết hôn mặc lễ phục có được không… Bộ dáng xinh đẹp như vậy chỉ cho một mình em xem.”
“Bây giờ mặc nó?” Anh chú đỏ mặt hỏi.
Anh chưa từng mặc lễ phục, bởi vì không ai hỏi anh có thích hay không, rốt cuộc thích cái gì, anh uống chút rượu, mang theo chút men say, thật sự rất muốn nhìn xem chiếc váy cưới trắng nõn xinh đẹp kia mình mặc trên người như thế nào.
Cậu em giúp anh cởi quần áo, lộ ra làn da trắng như tuyết, lại mặc chiếc váy kia từng chút một.
Làn váy rất dài, kéo trên thảm, cánh hoa hồng phía trên đỏ thẫm, anh chú nhìn mình trong gương, dưới ánh đèn màu vàng nhạt, xinh đẹp động lòng người.
Cậu em si mê nhìn anh, vòng qua eo anh từ phía sau và hôn lên tai anh
“Cho em hôn nhẹ được không, lại cho em liếm liếm.”
Giọng cậu em rất nhẹ, giống như lông vũ gãi gãi vành tai của anh, một giây sau hai chân anh bay lên không, được cậu em ôm lên giường.
Cậu em nhấc váy cưới của anh lên, chui vào từ bên trong, nhẹ nhàng tách chân của anh.
“A… Chậm lại, chậm lại.”
Cậu em thì thầm dưới làn váy cưới của anh: “Sợ cái gì, giấu trong váy của anh không ai nhìn thấy, em còn chưa làm đây.”
Đầu lưỡi ướt át của cậu em theo bắp chân anh liếm lên trên, xúc cảm trơn trượt từng chút từng chút chui vào phía sau, anh chú bị đè chân, liếm một vòng, anh không biết có phải mình uống quá say hay không, chủ động tách chân đặt lên vai cậu em.
Đầu lưỡi của cậu em rất mềm, nóng quá, thật thoải mái, chui vào hậu huyệt từng chút một cho anh khoái cảm, cắn nuốt ý thức của anh, anh nắm chặt ga giường, nhẹ nhàng hừ hừ hai tiếng, đầu lưỡi trơn trượt lại chui vào một chút.
Cậu em vùi trong váy cưới hơi động, lại chui ra đè làn váy xuống, ôm chặt lấy eo anh.
Lúc ân ái, cậu em vẫn nắm tay anh, mười ngón tay của hắn siết chặt, anh chú bị làm đến choáng váng, nhẹ nhàng cầu xin hắn: “Đừng làm bẩn váy cưới, anh rất thích nó.”
“Được, không làm bẩn.” Cậu em dán vào bên tai anh buồn bực cười: “Vậy làm bẩn anh có được không?”
Anh chú cắn môi dưới không nói lời nào, phía dưới lại bị đỉnh một cái.
Thay đổi mấy tư thế, làm quá mãnh liệt, cậu em không cẩn thận đem chiếc nhẫn lần trước đưa cho anh chú rơi xuống, ngón tay trống không, anh chú sờ sờ ngón tay, trong lòng bất an, ôm hắn nói: “Đừng, đừng nhanh như vậy, nhẫn rớt…”
Cậu em không dừng lại, hôn anh nói: “Không sao đâu, lát nữa sẽ tìm lại.”
Lăn qua lăn lại đến khuya, sau khi kết thúc anh chú buồn ngủ, nằm ở trong ngực cậu em giật giật ngón tay, lầm bầm nói: “Hôm nay làm hung qus, nhẫn đều rớt, tìm giúp anh một chút. ”
“Anh sờ sờ phía dưới gối, có hay không?”
Anh chú đưa tay xuống dưới gối sờ lung tung, sờ đến một cái, đặt lên ngón tay, chờ sau khi đeo lên mới phát hiện có cái gì không đúng.
Anh vươn ngón tay thon dài đặt ở trước mắt nhìn, trong nháy mắt thanh tỉnh.
Anh phát hiện chiếc nhẫn này không phải là cái trước kia, mà là nhẫn cưới kim cương.
“Này, này là cái gì?”
Ở giữa chiếc nhẫn có một viên kim cương rất lớn rất sáng, rất lấp lánh, dưới ánh đèn rạng rỡ phát sáng, đáy rất nhỏ, ở bên cạnh, có một chút hình bầu dục mang theo mấy viền hoa, nhỏ mà tinh xảo, nhưng anh chú liếc mắt một cái liền nhìn ra, giống như một cái sủi cảo.
Anh chú mỉm cười nhẹ nhàng mang theo nước mắt.
“Cái gì đây…”
“Em tự thiết kế, đẹp không, thích không?” Cậu em giơ cho anh ta xem một chiếc nhẫn giống hệt nhau trên tay của mình: “Nhân thịt lợn, là thật.”
Anh chú nhìn chiếc nhẫn kim cương “nhân thịt lợn” trên tay, cười vùi vào trong ngực hắn.
“Em thật xấu.”
“Em thiết kế rất lâu, chờ em già đi, chờ em tám mươi, chín mươi, chờ em già không đẹp trai, mặt đầy nếp nhăn, tóc đều bạc, bệnh Alzheimer, cái gì cũng không nhớ rõ, cũng sẽ nhớ rõ anh, nhìn thấy chiếc nhẫn này, cũng sẽ nhớ rõ bản thân mình thích ăn cái gì nhất, nhớ rõ người em yêu nhất
Anh chú ôm hắn chặt hơn một chút, ngửa đầu hỏi: “Vậy người em yêu nhất là ai, món ăn yêu thích của em là gì?”
“Đều là anh.”
Và chỉ có anh thôi.
hàng ngày
1 Thói quen
Hai người chuyển nhà mới, cậu em rất nhanh liền ở vào, đem đồ đạc của mình lấp đầy căn phòng trống rỗng, ngay cả quần áo, một ít đồ đạc ném ở trường cũng đều chuyển tới đây, dù sao nơi này gần trường học, hắn nói đều giống nhau.
Khi không có tiết, cậu em sống ở đây, làm mấy chuyện phát chán với anh chú.
Cậu em thích hôn môi, bất kể lúc nào cũng thích ghé vào bên cạnh anh chú hôn anh có đôi khi hôn mặt, có đôi khi hôn khóe miệng, có đôi khi cũng sẽ dùng đầu lưỡi nhỏ ướt át liếm sau tai anh.
Anh chú nói rằng hắn giống như một chó vậy, và cậu em rên rỉ một tiếng, ghé vào tai anh gâu một tiếng.
Bất quá cậu em sợ luôn quấn lấy anh như vậy sẽ phiền, cũng sẽ dùng cách, ví dụ như hướng về phía anh chú ngoắc ngoắc ngón tay, nói em có chuyện muốn nói với anh, mau tiến lại gần.
Anh chú nhìn hắn nghiêm trang, đem mặt kề sát vào, cậu em liền hôn anh một cái, hôn anh đến khi tai đỏ lên.
Anh chú đỏ mặt cúi đầu một lát, nhỏ giọng nói, anh, anh cũng có chuyện muốn nói với em, rất nghiêm túc.
Cậu em tin, tiến lại gần hỏi anh nói chuyện gì, kết quả anh chú hôn lên miệng hắn.
A, quả nhiên yêu đương làm cho người ta biến thành ngu ngốc, mới dùng qua lại bị dùng ngược lại, mình vẫn tin luôn.
2 Cửa sổ sát đất
Phòng có cửa sổ sát đất rộng rãi, có thể nhìn thấy hoa viên ở tầng dưới.
Cậu em thường ôm anh chú hôn nhau ở đây, đặt anh trên kính hoặc chen chúc ở góc tường, hôn anh hư hư treo trên người mình.
Cậu em cũng sẽ ôm anh lên, quấn hai chân anh vào bên hông mình, đặt lên tường hôn, dán vào lỗ tai anh ôn nhu nói muốn lột sạch anh ở chỗ này làm, nói xong tay liền ôm mông anh sờ sờ.
Anh chú bị dọa ánh mắt đều đỏ lên, ấp úng không biết cự tuyệt như thế nào, nắm lấy cổ tay hắn nói không được không được, nơi này không thể.
Cậu em cười xấu xa, hỏi anh nơi nào thì có thể?
Anh chú nói trên giường.
Cậu em nói trên giường làm quá nhiều, không bằng ở trước gương phòng tắm, nhìn như vậy càng rõ ràng.
Anh chú đỏ mặt hỏi hắn muốn xem cái gì, cậu em dùng đầu ngón tay chống lên môi dưới của hắn, thanh âm quấn lấy ý cười nói: “Xem anh bị em làm cho khóc như thế nào, chảy nước như thế nào, cao trào như thế nào…”
Cậu em nói quá nhiều lời lưu manh, đến phía sau anh chú bị nói phía dưới đều có phản ứng, gắt gao kẹp muốn trốn, cậu em ôm anh hỏi có được hay không, có thể cho mình xem một chút, thấy rõ ràng, ghi nhớ ở trong lòng, chờ đến lúc trở về trường học còn có thể đem đoạn ký ức này lưu lại trước khi đi ngủ dùng.
Anh chú đỏ mặt ấp úng hỏi hắn, trước khi đi ngủ dùng để làm gì.
Sau đó lại bị cậu em dán vào nói vô số lời lưu manh, nói đến vấn đề gì của anh cũng không muốn hỏi nữa.
3……
Một ngày nào đó mở mắt ra, phát hiện sau khi vào thu thời tiết càng lúc càng nhanh lạnh, lá cây đa ngoài cửa sổ đều rụng, anh chú ngẩn người một lát, nghĩ thầm, mình có thể cũng bất tri bất giác già như vậy hay không.
Anh nhìn cậu em đang nấu cơm, ôm đầu gối ngồi trên sô pha hỏi, mình đã già chưa, còn trẻ sao?
Cậu em nói tất nhiên là trẻ, cuộc sống của anh chỉ mới bắt đầu, có rất nhiều thời gian để làm những gì anh muốn làm.
Vì thế cậu em chở anh đi ra ngoài hóng gió, đi mật thất chạy trốn, đi nhà ma, đi đu quay, còn nắm tay anh cùng nhau ăn kẹo bông trong công viên, lại trao nhau một nụ hôn ngọt ngào.
Chờ buổi tối trở về cậu em giúp anh cùng nhau chuẩn bị cơm tối, hai người hưng trí bừng bừng tán gẫu đủ loại chuyện vặt vãnh ban ngày, nhìn ảnh chụp, mãi cho đến khi ăn cơm xong, cậu em đi thu dọn bát đũa, anh chú mới hậu tri hậu giác mệt mỏi.
Cậu em ôm anh tắm rửa, lại ôm vào chăn, mới hôn mũi cằm anh thỉnh cầu hỏi, làm một lần có được hay không, liền một lần.
Anh chú sắp ngủ, dù sao lăn qua lăn lại một ngày như vậy, lại gần mười hai giờ, anh thật sự có chút chịu không nổi.
Anh hỏi cậu em, em không biết mệt à.
Cậu em chớp mắt, giơ một ngón tay lên, chỉ một lần, em hứa.
Sau khi đồng ý, lăn qua lộn lại làm đến nửa đêm, ngày hôm sau ngủ cả buổi sáng cậu em còn có thể ôm anh cọ một lát.
Anh chú vịn eo nằm sấp trên sô pha nhìn hắn nấu cơm, ở trong lòng yên lặng nghĩ, a, thật sự già rồi.
4 về hình xăm
Gần trường học mới mở một cửa hàng xăm, cậu em mỗi ngày về nhà đều đi ngang qua đó, có ngày bỗng nhiên đột nhiên nghĩ ra, cũng muốn xăm một cái.
Vì vậy, cậu em đã xăm một hình nhỏ trên cổ tay của mình, về nhà khoe cho anh chú xem.
Đó là một miếng sủi cảo tròn vo.
Anh chú: Cái gì vậy… Có đau không…
Cậu em: Không đau, đây là sủi cảo mà anh đã làm cho em?.
Anh chú: Vậy sủi cảo nhân gì?
Cậu em: Hành…
Anh chú: ?
Cậu em cười: thịt lợn.
Đúng là nhân thịt lợn.
Khi cậu em đi xăm, hắn đã thảo luận với thợ xăm về thiết kế, một cậu bé lớn hơn hắn ba hoặc bốn tuổi, nhưng trông rất trẻ và sạch sẽ.
Cậu em: Cái đó, anh có thể xăm cho tôi một cái sủi cảo không?
Thợ xăm:?
Cậu em: Muốn loại vỏ mỏng nhân lớn, à đúng rồi, muốn nhân thịt lợn.
Thợ xăm: … Hả?
Sau khi cậu em rời đi, thợ xăm nhỏ đứng trước mặt sư phụ ngậm thuốc lá của cậu, ủy khuất, cúi đầu nói, sư phụ, em phát hiện em quả thật còn có rất nhiều việc cần học, sư phụ, xin hỏi rốt cuộc làm thế nào để làm sủi cảo nhân thịt lợn?
Sư phụ:???